Đà Nẵng vào giông, những cơn mưa sương giá làm lòng người lạnh buốt, không phải vì những cơn gió lạnh đầu mùa mà vì lòng ngổn ngang những cảm xúc tiêu cực ngày mưa về.
Tôi đã từng có khoảng thời gian trầm cảm và chới với đến mức bản thân dường như gục ngã không đứng dậy được, tôi biết bản thân mình sai và đau ở đâu, nhưng tôi không gượng mình dậy được. Không ai tâm sự, không sẻ chia, không một mối quan hệ để trút bỏ bầu tâm sự, tôi cô đơn trong cả mối quan hệ tưởng chừng như thân thiết của mình.
Ngày nhận được thông báo trượt đại học Báo Chí, niềm tin trong tôi dường như vỡ vụn, những con số cứ như nhảy múa trong đầu mình. Tôi mất nhiều thời gian để chấp nhận sự thật rằng, mình đã rớt. 0.5đ đã ngăn tôi đến với con đường với báo chí một cách đớn đau như thế ,tôi - một đứa trẻ năm 17 tuổi đã vấp một cú ngã đầu đời và vào thời điểm đó không thể tự mình đứng dậy được.
Nhưng mọi chuyện không chỉ dừng lại như thể, điều khiến tôi rơi vào trầm cảm thật sự không nằm ở những con số, chính những định kiến, những áp lực vô hình từ gia đình mới đẩy tôi vào tình cảnh của sự vỡ nát và mất niềm tin vào cuộc đời.
Nghe lớn lao nhưng thật sự 90% trầm cảm của trẻ vị thành niên là từ môi trường sống của chúng mà ra, những câu nói vô tình nói ra làm tổn thương đứa trẻ đó như thế nào người lớn nào đâu có biết.
Họ chỉ trích, họ phán xét trên danh nghĩa của những người đi trước, đứa trẻ làm làm sao có thể hiểu được. Tôi từng đọc một câu nói đau lòng mà đến giờ vẫn còn nhớ mãi “người lớn đã từng là trẻ con, nhưng trẻ con thì chưa bao giờ là người lớn cả, đối với người lớn đó chỉ là vết dằm nhỏ trên tay, nhưng đâu ai biết đối với đứa trẻ, nỗi đau đó là cả bầu trời”.
Nhớ lại ngày ấy, bản thân lạc lõng đến mức cùng cực, Trải qua tất cả những cảm xúc tiêu cực , dư vị của mọi thứ tôi dường như đã trải qua hết rồi.
Đã từng khóc trên thành cầu cao thật cao, nhìn dòng nước cuồn cuộn chảy qua như muốn nó mang đi tất cả những nỗi đau của mình, cũng đã từng nhìn dòng người tấp nập, bước chân lạc lỏng chỉ biết đi không biết điểm về, đã từng cầm con dao trên tay, ánh dao sắc lẻm di di từng lượt trên mạch máu sinh mệnh chỉ chờ cắt xuống, đã từng, đã từng qua hết rồi….
Nỗi đau của bản thân, ngươi khác không hiểu, cũng chưa từng hiểu, họ không sống cuộc đời của ta, không cảm nỗi đau bản thân từng trải thì là sao hiểu được. Hời hợt với người khac, ai cũng chỉ nghĩ về vấn đề của mình quên lãng mọi thứ, như Nam Cao từng nói “vợ tôi không xấu, nhưng một người đau chân chỉ nghĩ đến cho cái chân đau của mình mà thôi, làm gì còn nghĩ tới cuộc đời người khác”. Thật buồn, cái sự ích kỉ mà chúng ta nghĩ về mọi người luôn hiện hữu và đã, đang, luôn luôn xảy ra như thế, không thay đổi được.
Vết dằm nhỏ trong mắt người này là cả một bầu trời của người khác, nếu không cảm thông thì chỉ xin được lắng nghe thôi, đừng chỉ trích, chúng tôi – những người sắp ngã trong cái kén của mình đã chịu đủ tổn thương lắm rồi.
