Nếu còn sức lực thì hãy chiến đấu, dù người đời nói ta không thể. Có thể bạn bước không nhanh, nhưng bạn có thể bước chậm. Có thể bạn không được nhanh nhẹn, nhưng bạn có thể làm được dù chậm rãi. Đừng lo, nếu bạn có thể thì bạn hãy bước đi trên đôi chân của chính mình, nhưng đừng bỏ cuộc.
Tuổi trẻ của mỗi người là những chuỗi ngày chẳng ai giống ai, cũng tựa như cuộc đời mỗi người đều là những tháng năm phiêu bạt hoàn toàn rất khác nhau. Tuổi trẻ chỉ cho con người ta trải qua duy nhất 1 lần trong đời, nếu có cơ hội quay về lần 2 hẳn là có trong giấc mơ mà thôi.
Nếu cho bạn điều ước, liệu rằng bạn có muốn dùng cỗ máy thời gian của Mèo ú Đoremon không? Tôi biết rất nhiều người, rất muốn về lại ngày thuở xưa, thăm lại những năm tháng ẩm ương đã vội bỏ lỡ, nhìn lại chặng đường đã đi qua. Nhưng, ” giá như ” và ” ước gì ” thì làm gì có thể xảy ra, vì vậy dù hiện tại có không tốt đẹp hay làm bạn chẳng mấy vui, thì vẫn phải chiến đấu đến cùng, được sống đã là 1 ân huệ rồi.
Tôi không cho phép mình được quỵ lụy trước cuộc đời dù phải va vấp những khó khăn, tôi không cho phép mình có được cái quyền than khóc ỉ ôi chẳng may gặp những điều trắc trở và nếu đang chạy giữa đoạn đường maratong dù còn lâu mới tới đích, càng không có cái quyền bỏ cuộc. Bởi, tôi sợ tiếng nói của ” xã hội “, tôi sợ ” họ – những kẻ lắm lời “, những lời bàn tán xôn xao, mình thế này người ta nói thế nọ. Vì vậy, nếu còn sức lực thì hãy chiến đấu, dù người đời nói ta không thể. Có thể bạn bước không nhanh, nhưng bạn có thể bước chậm. Có thể bạn không được nhanh nhẹn, nhưng bạn có thể làm được dù chậm rãi. Đừng lo, nếu bạn có thể thì bạn hãy bước đi trên đôi chân của chính mình, nhưng đừng bỏ cuộc.
vietgiaitri