Tôi là một con cá nhỏ mộng mơ, đắm chìm vào cuộc đời chông chênh, nhiều ngã rẽ…
Thất tình.
Những núi bài tập ielts làm tôi bối rối, các từ vựng, ngữ pháp chạy loạn cào cào trong đầu và không cách nào tập trung được .
Công việc part time viết content cho một hãng mĩ phẩm online không có tiến triển làm tôi có quá nhiều chán chường.
Tôi biết, nếu không chịu giải tỏa đống cảm xúc này, thì stress đến nơi là việc không thể tránh khỏi.
“Hay là, mình tự bắt đầu một chuyến đi ?”
Cái ý nghĩ này chợt nảy ra khi tôi lang thang các diễn đàn mạng hòng tìm cho mình một chút bình yên.
Tôi biết chính xác tôi có vấn đề ở đâu, và cái tôi cần là những lời tâm sự, những câu hỏi thăm từ người lạ -những người không biết cũng như phán xét bản thân làm tôi cảm thấy dễ chịu.
Tôi nghèo về tiền bạc nhưng lại quá dư dả cái niềm tin khám phá để bắt đầu cho công cuộc tự thân này.
Gấp vội vài bộ quần áo gần thiết.
Con heo đất nhẹ tênh vài ba đồng bạc đủ trang trải và không ngủ bụi vậy là đủ rồi.
Tôi thông báo cho ba mẹ về chuyến đi tự túc vài ba ngày đến vùng trời mới của mình. Rồi xách balo lên và đi.
Đi để nhận ra bản thân còn nhiều thiếu xót để có thể hoàn thiện mình.
Tôi đi để trở về.
Cái sương lạnh buổi sáng sớm xốc vào mũi, chảy từng dòng dội vào lồng ngực làm tôi lạnh run.
Cái hơi ẩm gay mũi trong cái thành phố quanh năm mưa phùn, ướt nhẹp mái tóc rối làm tôi phải khựng từng đoạn dài.
Người ta hay bảo Huế mộng Huế thơ, chắc có lẽ cái tác giả của câu nói này cũng đang say cái men tình của xứ phồn hoa vua chúa .
Mà chắc có lẽ vì say, nên mới có thể yêu và viết nên những bài thơ bài nhạc về con sông Hương mơ mộng , mà theo những người xứ Huế là không bao giờ hết buồn cả.
Xứ bài thơ nón lá mang tâm trạng nhiều là thế, nên khi thấy tôi tay xách nách mang cơ mang đồ, cô chủ trọ không ngần ngại chép miệng:
- Lại thất tình đúng không?
Và dường như chỉ chờ tôi “dạ…” một cái là cô buông câu than thở ngay “ Ôi tôi còn lạ gì mấy người trẻ các cô, cứ thất tình lại đến đây. Huế đã buồn, chúng nó mang cái buồn tình đến đây nữa thì đến mùa mưa nào nơi đây mới hết gọi là thành phố buồn đây?”
Tôi bật cười thành tiếng, tự nhủ hẳn có lẽ chuyến đi này không đến nỗi tệ đâu nhỉ ?
Con người ở đây chân thật và dễ thương đến thế kia cơ mà !
……..
Chương trình tình nguyện cùng với chuyến du lịch tự túc ở đây khiến tôi chủ động trong các cách sắp xếp thời gian cũng như không quá phụ thuộc vào đống tiền tiết kiệm.
Hơn hết, việc chạy đôn chạy đáo lo cho bọn trẻ ở cô nhi viện làm tôi thấy khỏe hơn hẳn. Thứ cảm xúc chán chường thay bằng tình cảm gắn bó với công việc.
Tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều.
-Vậy là, bồ tèo bị một thằng ất ơ đốn mạt đá một đá nên phẫn chí bỏ đi à ?- Hạ Lan trố mắt –cô bạn tôi quen trong chuyến tình nguyện phát biểu một câu xanh rờn và có phần khó đỡ như vậy.
