Thành phố buồn đón tôi bằng một cơn mưa lâm râm, nhẹ nhàng mà lạnh buốt. Kỳ lạ là khi cảm thấy trống vắng nhất, tôi lại tìm đến nơi lạnh lẽo này. Bình thường thì như vậy, nhưng lần này tôi lên đây vì Ngân - cô bạn thân mới chập chững bước vào con đường khởi nghiệp bằng một homestay. À không, Ngân chỉ là cái cớ…
- Sao mày bảo không lên? - Ngân nheo mắt cười khi đón tôi ở cổng.
Tôi không nói gì, chỉ cười cười rồi theo chân Ngân vào nhà. Hơi lạnh tràn vào cả khi chúng tôi đã yên vị bên trong căn phòng được cho là ấm áp nhất.
- Homestay vắng như chùa bà đanh thế này thì kêu tao lên phụ mày làm gì? - Tôi vừa hỏi, vừa nhìn xung quanh.
- Ngày thường thế thôi, chứ cuối tuần trước thì khách cứ gọi là nườm nượp nhé! - Ngân đặt tách trà nóng lên bàn, không quên ném cho tôi một ánh lườm.
- Vắng như thế này thì chỉ có nước dọa ma người khác thôi, ai mà thuê ở chứ! - Tôi xoa hai tay vào tách trà, định bụng trêu đùa cô bạn lâu ngày không gặp một chút.
- Thì vậy mới có điểm nhấn riêng… - Ngân đột nhiên trầm giọng xuống. - Có nhiều người muốn thử cảm giác thấy cái gì đó khác thường…
Tự nhiên tôi thấy ơn ớn trong người. Từ lúc bước vào homestay lạnh lẽo nằm chơ vơ ở một góc đường vắng sâu hun hút trong thành phố đã làm tôi có chút bất an. Điều khác thường Ngân nói, thật tình tôi không muốn nhìn thấy chút nào.
Ngân phá lên cười khi thấy tôi nghệt mặt ra nhìn cô. Thì ra Ngân chỉ trả đũa trò đùa của tôi bằng một trò đùa khác. Nhưng Ngân cũng thú thật với tôi là homestay vắng khách, đến nỗi phải cho hết nhân viên nghỉ vì không thể trả lương cho họ. Thật may homestay này là của chú Ngân, ông cho Ngân mượn để khởi nghiệp mà không đòi hỏi phải hoàn trả bất kỳ chi phí nào. Nhưng nhìn căn nhà cũ kỹ được dán mác homestay này, tôi không nghĩ lần khởi nghiệp này của Ngân thành công.
- Tao chưa từng nghe mày nhắc đến nơi này trước đây? - Tay tôi vẫn không rời khỏi tách trà đã dần nguội lạnh.
- Thì tao cũng có biết đâu, gần đây khó khăn quá nên mới tâm sự với chú… mày cũng biết, từ ngày ba tao mất, chuyện gì nhà tao cũng một tay chú lo cả… Còn mày thì sao?
- Tao thì làm sao?
- Mày lên đây không vì tao hoàn toàn, đúng không?
Tôi chẳng bao giờ qua mắt được Ngân. Thật tốt vì trong đời tồn tại một người có thể hiểu được mình, nhìn thấy tâm tư của mình mà không cần phải nói ra trước. Tôi không nói gì thêm, nhưng Ngân cũng biết tôi bận tâm điều gì. Thì cuộc đời tôi cũng chỉ có một chuyện đáng để bận tâm, mối quan hệ giữa tôi và mẹ chưa bao giờ tốt đẹp cả. Đôi lúc tôi muốn đi đâu đó thật xa và lâu, để khi trở về mọi chuyện sẽ đâu vào đấy.
*
Chiều muộn, trời đã ngớt mưa nhưng hơi lạnh vẫn len lỏi vào tận mọi ngóc ngách trong homestay, khiến tôi chỉ muốn cuộn tròn trong chăn ấm mà đánh một giấc thật dài. Nhưng Ngân lại có việc nên tôi đành phải thay bạn ngồi quầy lễ tân dù biết chắc sẽ chẳng có nổi một mống khách. Điện thoại rung lên đôi lần nhưng tôi vẫn không buồn bắt máy. Giá như có ai đó quan tâm đến sự biến mất của tôi… ngoài mẹ.
Trời chập choạng tối nhưng Ngân vẫn chưa về. Tôi khoác vội chiếc áo len, cho hai tay vào túi áo ấm sực rồi đi ra cổng, chờ đợi. Tôi không chắc là mình chờ Ngân, chỉ là cảm giác ngồi một mình trong căn nhà nhiều ngõ ngách có chút âm u đó khiến tôi thấy bất an. Là bất an, không phải là nỗi sợ.