Có hàng ngàn lí do để bạn có thể vứt bỏ cuộc sống, nhưng chỉ có duy nhất một hi vọng để bấu víu cho sự tồn tại, không tăng hi vọng thì cũng xin đừng dập tắt nó, đau lắm…..
Không biết đếm bao nhiêu ngày đêm bơ vơ trong mối nghĩ suy hỗn loạn của cuộc đời mình, nhớ lại những ngày ấy, lòng lại đau như bản thân chưa từng đau như thế, may sao, lòng tự nhủ qua rồi, qua thật rồi, những cảm xúc tiêu cực ngày ấy nhờ có thời gian nó đã trôi xa rồi.
Tôi đã từng nghĩ vậy, cho đến khi tôi dọc bài báo về sự ra đi của cô ca sĩ Hàn Quốc nọ.
Trong mắt người khác, cô đa tài, giàu có và xinh đẹp, một cuộc sống biết bao người ao ước, Và rồi một ngày, khi đang trên đỉnh cao của vinh quang tột độ, người con gái ấy chọn cách dứt bỏ không thể nào bi kịch hơn, cô tự sát.
Tôi biết, cô thua rồi, thua nỗi đau trong lòng nên mới có thể hành động quyết liệt đến mức bi kịch như thế. Nhìn cô, tôi bỗng nhớ lại mình của quãng thời gian 3 năm trước đây, cũng đã từng đau thương góp đủ thành tuyệt vọng để rồi cũng chọn cách ra đi như thế. May sao, niềm hi vọng với những con chữ nhỏ ngày ấy đã kịp níu tôi lại trước khi quá muộn ,tôi có ti tỉ lí do để ra đi , nhưng cũng chỉ duy nhất một niềm tin mãnh liệt là sống vì văn chương mới có thể tiếp tục tồn tại.
Nếu không, LeeKey của ngày hôm nay đã chết ở quãng 18 rồi.
Từ nhỏ, tôi đã được nuôi dạy để trở thành một con người thành công và an ổn với cuộc sống thường nhật của mình,
Học cho tương lai, học để không bị phán xét, làm tất cả mọi thứ trong khuôn khổ của một đứa trẻ ngoan. Cha mẹ kì vọng tôi rất nhiều, tôi biết điều đó, nhưng tôi là con cá mà, bắt con cá leo cây thì là sao nó có thể kham được .
Không một ai hiểu lí do của tôi, cũng không ai cảm thông cho cái nghĩ suy của một đứa trẻ đang dần lớn và tự lập cả. Trong những năm tháng đau đáu đi tìm lí do của để tiếp tục phấn đấu, không hề có sự đồng thuận của bố mẹ. An ổn, tĩnh lặng, bình dị trôi qua mới là tốt, tẻ nhạt mới là tốt,
Tôi sống mòn những năm tuổi trẻ của mình như vậy đấy, không mục đích sống không hướng đi, không có sự cảm thông đến từ những người nên cảm thông mình như thế đấy.
Trầm cảm đau khổ và dai dẳng hơn bạn nghĩ rất nhiều, không còn lí do bấu víu con người ta sẽ dấn thân làm những hành động mang tính cực đoan rất nhiều.
Vào một ngày, một người đột nhiên nói với bạn “tôi mệt rồi”, xin hãy coi đó là chuyện hệ trọng và ở bên họ, chỉ ở bên và lắng nghe thôi. Tôi chợt nghĩ, nếu trong lúc cô đơn cùng cực ấy, cô ca sĩ kia nếu có một người tâm tình thì tốt rồi, sẽ không chọn cách ra đi tiêu cực như thế.
Bạn ở vị trí nào, là ai , con người như thế nào không quan trọng, trầm cảm không tha cho bất kì ai, nó hiện diện từ những điều nhỏ nhặt nhất rồi lớn lên từng ngày, và chỉ chợt bùng nổ nếu chủ nhân không thể giải tỏa cảm xúc của mình.
