“Anh có biết tuyệt tình đến mức tàn nhẫn là gì không ? Là trời đang mưa, em thà để thân ướt đẫm chứ không muốn cùng anh chung ô”
Tôi và anh yêu nhau được 3 năm, không ngắn cũng không chả dài, nhưng đủ để bản thân ta trưởng thành và nhận ra nhiều điều trong tình yêu cũng như trong cuộc sống. Chúng tôi đi qua những năm tháng thanh xuân tươi đẹp cùng nhau nhưng đáng tiếc chả đủ có sự bao đung để cùng nắm tay đi hết đoạn đường sau này.
Phải chăng những người trẻ có cái tôi quá lớn đến mức cao ngạo như thế sẽ dẫn đến bi kịch của một trái tim chết hay không , tôi chả hiểu mà cũng chả thể làm gì được. Chỉ biết đau đớn ôm vết thương lòng qua những năm tháng đớn đau sau này và tự nhủ đã đánh mắt người ấy thật rồi.
Vào ngày mưa của tháng Năm năm ấy, chúng tôi đã chia tay.
………
Huy và tôi quen nhau khi cả hai làm công tác tình nguyện ở một ngôi trường cấp hai tít tận vùng sâu vùng xa, và đời sống của mọi người ở đây thì vẫn còn rất khó khăn. Cả hai chúng tôi- một người trẻ muốn tự đấn thân khẳng định mình, kẻ ngơ ngác trước những quyết định thi đại học của mình, xách ba lô lên và đi. Và như một bài toán không biết kết quả của định mệnh trớ trêu, cả hai người trẻ thanh xuân phơi phới ấy đã gặp nhau ở mảnh đất miền Trung đầy sóng gió này.
Một cái nhìn đầy ấm áp. Cái nắm tay vô tình vụng dại ở độ tuổi đôi mươi ấy làm hai trái tim bỗng dưng chững đi vài nhịp. Rồi những câu hỏi thăm nhau, cuộc hẹn bất ngờ khi cả hai về lại thành phố,rồi cả buổi chiều nắm tay nhau đi hết những con đường đầy nắng và gió ở một nơi xa …
Chúng tôi đã quen và yêu nhau từ những điều đơn giản như thế.
Yêu nhau vì nụ cười trên bờ môi của một tâm hồn đẹp, hai trái tim của tuổi trẻ nồng nhiệt đến với nhau bằng thứ tình cảm không còn gì có thể gọi là thuần khiết hơn nữa.
Nhưng rốt cục, cuộc vui nào cũng tàn, đoạn tình cảm tươi đẹp nào cũng kết thúc. 3 năm, chúng tôi có quá nhiều kỉ niệm đủ để khi nhìn lại, con tim tôi vỡ nát. Những mảnh kí ức khi yêu nhau ấy, là mật ngọt những tháng năm cuồng si và là liều thuốc độc hành hạ tôi từng ngày khi cuộc tình đó bỗng dưng kết thúc.
Người ta đau lòng không phải vì tình yêu kết thúc, mà bởi vì khi mọi thứ kết thúc rồi nhưng vẫn còn yêu.
Tôi tự hỏi nguyên nhân tại sao hai người chúng tôi lại đi bước đường cùng này ? Sự thất vọng của cả hai từ đâu mà đến ? Có phải những lúc vì ghen tị với cô đần em khóa dưới của anh mà ngày nào cũng đến giảng đường, cố gắng chen vào hai người để tìm kiếm sự an toàn hay không ? Có phải vì đôi ba tin nhắn hỏi thăm của cô bạn cũ lâu ngày không gặp kia của hai người làm tôi bối rối, thốt ra những câu không nên nói khiến anh thất vọng ?
Ôm những bức tranh, những kỉ vật chúng tôi lưu trữ trong hộp lưu bút, tôi bật khóc như đứa trẻ con chưa từng được khóc, lòng quặn lên từng cơn đau đớn không rõ nguyên nhân. Tôi biết rồi, thật sự biết được cái gì khiến cho mối tình tưởng đẹp mà lại không đẹp này kết thúc rồi.
Tôi thì tìm kiếm sự an toàn, anh thì mải mê theo đuổi những cái mới, cuộc sống không muốn ràng buộc của anh trước sự theo đuôi quá mức của tôi làm cả hai mệt mỏi. Thế để rồi khi không chịu được nữa, chúng tôi chia li……
Đau đớn thay, khi bản thân thật sự nhận ra sai lầm thì đã không cứu vãn được nữa. Sai lầm theo qua khứ trôi đi, mang theo trái tim đầy vết thương của tôi cùng nỗi hối hận về một cuộc tình đẹp nhưng không thể nào vãn hồi nữa. Bi kịch !!!!
Yêu thương là cách để chúng ta hạnh phúc qua từng này, và nỗi đau giúp bản ngã mỗi người ngày càng trưởng thành hơn.
………
Hôm nay ngồi đây, tôi và Huy nhìn nhau thật lâu, những điều còn chưa kịp nói bỗng nghẹn ứ trong cuống họng . Thôi thì kết thúc thật rồi, đừng làm nhau đau thêm nữa. Nếu không đủ tin tưởng để tiếp tục, thì sao còn hoài phí thanh xuân ?
Chúng tôi còn yêu, chúng tôi còn thương nhau như những năm tháng ấy đã từng, nhưng lại không đủ can đảm để tiếp tục bước đi. Một người quá phụ thuộc cảm xúc, người kia chỉ muốn tung đôi cánh của tự do, thì kết quả thế nào cũng dẫn đến bi kịch của cuộc đời.
Phải không anh ơi? Có hay chăng chúng ta gặp nhau đúng người nhưng sai thời điểm, nếu cố gắng dăm ba năm cho cả hai trưởng thành hơn rồi gặp nhau, chúng ta liệu rằng sẽ khác ?
Đáng tiếc anh thì mãi không lớn, còn em thì không đủ kiên nhẫn chấp nhận sự tạm bợ này.
Chỉ biết nuốt nước mắt ngược vào trong, môi vấn vương câu cười nghẹn đắng trong cổ họng:
-Người cũ, từ biệt nhau thôi…
Hôm nay mưa phùn, lòng lại tràn ngập giông bão , tôi ơi! Hôm nay, của tháng năm này và những tháng năm mãi về sau, chúng tôi vĩnh viễn không đi chung đường.
Thôi thì, chia tay………..
LEE KEY