VIỆT MA TÂN LỤC TẬP 4: MA RỪNG TÂY NGUYÊN
CHƯƠNG 15: NGỨA!
Ngứa từ đầu gối, cổ chân, bắp chân, ngứa đến ngực, đến lưng, đến cánh tay, rồi cả mặt, mắt, mũi. Hiao bấu mạnh tay, đập thẳng đầu gối xuống sàn nhà. Cơn ngứa tạm thời biến mất khỏi chỗ đó. Hiao vớ được súc gỗ, liên tiếp đập vào người mình. Mỗi nhát đập, cơn ngứa lại dịu đi một chút.
Nơi đầu gối vừa rồi, máu tuôn xối xả, khi chảy chậm lại lộ ra khúc xương trắng hếu. Cảm giác ngứa ngáy càng ngày càng mạnh, Hiao quờ tay xuống, định gãi đầu gối thì sờ phải cái gì cưng cứng. Nương theo ánh trăng bên ngoài yếu ớt rọi vào, Hiao nhìn thấy rõ đầu gối mình trơ xương trắng nhởn lẫn lộn cùng máu thịt bầy nhầy, be bét. Hiao lắc đầu, không tin, có lẽ nhìn nhầm rồi.
Nhưng cơn ngứa không để Hiao yên, nó cắn rứt toàn bộ cơ thể Hiao, Hiao gầm lên như con sói trúng đạn, quên luôn cái đầu gối, ra sức dùng hai tay cào cấu, đánh đập cơ thể mình cho bớt ngứa.
Ngứa cả đỉnh đầu, Hiao dừng hai tay bứt từng nắm, từng nắm tóc. Mỗi nắm tóc bứt ra là đỡ ngứa hơn một chút. Nhưng Hiao không hề nhìn thấy trên mỗi chân tóc đều dính một chút gì đó nhầy nhụa, sền sệt, tanh tưởi.
Lúc này bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng kẽo kẹt như thể có người đang bước lên bậc thang…
Đám ma Nay đã xong, lúc này mọi người mới nhớ đến Hiao và Thắng. Thắng vẫn còn đau nhức do trận đòn của Hiao. Còn Hiao, mấy hôm nay đều có người đưa cơm đến, chắc phải còn lâu con ma mới rời khỏi thân xác Hiao.
Hôm nay một thanh niên có nhiệm vụ mang cơm đến cho Hiao, vừa bước chân đến đầu cầu thang, người này đã ngửi thấy một mùi thum thủm trong không khí. Chắc con gì bị trúng bẫy chạy bừa chết quanh đây. Người thanh niên mở khóa, thò tay đặt hộp cơm vào. Nhưng cánh cửa vừa hé mở, mùi hôi thối xộc thẳng ra khiến anh ta nôn ngay lập tức. Mùi thối nồng nặc chắc chắn từ trong nhà bốc ra.
Người thanh niên run lẩy bẩy, quên cả việc khóa cửa, chạy trối chết về báo cho dân làng biết tin. Nghe tin, hầu hết dân làng đều chạy đến trước cửa nhà Hiao, xì xào bàn tán. Già làng và mấy thanh niên khỏe mạnh đi lên, mở toang cánh cửa nhà Hiao. Cánh cửa vừa được mở tung ra, mùi hôi thối nồng nặc khắp nơi. Ai nấy đều phải lấy tay che miệng, bịt mũi lại để khỏi nhộn nhạo trong dạ.
Nhưng vừa nhìn thấy cảnh tượng bên trong, tất cả đều lập tức nôn thốc nôn tháo. Chỉ có già làng chau mày, lặng lẽ đứng nhìn. Mấy thanh niên đi cùng già làng đều bỏ chạy, mặt ai nấy tái mét, cắt không ra giọt máu, lắp bắp hồi lâu không thốt nên lời. Nhiều người tò mò rướn cổ muốn nhìn thử xem trong nhà có gì, nhưng cũng không đủ can đảm đi lên tận nơi xem xét.
Già làng đã ngoài sáu mươi nhưng dáng người cao lớn, quắc thước. Mái tóc và bộ râu dài đã bạc trắng, đôi mắt sáng tinh anh, nhanh nhẹn. Cụ đã đi gần hết đời người, từng chứng kiến vô số chuyện, nhưng lúc này cũng phải chau mày, rùng mình.
