Mình từng đi qua nhiều nơi, những giấc mơ xanh mang màu của gió và bầu trời.
Bước chân của một tâm hồn rộng lớn không bao giờ bị trói buộc trong cái xiềng xích của tự do , cái bản ngã mà chúng ta hằng lầm tưởng rồi gán ghép cho một cuộc đời.
Mùa nắng hạ năm ấy, cơn đau của mình chững lại ở nỗi buồn tuổi 20.
Đau rồi lại đứng lên như một quy luật bất biến của cuộc sống, mang trong mình từng vết sẹo nhỏ rồi lầm lũi cất bước chân, hòa vào cái dòng chảy vô định của thời gian để mà lớn.
Cái tôi tuổi ngây dại ấy bỏ lại đằng sau nhường lại hồi ức cho những tháng năm phấn đấu sau này.
Trong dòng đời vô định không ngừng nghĩ suy, bước chân nhỏ ấy đếm không biết bao lần lạc lõng trước những lối đi của sự lựa chọn.
Mình loay hoay , mịt mù trong con đường đi tìm bản ngã trong chính nỗi buồn và bất lực của bản thân, âu chả phải do quá mức yếu đuối hay sao ?
Nhớ lại, cũng chỉ đành tặc lưỡi, buông câu thở dài xa xăm.
……..
Tuổi 20 , chúng ta sai nhiều thứ , trên con đường học làm người trưởng thành cũng vấp ngã quá nhiều.
Những câu chuyện về người trẻ khởi nghiệp, cái được và mất, câu trả lời đôi khi mang hơi hướm của sự bất lực khó đóan.
Nhưng tuổi trẻ mà, tự nhủ lòng cố gắng một chút, sai thì lại sửa mà làm lại, thời gian chả phải là thứ chúng ta dư dả nhiều nhất hay sao!
Điên cuồng trong cái tuổi trẻ ngây dại này là điều không thể tránh khỏi, nhưng đừng dừng bước quá lâu, cái dòng đời này xô ngã bạn bất cứ lúc nào nếu cứ ù lì không chịu tiến về phía trước.
Thôi thì tự nhủ, phải thật sự cố gắng mà bay thật cao thật xa trên những con đường bản thân chọn , bạn phi thường hơn cái cách thể hiện tầm thường ra bên ngoài ấy rất nhiều, vậy thôi.
………………..
Tuổi 20, chúng ta có những gì ?
Một tâm hồn rỗng với một cái nhìn hạn hẹp xung quanh cái tòa nhà nơi cuối phố, một cái lối nhỏ thân quen ư ?
Hay một suy nghĩ giản đơn với cách đi làm, kiếm tiền chỉ để thực hiện và mua những món đồ người khác có mà bản thân chưa có ?
Chúng ta chạy theo những thứ phù phiếm về thời trang , vế mốt, về những bữa tiệc và cách xã giao với nụ cười giả tạo.
Đôi khi chợt nghĩ, cái mà chúng ta cho là tình nghĩa bạn bè ấy nó rặt những điều sáo rỗng, đầy bi thương.
Có cay đắng hay không, khi mà ở cái tuổi bản thân cần cố gắng thế này, con người ta lại tầm thường và hẹn hẹp trong lối mòn của nghĩ suy tới dường như thế ?
Thương thay những kẻ tuổi đời 20 nhưng tâm hồn lại mục rũng già nua hơn bất kì người già cả nào.
Thương thay những người tự nhận mình trẻ nhưng lại chết mòn trong cái mà họ gọi là thanh xuân.
Thanh xuân con người đẹp lắm, nó tính bằng những thước đo kỉ niệm về lòng tin, về sự cống hiến, về những chuyến đi, về những hồi ức bản thân làm tốt trên con đường học hỏi để trưởng thành.
Nó đong bằng tình thương và đếm bằng kỉ niệm. Nó được vận hành qua thước phim thời gian trong hành trình đi kiếm tìm bản ngã. Thanh xuân tồn tại bằng sự sẻ chia trong mối quan hệ giữa người với người, trong cái cách chúng ta cho đi nhiều hơn là nhận về của một tâm hồn trẻ.
Thanh xuân không đếm bằng cách chúng ta hiểu về thời trang, về những bộ quần áo đẹp những tâm hồn bên trong thì trống rỗng đến đáng tội nghiệp .
Nó cũng chả phải là những buổi tiệc thâu đêm xập xình tiếng nhạc trong những vũ trường chát chúa.
Thanh xuân mỗi người mỗi khác. Nhưng đừng đánh đồng nó với những tháng ngày ăn chơi phì phèo điếu thuốc rồi chắp tay cười hì hì hai tiếng và gọi đó là trải ngiệm về một thời đã qua.
Ngu ngục và xuẩn ngốc vô cùng.
Những chuyến xe tình nguyện. Những cuốn sách đọc qua. Những bài học làm người về cách cho đi mà bản thân học hỏi từng ngày làm giá trị con người chúng ta tốt lên. Đó mới là thanh xuân đúng nghĩa. Tiếng nhạc xập xình. Mùi thuốc lá bay quanh,… Dẹp hết chúng lại, cầm cuốn sách lên và đọc đi. Mỗi cuốn sách đọc qua cho ta sống một cuộc đời khác, bạn muốn sống hàng ngàn cuộc đời trước khi chạm cửa 30 hay tồn tại với cuộc đời tầm thường đầy mùi khói thuốc ?
“Ừ thì sống vì bản thân mình thôi, quan tâm kẻ khác làm cái quái gì”
Vài ba năm sau, nếu bạn còn giữ cái câu trả lời mà bản thân cố hữu nghĩ nó là đúng thì xin chia buồn, cuộc đời nó quật lại bạn đau không thể nào đau hơn được đấy.
Trên con đường chúng ta trưởng thành, không có kẻ thông minh hơn, cũng chả có kẻ ngu ngốc hơn vì mỗi người chúng ta là mỗi cá thể riêng biệt với tài năng khác biệt. Cái khác nhau duy nhất chính là cái bản lĩnh tồn tại trong lồng ngực trái của bạn.
Người nào sống với cái bản lĩnh phi thường không sợ thất bại và dám đối mặt thì sẽ chiến thắng, kẻ qúa chìm đắm trong cái gọi là bản ngã u mê thì chết chìm là điều không tránh khỏi.
Vậy thì, bản lĩnh của bạn đến đâu ???
Bạn đã đọc bao nhiêu quyển sách ?
Chương trình tình nguyện bạn tham gia lâu nhất là khi nào ?
Bạn đi xa được đến đâu với số tiền sinh viên ít ỏi gói gọn trong con heo đất và tiền làm thêm mà bản thân tiết kiệm ?
Mười năm nữa, bạn muốn trở thành con người như thế nào đây ?
“Who am I?”và “Who are you?”
Tôi là chính tôi, là con người có cái tôi bản lĩnh làm những điều bản thân muốn để phát triển.
Vậy thì, bạn là ai ?
Bạn có giá trị thế nào trong cái cuộc đời này đây ?????
……..
Lee Key