Thoáng đấy thôi, tôi nhận thấy thanh xuân đang trôi đi và mình cũng không còn trẻ nữa, đam mê và sở thíc cũng nguội lạnh phần nào theo thời gian cùng nỗi lo tiền bạc và tương lai. Không phải mình không còn thíc nó nữa mà là không dành đủ thời gian cho những sở thích, đam mê đó.
Bạn bè cũng lập gia đình và dần ổn định, riêng mình sự nghiệp chưa vũng vàng, tấm vé vào đời vẫn bỏ trống ở trường đại học. Thỉnh thoảng vẫn lếch thếch nhưng cũng cố gắng sắp xếp cuộc đời ngăn nắp lại một chút, cố gắng không nhìn lại những gì sau lưng, cũng không hối hận gì nữa, chỉ tiếc hiện tại vẫn lẳng lặng như một con đường nhỏ vắt vẻo bên vách đá chênh vênh.
Nhiều khi định nói, muốn bộc bạch tâm sự với ai đó nhưng lại thôi...