Đang cúi đầu nhìn mũi chân mình di di trên vỉa hè, tôi ngẩng đầu lên khi thấy một quả bóng màu xanh da trời từ đâu lăn đến chân mình. Bên kia đường, một cô nhóc đứng nhìn tôi dò xét. Đường vắng, cô nhóc tầm bảy tuổi chạy vụt sang, ôm lấy quả bóng màu xanh rùi chạy mất. Chỉ kịp để lại một ánh nhìn lạnh ngắt mà trong trẻo.
- Này… sao ra tận đây thế, trời lạnh lắm đó…
Tiếng Ngân cắt ngang ánh nhìn hun hút của tôi về phía cuối đường, giờ đã bị bao phủ bởi màn sương mờ ảo.
- Khu này không phải là vắng lắm nhỉ? - Tôi hỏi khi cùng Ngân vào nhà. - Lúc nãy còn có đứa nhóc chơi ở đây…
Ngân không trả lời, chỉ lẳng lặng vào trong. Tôi cũng không buồn hỏi thêm. Đêm buông xuống, lạnh và cô liêu.
*
“Gọi lại cho mẹ gấp!”
Tự nhiên tôi cảm nhận được nỗi vô vọng từ trong từng tin nhắn của mẹ, những tin nhắn chưa bao giờ được hồi đáp. Không hiểu từ khi nào khoảng cách giữ hai mẹ con lại lớn đến như vậy, không thể nói chuyện, cũng không thể ngồi yên và cùng nhìn về một hướng. Dù biết tôi và mẹ khắc tuổi nhau nhưng ngay cả sợi dây gắn kết thiêng liêng là dòng huyết mạch đôi khi cũng mong manh đến lạ thường. Có lẽ ngày mai tôi sẽ gọi cho mẹ…
*
Bình bịch… bình bịch…
Tiếng động lạ trong đêm lạnh tĩnh mịch làm tôi tỉnh giấc. Khi định hình lại mọi thứ thì không gian yên ắng trở lại, tôi co người trong chăn, cố vỗ về giấc ngủ. Nhưng thật không dễ dàng gì! Lần mò điện thoại trên đầu giường, tôi chắc mẩm mình sẽ có thêm một giấc ngủ nữa vì đồng hồ chỉ mới điểm hai giờ sáng. Vậy mà tôi cứ tưởng đã ngủ rất lâu rồi.
Bình bịch…
Lần này tôi nghe rõ mồn một có thứ gì đó đang rơi trên sàn nhà. Không lẽ là Ngân… đành rằng homestay đang thiếu nhân viên trầm trọng nhưng cũng không đến nỗi phải làm việc vào giờ này chứ?
Bình bịch… bình bịch…
Tiếng động càng lúc càng rõ và đều hơn. Tạm thời tôi chưa định hình đó là loại âm thanh gì và phát ra từ đâu. Tôi chỉ muốn biết bạn tôi sao lại vất vả đến thế này? Bước ra khỏi phòng, tôi mon men theo hành lang, lắng tai nghe âm thanh mỗi lúc một gần.
Trong đêm đen mờ ảo với chút ánh sáng le lói từ vài ánh đèn nhỏ cũ kỹ, homestay của Ngân đột nhiên trở nên huyền bí một cách lạ thường. Bên ngoài cửa sổ, những nhánh cây đung đưa nhè nhẹ theo cơn gió, vô tình hằn in bóng lên nền gạch tạo nên những hình thù kỳ quái. Có cảm giác mỗi bước chân tôi đi qua, chúng lại động đậy, đôi lúc lại muốn níu lấy chân tôi. Nghĩ như vậy làm tôi hơi rợn người, ánh sáng hiu hắt từ chiếc điện thoại di động không đủ để tôi mường tượng ra những gì phía trước. Tôi chỉ mới đến đây chưa được một ngày, còn không biết công tắc điện hành lang nằm ở đâu.
- Ngân ơi!
Tôi cất tiếng gọi Ngân khi nghe âm thanh bình bịch mỗi lúc một dồn dập, cùng với nhịp đập tim tôi cũng đang thình thịch liên hồi. Tiếng động dứt ngay khi tôi lên tiếng, điều đó càng làm tôi quả quyết đó chính là Ngân. Nhưng tôi không thấy bóng dáng cô bạn quen thuộc của mình ở đâu. Tiếng động rõ ràng trên tầng hai, và tôi không tìm thấy Ngân ở đây. Tôi cất tiếng gọi lần nữa, trả lời tôi là âm thanh ấy, tiếng bình bịch chậm rãi đến gai người… sau lưng tôi.
Nhưng tôi không quay lại ngay, mà luống cuống tìm số Ngân trong danh bạ. Không thể phủ nhận rằng tôi đang rất sợ khi nghĩ đến việc trong homestay này chỉ có tôi, Ngân và một thứ gì đó đang tồn tại. Cho đến khi những hồi tút dài khô khốc vang lên từ đầu dây bên kia thì tiếng bình bịch đó nhỏ dần và dứt hẳn. Nhưng hai chân tôi như bị hóa đá vì có thứ gì đó chạm nhẹ vào. Dưới ánh sáng mờ mờ ảo ảo, tôi nhận ra quả bóng màu xanh từ đâu lăn đến chân mình. Vậy ra tiếng bình bịch là từ quả bóng mà ra. Nhưng tôi không nghĩ nó có thể tự mình tạo ra mớ âm thanh ám ảnh đó được.