Chính giữa nhà sàn, xác Hiao nằm đó. Hai mắt mở trợn trừng, trắng dã, y như mắt Nay lúc trước. Nhưng điều đáng sợ là toàn thân Hiao be bét, máu đông lại, bết vào từng mảng thịt đang phân hủy tạo thành những đống đỏ thẫm, đen sì hôi thối. Đầu Hiao lởm chởm, rất nhiều tóc bị bứt, vứt thành đống nho nhỏ bên cạnh người. Đống tóc này cũng nhầy nhụa thứ gì đó màu nâu sẫm. Già làng nhìn đến chân Hiao, một bên đầu gối trơ cả xương, trắng nhởn, nổi bật giữa đống thịt tơi tả, đen sì, nhớp nhúa.
Nhưng điều đáng sợ nhất chính là bụng Hiao. Bụng Hiao bị rạch một đường dài, ở đó lòng thòng ra một đoạn ruột dài bốc mùi vô cùng đáng sợ. Lồng ngực Hiao cũng bị cào be bét, có một vết giống như vết cứa trên đó, nhưng không đứt hết da thịt như phần bụng.
Trong bụng cợn lên cảm giác nôn nao khó chịu, già làng nhắm mắt, thở dài, rồi khép cửa lại, quay người đi xuống dưới. Đây là cái chết thảm khốc nhất mà cụ từng chứng kiến. Người dân nhìn sắc mặt tối đen của già làng thì lập tức im lặng dõi theo. Già làng đi vào giữa vòng người, trầm ngâm hồi lâu mới lên tiếng. Giọng cụ sang sảng.
-Thằng Hiao chết rồi, gọi tất cả những người từng đưa cơm cho nó đến đây.
Mấy người đưa cơm lập tức đứng ra, ai nấy run lẩy bẩy, đều nói rằng mình không biết gì cả, chỉ thò tay vào đặt hộp cơm rồi khóa cửa đi ngay, vì sợ con ma trong người thằng Hiao. Già làng hỏi bọn họ một lượt, nhưng trong lòng cụ cũng biết không ai có thể giết người tàn độc như vậy. Thằng Hiao bình thường hiền như con nai rừng, hay giúp đỡ người trong buôn, chưa từng gây thù chuốc oán với ai. Chỉ có mấy ngày trước nó đánh thằng Thắng.
Nhưng thằng Thắng mấy ngày nay đều nằm bẹp trên giường dưỡng thương, có người làm chứng cho nó. Chưa kể thằng Hiao khỏe như con trâu rừng, thằng Thắng sức mấy đánh lại nó? Ai thù oán đến mức giết Hiao?
Nghĩ đi nghĩ lại, cụ càng cảm thấy lo sợ. Nếu là người vì thù oán cá nhân mà giết thằng Hiao thì còn không đáng sợ bằng suy nghĩ trong cụ. Thằng Hiao mấy hôm trước như người điên lao vào đánh thằng Thắng, có phải đúng là có con ma nhập vào nó rồi, nên mới khiến nó chết thảm như thế?
Càng nghĩ càng cảm thấy chỉ có thể là con ma rừng nhập vào thằng Hiao mới dẫn đến cơ sự như thế này. Nhưng cụ không dám nói ra suy nghĩ này với cả buôn làng, bởi chỉ một tin này thôi, cũng đủ khiến tất cả sợ hãi, hoảng hốt, lo âu.
Già làng im lặng, cũng không có ai dám lên tiếng. Nhưng trong lòng ai cũng phấp phỏng không yên. Nhưng nếu không nói với tất cả buôn làng để họ đề phòng, nhỡ xảy ra chuyện nữa thì sao? Cụ thở dài, ngẩng đầu nhìn về phía những người dân đứng ngồi lố nhố xung quanh.
-Có con ma rừng nhập vào thằng Hiao rồi. Giờ thằng Hiao đã chết, có thể con ma rừng còn luẩn quẩn quanh đây, tất cả phải chú ý đề phòng.
Lời này của già làng vừa nói ra, cả buôn làng lập tức ồn ào như ong vỡ tổ. Những người mẹ ôm chặt con mình. Khuôn mặt người nào người nấy tràn ngập nỗi lo âu. Già làng thở dài, nhìn khắp lượt những người xung quanh.
-Buôn mình phải mời thầy mo về cúng thôi, có con ma rừng vẫn còn trong buôn.
Mọi người xì xào bàn tán, rồi một người đàn ông trung niên mặc chiếc áo còn đầy bụi đất lên tiếng.
-Già làng ơi, hôm qua tôi đi rừng nghe người ta đồn buôn Chơ rao có một thầy mo giỏi lắm, vừa giúp buôn bên ấy trừ được con ma rừng.
Tất cả lập tức dồn sự tập trung vào người đàn ông vừa lên tiếng, ông ta nói thêm.