Năm đó, một cô bé bỏ tất cả mà ra đi khi tuổi vừa tròn đôi mươi, tay cắp chiếc balo với một chút kỉ niệm vụn vặt với mảnh đất quê hương, bỏ đằng sau tất cả hoài bão lẫn buồn đau của cú vấp đầu đời.
Đi để trở về, đi để ổn định tâm tình và từng bước trưởng thành mới có thể vượt qua nỗi đau mà bước tiếp. Tôi lựa chọn cuộc sống chênh vênh để chấp nhận bản thân mình như thế, còn hơn là sống mòn không có lí tưởng, không có sự phấn đấu.
Tôi là con cá nhỏ ở dưới lòng đại dương mênh mông, một ngày nào đó con cá đó sẽ bơi tới những vùng trời mình mong đợi, con cá phải sống cuộc đời nó muốn sống chứ không phải học cách leo cây theo ý nguyện người khác .
Một năm, hai năm hay thậm chí mười năm, cái ước mơ có một quyển sách của riêng bản thân làm tôi cố gắng từng ngày. Con đường này không hề dễ dàng với nhiều rảo cản cũng chả biết bắt đầu từ đâu, không người dẫn đường , một mình lẫm lũi đi với sự kiên định và ý chí bất diệt để khẳng định bản thân.
Hỡi những ai đã, đang,và có những dấu hiệu trầm cảm, nếu không có người bên cạnh và thấu hiểu mình, hãy tự mình tìm cho bản thân một điểm sáng để từ đó mà phấn đấu, chính những cái ước mơ nhỏ bé nhưng điên rồ đó mới là thứ níu kéo bước chân của bạn trên cõi đời này.
Có những người, cả đời chỉ chạy theo hạnh phúc, họ lao đầu vào công việc, vào những thú vui để chỉ chứng tỏ “tôi hạnh phúc”, để làm gì vậy? Một nghiên cứu chỉ ra rằng, kinh tế không ảnh hưởng đến việc bạn có ổn không , có nghĩa là việc bạn giàu hay nghèo, đẹp hay xấu cũng có thẻ gặp trầm cảm, nó diện diện khắp mọi nơi.
Với những người khiếm khuyết tình cảm từ nhỏ, con số tự tử ở những trường hợp này cao đến mức đáng báo động. Việc tìm ra căn nguyên vầ trị dứt điểm rất là khó khă, hãy đi tìm người mà bạn có thể tự do trút hết những nỗi lòng của mình, hoặc đến gặp bác sĩ tâm lí. Một cách hiệu quả hơn là dùng mạng xã hội để nói lên vấn đề của mình ở dạng ẩn danh, hãy nghe góp ý của nhiều người, nhiều nguồn, hãy tự tin mạnh dạn trút bỏ tất cả gánh nặng để vui sống, việc bạn giữ trong lòng một vết găm và chia sẻ để rút vết găm đó ra thì lựa chọn thứ hai là cách ổn hơn rất nhiều.
Tôi cũng từng giống bạn, chúng ta giống nhau vì bản thân tôi cũng từng ở trong hoàn cảnh như thế , muốn dùng ngòi bút của mình để giúp những kẻ lạc đường ngoài kia tìm được lí do, mục đích sống của mình chứ không phải tồn tại.
Thật sự rất điên rồ đúng không?
Tôi tự nhận mình là kẻ mộng mơ điên dại đang lạc bước trên con đường tìm kiếm bản ngã mà. Sống chỉ một lần trong đời, phải lo lắng cho những tháng năm nên cần cố gắng, phải hiểu và yêu thương cho những cuộc đời còn đang lạc bước, chất văn của tôi ra đời trong một hoàn cảnh tréo ngoe như thế đấy…….
LEE KEY