Anh họ tôi không hay xài zalo.
Với anh , fb là nơi kết nối mọi người, và zalo là chốn đi về riêng tư của những dòng tâm sự. Và khi bắt chợt thấy những dòng cập nhật mới trên trang mạng xã hội, tôi đã lấy làm ngạc nhiên lắm.
Một tấm thiệp cưới. Một câu “ chúc em hạnh phúc”. Tôi thấy cuống họng mình nghẹn đắng.
Thì ra, người cũ anh tôi từng thương nay đã thương người khác…….
Đó là mối tình đẹp.
Tình yêu kéo dài 7 năm từ những ngày tháng ngồi trên ghế nhà trường kéo dài đến tận thời sinh viên. Cứ những tưởng mối tình đó sẽ có kết thúc đẹp bằng một đám cưới sau khi họ ra trường.
Nhưng không, họ chia tay nhau khi mọi thứ dường như đang rất tốt đẹp.
Bạn bè ngạc nhiên. Gia đình ngạc nhiên. Họ ra đi trong sự ngỡ ngàng của mọi người xung quanh. Sự chia li không một lời hẹn trước.
Không ai biết nguyên nhân, chỉ có người trong cuộc hiểu và tự liếm vết thương lòng sau cuộc đổ vỡ tưởng chừng không bao giờ xảy ra đó.
Những gì trong kí ức còn sót lại của tôi, người con gái ấy là một cô nàng dịu dàng. Cô quan tâm anh tôi từng li từng tí với những hành động nhỏ nhặt nhưng vô cùng dễ thương ở những cặp đôi.
Cùng nhau ngắm bình minh ở biển. Những chuyến du lịch cùng nhau đến những vùng đất mới mà họ khám phá. Những cái ôm, nụ hôn tạm biệt vụn vặt ở những chặng dừng xe buýt.
Đơn giản nhưng quá đỗi ngọt ngào.
Họ bên nhau vào tháng năm thanh xuân đẹp nhất để nắm tay cùng cố gắng. Rồi lại vĩnh viễn không đi chung đường ở tháng năm ổn định sau này.
Thương nhau thì tại sao lại làm nhau đau nhiều như thế ?
……..
Ngày thành hôn, người con gái ấy xuất hiện xinh đẹp và lộng lẫy, nụ cười tươi hơn bất kì một thiên thần nào.
Anh họ tôi biết, cô ấy không cưới nhầm người .
Đã không cùng nhau nắm tay đi đến lễ đường, cũng mong dùng tháng năm mãi về sau này, cầu chúc cho người mình từng thương kia hạnh phúc.
Nhìn đôi mắt hướng về cô dâu chú rể kia mà mỉm cười, tôi tự hỏi cảm giác lúc ấy của anh sẽ ra sao ?
Đau ư, hẳn là thế!
7 năm, đủ để biến người thương ấy khắc vào tận sâu trong tim để trở thành một thứ quen thuộc. Thứ mà chúng ta đơn phương cảm nhận ấy ắt hẳn là 2 chữ “ tình thân” . Cao cả hơn chữ “thương” chắc chắn là chữ “thân” ấy, và thời gian bảy năm là quá đủ rồi.
………..
-Người ta chia tay không phải vì hết thương, mà nhiều khi vì quá thương nên mới chia tay . Thế giới người lớn ấy mà, ích kỉ lắm, anh mày có thể gặm bánh mì dăm ba năm nhưng không thể để người anh mi thương chia đôi bánh mì với anh được, lại là bánh mì không nhân nữa thì càng đau hơn.
Đó là lần đầu tiên tôi thấy anh tôi rơi nước mắt.
Ngày bé, anh em ham chơi dù bị đánh đòn roi nhiều lần, anh tôi cũng chưa bao giờ khóc. Chỉ có tôi lúc ấy vừa sụt sịt vừa kéo góc áo của dì Ba, mong dì nương tay để anh tôi không bị đòn oan nữa.
Lớn lên chút nữa, hái cây bẻ trộm xoài nhà người ta, té từ trên cao rơi xuống đến trật khớp vai, chân máu chảy tuôn như mưa anh tôi cũng không khóc. Anh nhăn nhó, dỗ dành để tôi ngừng tỉ tê ròi hai anh em lóc cóc dắt díu nhau về nhà bôi thuốc.