-Thầy mo này vừa tới mấy ngày đã bắt được con ma rừng rồi.
Trên mặt ai cũng lộ rõ tia vui mừng, hy vọng. Già làng nghe vậy sắc mặt cũng tốt hơn hẳn, lập tức cử hai thanh niên trai tráng chạy thật nhanh sang bên đó mời thầy mo về trừ tà cho. Bây giờ đang là buổi trưa, đi nhanh sẽ kịp về trước khi trời tối. Hai thanh niên này lập tức lên đường, bước chân vô cùng vội vã.
Những người còn lại của buôn kéo nhau đến nhà rông ngồi chật kín để chờ thầy mo. Không ai muốn đi rừng, đi rẫy hay ở nhà một mình sau khi chứng kiến cái chết đáng sợ của Hiao. Già làng khóa chặt cửa nhà Hiao lại, đợi thầy mo đến trừ tà cho dân làng xong thì mới có thể làm ma cho Hiao được.
Trong nhà rông, người nhiều nhưng không khí vô cùng tĩnh lặng, chẳng một ai lên tiếng, mọi người đều căng thẳng chờ đợi. Cả buôn làng giờ đây im lìm như chết, không khí đặc quánh, ngột ngạt, lo âu.
Vừa lúc ấy, một tiếng thét chói tai xé rách bầu không khí nặng nề, tù túng.
-Á… Á… Á… Có ai không, cứu!
Mọi người ùa ra khỏi nhà rông, chạy ra đường. Từ xa, một người đàn ông chạy như bay về phía này. Người đàn ông này tên R’chom. R’chom năm nay ngoài hai mươi tuổi, mới cưới vợ và sinh được một đứa con không lâu. R’chom tính thích đàn đúm, thi thoảng vẫn đi sang buôn khác chơi đến mấy ngày mới về, nhất là mùa lễ hội R’chom càng ít ở nhà. Người già khuyên R’chom cưới vợ rồi thì phải lên rừng săn thú, làm rẫy để nuôi vợ con. Nhưng ở nhà vài hôm là cái chân R’chom bồn chồn không chịu nổi, lại bỏ đi chơi, đi hát, đi thổi khèn với những thanh niên chưa vợ.
Lúc này quần áo R’chom xộc xệch, đầu tóc rối bù, cả người ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt tái mét. R’chom chạy vào giữa đám người thì khụy xuống, thở hổn hà hổn hển. Già làng đi đến gần R’chom, cúi nhìn nó đang ngồi bệt trên đất, mặt mũi tái nhợt vì hoảng sợ.
-Mày làm sao thế R’chom?
Già làng lên tiếng hỏi. R’chom thở hổn hển mấy cái rồi ngước lên, rối rít ôm lấy chân già làng, kêu.
-Cứu… cứu… già làng ơi… cứu tôi.
Không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng tất cả đều co cụm lại. Sáng nay phát hiện Hiao chết, giờ còn có chuyện gì nữa đây? Ai nấy nháo nhác nhìn quanh, nhưng tuyệt không có gì bất thường xung quanh đó. Không có người hay thứ gì khác đuổi theo R’chom. Già làng kéo R’chom đứng dậy, nói từ tốn.
-Mày gặp chuyện gì? Nói chúng tao nghe!
R’chom ôm chặt cánh tay già làng, run rẩy chỉ về phía nhà mình, lắp bắp hồi lâu mới nói được thành lời.
-Cứu… nó… nó…
Nhưng R’chom đang sợ hãi quá, không thể nói rõ ràng được. Già làng sai mấy thanh niên cầm gậy, cầm dao theo mình đi, còn đàn bà, người già, trẻ con thì tập trung hết ở nhà rông, có mấy người đàn ông trông trừng ở đó.
Có khoảng gần chục người đi theo già làng, bọn họ đều trẻ nên ít sợ hơn, ai cũng cầm theo dao hoặc gậy lớn. Già làng khuôn mặt đầy nếp nhăn như càng già đi trong chốc lát, đi trước đoàn người. Đi được một quãng, cụ quay người nhìn R’chom vẫn đang run lẩy bẩy, hỏi.
-Mày có muốn đi cùng bọn tao không?
R’chom lắc đầu quầy quậy, nhưng khi đoàn người đi được mấy bước lại thấy R’chom chạy theo, bám lấy tay già làng.
-Cho tôi đi với.
Thấy R’chom đã bình tĩnh hơn, già làng gật đầu, nhưng không gặng hỏi R’chom vừa rồi có chuyện gì, bởi chỉ lát nữa thôi bọn họ sẽ tận mắt chứng kiến tất cả.