-Một phần thôi, không đáng vì một gã tồi- Tôi mồm nhai rau ráu đống bí ngô, tay kia vơ nốt cái bánh xếp, trả lời một cách thờ ơ như vậy.
-Ôi tình yêu, nó sẽ giết con người chúng ta….
Hạ Lan tay cầm chai nước và biểu diễn lại viễn cảnh chia tay ( mà cô tự nghĩ ra), biểu cảm thì bi thương hơn bất cứ người chia tay nào, lâu lâu lại giả vờ thút thít từng cơn như thật
Tôi cười nắc nẻ như điên dại, nếu tôi không biết cách tính cách bông đùa cô bạn , tôi còn đoán cô là người mới trải qua công cuộc thất tình đầy nước mắt chứ không phải tôi nữa rồi.
Tôi đã nói câu này chưa nhỉ, “Huế đã tuyệt. Con người thì còn tuyệt hơn nữa mà”, đúng không ?
Cố đô có bề dày lịch sử trải dài khắp đông tây nam bắc này làm tôi sững sờ thật sự.
Những di tích, lăng tẩm của bậc vua chúa hiện lên rõ rệt không cần qua sách vở khiến bản thân đứa trẻ suốt ngày ru rú quê nhà như tôi đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.
Không phải tự dưng khi con người ta có vấn đề khó khăn trong cuộc sống, họ lại chọn cách du lịch để dọn lại đống cảm xúc hỗn độn của mình.
Tất cả đều có nguyên nhân.
Việc bạn ra khỏi cái thế giới chán chường xung quanh và lựa chọn cho bản thân một chuyến đi là cách hoàn hảo để phát triển tầm nhìn của mình.
Những kiến thức, vốn sống tích lũy qua bài học không nằm trong sách vở nuôi dưỡng tâm hồn cũng như bản ngã của những con người trẻ.
Đi để nhận ra không có gì tuyệt vời hơn khi đưa mắt ra nhìn thế giới và ngộ rằng nó có màu sắc tươi đẹp hơn những gì bản thân nghĩ rất nhiều.
Đi để mở mang thế giới quan và việc nhìn nhận cuộc đời không chỉ có mỗi cái tình yêu nam nữ nữa.
Và chỉ có thế , khi trở về, mới không còn gì bận tâm nghĩ suy về những chuyện bản thân cho rằng đã cũ.
Ôi thất tình ấy hả, nó chỉ là muỗi mà thôi !!!
………..
Tôi trở về nhà với quá nhiều kỉ niệm cho chuyến đi xa ấy và cảm xúc thì không thể nào gọi là ổn hơn.
Những nụ cười ngây ngô của bọn nhỏ trong chuyến xe tình nguyện.
Những tìnhh cảm chân chất đến cảm động của con người xứ mộng mơ dành cho du khách thập phương làm tôi phải đặt một câu hỏi “ Hay mình lại đi nữa nhỉ?”
Chắc có lẽ là câu chuyện của những tháng năm sau này, sau khi tôi hoàn thành xong đống bài ielts cũng như sắp xếp nốt cái công cuộc học vấn của mình rồi.
Mà đâu chỉ có Huế thôi, trái tim của tôi không muốn ràng buộc quá lâu ở một vùng đất nào. Suy cho cùng, càng đi nhiều, càng khám phá nhiều, thì càng tôi luyện bản lĩnh hơn.
Những cảm xúc cho chuyến đi vừa rồi hẳn là đủ để tôi viết nên vài quyển tạp văn về thứ cảm cảm với cái mảnh đất mộng mơ nhưng không hề mơ mộng này.
À , mà có khi dư cho một đoạn thơ nữa. Tựa đề à, thôi thì “Say” đi.
“Say tình” hay là “ say goodbye” thì để độc giả cảm nhận vậy :
Thế gian màu buồn, hương ngập sắc
Tình ái mong manh được mấy lần
Lâng lâng dòng đời, vội một chữ:
Điên cuồng, ngạo nghễ, thế mà hay !!!
Lee Key