Nghe xong tiêu đề chắc các bạn đều nghĩ tôi đã từng trải qua quá nhiều mối tình khắc cốt ghi tâm, sừng dài vạn dặm như vạn lý trường thành nên mới đâm ra sợ hãi tình yêu đúng không? Ấy nhưng 22 năm nay tôi vẫn chưa từng có 1 mảnh tình vắt vai, không ai thích, cũng chẳng thích ai mà vẫn cứ bị sợ yêu mới chết chứ lị.
Với kinh nghiệm chứng kiến tình yêu sử kí toàn thư của hội chị em bạn dì bao nhiêu năm qua, tôi đã đúc rút cho mình những lí do tâm đắc để đời là ế vẫn cứ tốt hơn việc yêu đương các bạn ạ:
Cái thứ nhất, chỉ cần nghĩ đến việc bắt đầu rồi lại phải kết thúc, là tôi đã tưởng tượng ra đủ các thể loại viễn cảnh mình vật vã đau khổ, rồi nhỡ đâu sẽ làm tổn thương người ta, hoặc bị từ chối, nói chung là có quá nhiều lí do khiến tôi sợ hãi yêu đương.
Thứ 2, tôi sợ cái cảm giác phát cuồng vì 1 ai đó nhưng người ta thì lại chẳng giống như mình. Sợ nhất là sự im lặng sau cái chấm xanh, sợ việc thấy người ta đang onl nhưng lại chả buồn ib, thậm chí còn chả thèm seen hay rep mình.
Thứ 3, yêu đương chắc gì đã đến được với nhau đâu, thế mà tự nhiên phải bỏ ra 1 đống tiền của, thời gian, công sức,... cho vợ(chồng) tương lai của đứa khác.
Cái thứ 4, đang sống yên lành thoải mái tự do, tự dưng lại đi mua dây buộc mình, thử hỏi có khác nào quân tù không? Rồi tự nhiên lại có thêm nhiều chuyện phát sinh để mình phải suy nghĩ, mệt mỏi, phát phiền ra. Cứ nghĩ đến việc tự nhiên lại có người quan tâm quá kể ra cũng ngại. Xong lại còn phải quan tâm thêm một người chả phải máu mủ ruột già, phải thay đổi những thói quen thường ngày, rồi khi chia tay thì phải học cách quên, học cách một mình,... nghĩ đến mà thấy đau cả đầu =))
Chưa kể với xu thế cắm sừng đang hoành hành hiện nay thì việc yêu đương còn là 1 vấn đề quan ngại khiến cho tình trạng tâm lý bất an, hoang mang tột độ ngày 1 gia tăng. Thay vì lãng phí thời gian đi stalk mấy con Tuesday thì tại sao chúng ta không dành thời gian đó để làm nhiều việc có ích hơn như giúp đỡ bố mẹ, chăm chỉ học tập cống hiến cho nước nhà hay đầu tư chất xám vào công việc,... đấy ai cũng như thế thì có phải là xã hội đã phát triển hơn không?
Mà còn chưa kể như mấy đứa bạn tôi nhé, lúc yêu thì ngọt ngào tâng nhau lên tận mây xanh, gọi nhau vợ yêu - chồng yêu nghe sến đ* vãi chưởng. Thế mà vừa chia tay phát đã quay ra nói xấu, gọi nhau bằng thằng mặt nọ - con mặt kia ngay được.
Và lí do quan trọng nhất đấy là xã hội tầm này có quá ít người tử tế để yêu, ai cũng lũ lượt chạy theo cái đẹp bên ngoài và cái nhiều tiền bên trong mà đ ai nhận ra và trân trọng 1 cực phẩm như tôi =))
Còn nhiều lí do lắm nhưng thôi, túm cái quần lại là tôi bị ngại yêu đương các bạn ạ. Mặc dù mới 22 tuổi nhưng tôi đã cảm thấy bất cần ny, và quyết định sẽ không bao giờ cưới chồng rồi. Chả biết có ai bị hội chứng ế mãn tính mà vẫn sợ yêu như tôi không?
BKXcfs