Đầu dây bên kia không có dấu hiệu bắt máy, cũng không nghe thấy chuông điện thoại Ngân đâu đây. Tôi quên khi đi ngủ Ngân có thói quen tắt chuông điện thoại. Bất giác tôi đưa chân đá nhẹ quả bóng mà chưa kịp nghĩ ngợi gì thêm vì đã bị nỗi sợ vô hình lấn áp. Quả bóng lăn chầm chậm và biến mất dần vào cuối hành lang hun hút tối. Và rồi như một lời đáp trả, quả bóng lại nảy từ trong góc tối về phía tôi ngay sau đó, bình bịch… bình bịch…
Tôi cắn chặt răng mình, tay đổ mồ hôi ướt lạnh mà không làm được gì hơn ngoài nhìn theo chuyển động của quả bóng. Trong đời tôi chưa bao giờ cảm thấy sợ một vật vô tri vô giác đến vậy. Tôi lùi lại phía sau khi quả bóng sắp chạm tới mình, để rồi mặt cắt không còn giọt máu khi nhận ra có một bàn tay nhỏ xíu đang nắm lấy váy mình giật giật. Là cô nhóc lúc chiều tôi gặp bên vệ đường…
- Chị chơi cùng em đi!
Giọng nói trong trẻo cất lên nhưng không tài nào trấn an tôi được. Nhất là khi tôi nhận ra vẫn là cô nhóc đó nhưng với khuôn mặt tái xanh và đôi mắt trũng sâu xám xịt. Tôi không nói lên lời, chỉ biết vùng bỏ chạy. Tôi chạy dọc hành lang, nhưng bằng cách nào đó nhận ra rằng hành lang này dài vô tận và không có đích đến. Nhưng tôi vẫn cứ chạy, cắm đầu cắm cổ mà chạy. Kể cả khi không thấy đích, tôi vẫn không muốn quay đầu.
Nhưng dù tôi có cố chạy đến đâu thì tiếng quả bóng bình bịch vẫn văng vẳng bên tai. Kinh hoàng hơn là giọng của cô nhóc cứ đều đều…
- Chị ơi… chơi cùng em đi… chị ơi… chị ơi…
Khi đôi chân như muốn rệu rã, tôi va vào Ngân. Không kịp nhìn lấy cô bạn, tôi lao vào ôm chầm lấy cô, run rẩy.
- Đi… đi khỏi đây mau… có gì đó lạ lắm…
- Lạ như thế nào? - Ngân hỏi.
- Hình như… là ma!
- Không phải ma đâu…
Ngân ngập ngừng khiến tôi có chút ngờ ngợ. Thật ra từ lúc gặp Ngân đến giờ tôi đã thấy lạ, Ngân không giống như Ngân khi trước. Tôi ngẩng lên nhìn vào đôi mắt xám xịt của bạn, nghe giọng bạn thều thào trong hơi lạnh.
- … là em gái tao đấy…
***
Mẹ đón tôi vào ngày hôm sau, khi tôi được đưa đến bệnh viện trong tình trạng kiệt sức. Trong điện thoại tôi khi ấy vẫn còn một tin nhắn chưa kịp gửi.
“Mẹ ơi… cứu con…”
Dù không nhận được tin nhắn thì mẹ tôi vẫn tìm đến được, theo một cách nào đó mà chỉ các người mẹ mới biết.
- Đừng như vậy nữa, con… - Mẹ rưng rưng vuốt tóc tôi. - Đã tròn một năm rồi, Ngân cũng phải được yên nghỉ…
Tôi biết mình lại vừa sống trong cơn mộng mị do mình tự thêu dệt lên. Nhưng tôi không thể làm như lời mẹ được dù rất muốn, vì sự ra đi của người bạn thân nhất đã trở thành nỗi ám ảnh trong tôi mất rồi. Tôi sẽ phải sống trong nỗi ám ảnh đó rất lâu… rất lâu nữa.
- Nhưng chị em cháu chưa thể yên nghỉ được cô ơi…
Mẹ nhìn tôi bằng ánh mắt lạ lẫm, chắc tôi lại vừa nói linh tinh gì đó mà đến ngay tôi cũng không rõ. Chiếc xe đưa mẹ con tôi chầm chậm rời khỏi thành phố buồn, ngang qua homestay giờ chỉ là căn nhà hoang bỏ trống, tôi vẫn thấp thoáng thấy bóng Ngân, cô nhóc và quả bóng màu xanh trong làn sương mờ ảo.
Hạnh Trâm