Trong trí nhớ của tôi, người anh họ ấy hiện lên với vẻ an ổn và già dặn hơn tuổi rất nhiều. Anh rất đàn ông, đứng ra bảo vệ tôi trước lũ con trai đầu gấu sau cổng trường. Cũng vô cùng nghiêm khắc , không bao giờ bao che lỗi lầm mà bắt tôi nhận sai và phải sửa lỗi.
Người anh, người bạn, người thầy của tuổi thơ tôi tuyệt vời như thế. Người nuôi lớn tâm hồn, người dạy tôi qua bầu trời thơ ấu không bao giờ khiến tôi phải thất vọng. Tôi từ cái đuôi khóc nhè mà anh thấy phiền toái nhất, dần trở thành đứa nhỏ theo chân anh suốt những năm tháng mãi về sau.
Anh họ tôi đòn oan. Tôi khóc.
Anh tôi thi rớt đại học quân đội. Tôi khóc.
Vào ngày tang của ông ngoại-người thương hai anh em nhất- anh tôi cũng chỉ cay mắt một dòng lệ rồi lấy tay lau sạch. Chỉ có tôi khóc rấm rức như mưa bên cạnh.
Anh tôi đi qua năm tháng của trẻ con để mà học làm người lớn rồi trưởng thành, và tiệt nhiên không rơi một dòng nước mắt nào.
Cho đến ngày hôm nay.
Ngày người anh tôi thương nay đã thương một người thương khác….
Hóa ra, đàn ông cũng biết khóc. Hóa ra, con người tưởng chừng mạnh mẽ không gì xô ngã được ấy, cũng có lúc yếu lòng đến không gượng mình vực dậy như vậy.
……….
Tôi không còn là cái đuôi theo chân anh từ những năm rất lâu sau này rồi.
Tôi cũng chả còn vì một cái kem, một que kẹo mà tự làm đau bản thân mình như thế nữa.
Và khi tôi nhìn thấy con người tưởng như không bao giờ biết đau ấy khóc, lòng tôi không chỉ dùng một chữ “ngạc nhiên” để hình dung nữa rồi.
Đau xót. Bất lực. Cái cảm giác bàng hoàng chạy dọc từ đầu đến mũi chân làm tôi sững lại.
Ngày tuổi thơ ấy, có một anh trai an ủi một đứa bé con khi cô nhìn vết thương trên chân anh mình chảy xuống bắp đùi.
Hôm nay, đứa bé con nay đã lớn, nhìn người anh trai ấy ôm vai khóc lên từng quãng không thể kìm nén, vì một tình yêu vụn vỡ, cảm giác ấy sẽ như thế nào đây?
Tiếng radio vọng lại những bài hát tình thơ của Ngô Thụy Miên, cái lạnh bắt chợt báo hiệu mùa mưa lũ sắp về, như hòa cùng với cái niềm thương cảm của con người, mà buồn lòng mêng mang.
Anh tôi rồi sẽ ổn thôi. Lại tiếp tục bước qua những tháng năm về sau, từng trải mà phấn đấu trong cuộc đời. Rồi lại yêu, lại thương một người nào đó để cùng nhau xây dựng mái ấm.
Người con gái ấy rồi cũng sẽ hạnh phúc với gia đình nhỏ , những đứa con thơ. Vợ chồng sẽ có lúc không vui nhưng cũng “việc nhỏ bỏ qua, việc to hóa nhỏ” để mà lo cho cái hạnh phúc của mình.
Ai rồi cũng khác. Việc nào rồi cũng sẽ lại ổn thôi. Thế giới người lớn mà chúng ta sẽ và đang trải qua, được vận hành dường như thế.
Chỉ có tôi, ôm những nỗi buồn và tiếc nuối của mối tình xưa cũ ấy mà tiếc nuối, mà thở dài. Rồi viết nên những đoạn cảm xúc không biết gọi tên, rời rạc thế này đây…….
Ngày bé cứ nghĩ, tình yêu là vĩnh cữu ở bên nhau chia ngọt sẻ bùi . Lớn lên mới biết, tận cùng của tình yêu ấy đơn giản chỉ là buông tay, để người kia ra đi hạnh phúc.
Dẫu còn yêu , còn thương cũng phải buộc lòng biến bản thân tàn nhẫn, đầy xa họ ra cuộc đời ta như thế.
Hóa ra, thích là một chuyện.
Yêu là một chuyện.
Ở bên nhau là một chuyện.
Mà lấy nhau lại là một câu chuyện hoàn toàn khác……
Thôi thì mỉm cười mà tự giễu “ đời mà, thế thôi! ”.
Cứ nghĩ vậy đi cho nhẹ lòng !!!!!!
Lee Key