Chương 3
Đi đêm lắm có ngày gặp ma
Phải, Hề Tề chính là đã biến mất.
Tiểu tử Phong Trần năm ngày rồi đều để ý, cứ đến khoảng giờ Dậu, rửa rau xong là Hề Tề lại mất tăm mất dạng, chỉ đến tối mịt mới về, lần nào trở về trên người cũng sặc mùi rượu. Thành ra công việc nấu nướng bếp núc chỉ có một mình hắn làm. Tiểu tử mặc dù không nói ra miệng, nhưng trong lòng thật không ít bất mãn.
Buổi chiều hôm ấy, cũng vào khoảng đầu giờ Dậu, Phong Trần đang ngồi cạo vỏ chuối xanh bên thùng nước, vừa bẩn vừa dính, liền nghe đằng sau có tiếng cây cối xao động. Hắn ngoảnh đầu lại thì Hề Tề vừa rồi còn đang nhóm lửa đã không thấy đâu nữa. Phong Trần chán nản thở hắt ra, vô tình trông thấy dấu giày in trên tường. Có lẽ Hề Tề lúc rồi trong bếp đạp phải nhựa chuối, vết in còn rõ lắm.
Vậy là hôm nay hắn lại nấu cơm một mình.
Phong Trần đứng dậy, khệ nệ vác ra thêm một thùng chuối, hì hục cạo. Liền lúc ấy, Lạc Đồng không biết vừa đi đâu về mà mồ hôi mồ kê nhễ nhại, lầm lỳ bước vào cửa bếp. Chàng ta trước hết đảo mắt nhìn quanh một lượt như tìm kiếm cái gì, rồi bước tới hất hàm hỏi bạch phách tiểu tử:
Phong Trần nọ giương mắt lên nhìn Lạc Đồng, vô hỉ vô bỉ lắc đầu đáp:
Lạc Đồng cau mày tỏ vẻ không vui:
- Hắn đi đâu rồi? Hắn là trù nhân giờ này phải ở đây nấu cơm mới đúng chứ? Ta cùng các anh em vừa đi áp tiêu trở về mệt mỏi, muốn có chút gì bỏ bụng. Không ngờ hắn trốn việc đi chơi! Thật là...
Bạch phách tiểu tử bỏ quả chuối xuống, giơ tay chỉ cho Lạc Đồng cái dấu giày in trên tường, ra hiệu cho Lạc Đồng, cứ hướng đó mà đuổi theo.
Lạc Đồng đuổi theo thật. Hắn nghiên cứu cái dấu giày một lúc, rồi vèo một cái nhảy qua tường, cư nhiên cũng mất hút. Sân nhà bếp còn lại một mình Phong Trần, tiếp tục gọt chuối xanh. Tiểu tử hắn mà có võ nghệ, thì không cần đợi đến Lạc Đồng...
Hãy tạm thời mặc kệ Phong Trần ngồi đó với cái thùng chuối của hắn, giờ hãy nói đến chuyện Lạc Đồng đuổi theo Hề Tề.
Lạc Đồng theo cái dấu giày của Hề Tề một lúc lâu, từ tiêu cục ra phố, một lát sau đã đến giữa chợ. Dấu giày lúc này đã biến mất. Chàng ta ngẩng đầu lên nhìn, thấy một tòa lầu ba tầng chăng đèn kết hoa vô cùng náo nhiệt, trên cửa treo một bức hoành phi cực lớn: "Di Hồng Viện". Lạc Đồng nghi nghi hoặc hoặc đứng trước cửa hồi lâu, đắn đo cân nhắc. Không ngờ chưa kịp trở tay thì đã bị ba bốn cô nương mắt xanh mỏ đỏ ùa ra lôi vào trong.
Này này, mấy cô làm gì vậy?
Công tử đây thật là hào hoa...
Sao trước đây tiểu nữ chưa thấy công tử đến...
Công tử...
Này, khoan đã...
Lạc Đồng tả xung hữu đột, không làm sao dứt ra nổi đám kĩ nữ dính như đỉa kia. Nóng máu chỉ muốn đạp cho mỗi người một cái, song lại e sẽ gây ra án mạng thì nguy to! Thành ra Lạc Đồng bất đắc dĩ phải theo mấy cô gái này vào trong lầu, chọn một bàn ngồi xuống.
Rượu vừa dọn lên, những ngọn đèn lớn nhất trong Di Hồng Viện cũng vụt tắt. Chỉ còn lại ánh sáng mờ ảo hắt ra từ những chiếc đèn lồng đỏ trẻo dọc theo lan can tầng trên. Lạc Đồng thở dài ngao ngán, tự trách mình khi không lại nghe theo tên tiểu tử kì quái họ Phong làm cái gì không biết. Vừa định đứng dậy bỏ ra về thì bỗng nhạc trỗi lên từ bốn phía, dìu dặt như muốn níu chân lãng tử đừng đi.
Trên sân khấu, một thân hồng y lả lướt xuất hiện. Tiếng vỗ tay, cổ động dội lên. Lụa đỏ trong tay nàng bung ra, đập vào mặt hai chiếc trống hoa ở hai bên sân khấu. Tựa như phượng hoàng từ trong biển lửa bay ra, đốt cháy thân xác già cỗi mà đời đời bất tử.
Tương tư như thế... rồi lại chia tay như thế. Chàng khóc tan chảy cả trái tim, cũng tan chảy cả chính mình...
Giọng ca của nữ nhân đó thật sự làm tan chảy tất cả nam nhân đang ngồi dưới nghe. Lạc Đồng cũng bắt đầu cảm thấy hiếu kì. Chàng ngồi xuống, mắt nhìn lên nhưng tai kì thực là đang nghe ngóng xung quanh:
Chân cô nương... quả là tiên nữ giáng trần.
Không, phải là phượng hoàng tái sinh mới phải.
Đúng vậy, Phượng Hoàng Vũ Tuyệt này, quả là tiên vũ.
Nghe vậy cũng đủ hiểu. Chỉ là một kĩ nữ mà cũng khiến thiên hạ nháo nhào cả lên. Thà là mĩ tửu, giúp ta chìm đắm chứ chẳng bao giờ phản bội. Lạc Đồng đã không tin đàn bà nữa rồi. Nhưng để mua vui thì vị cô nương này cũng không tệ.
Nàng ta hát xong, hết thảy nam nhân đứng lên vỗ tay tán thưởng. Kĩ nữ nọ cúi mình đáp lễ nhưng trong mắt chẳng có lấy một chút cảm tạ thịnh tình mà đám nam nhân dành cho mình. Lạc Đồng cũng vỗ tay lấy lệ, mục quang đảo một lượt. Bỗng, thu vào mắt chàng là một bóng dáng trầm lặng giữa tửu sắc hỗn loạn, vẫn đang ngồi gõ gõ tay lên bình rượu. Suýt chút nữa thì Lạc Đồng quên mục đích chính mình đến đây.
Mõ canh hai nổi lên, chợt có bóng đen phóng vọt qua tường tiêu cục. Người đó đáp xuống đất nhẹ nhàng, chứng tỏ thân thủ không tệ. Lại biết chọn tường thấp nhất để trèo vào, đích thị phải là người biết rõ tiêu cục. Còn ai khác ngoài Hề Tề?
-A Kiều, nghe nói thanh lâu trong thành nổi tiếng nhất chính là Di Hồng Viện phải không?
Đang định quay đi, Hề Tề giật bắn mình khi nghe tiếng Mễ Ái lanh lảnh. Trong đêm tối, A Kiều ngồi trên một cành cây, vắt vẻo. Mễ Ái tựa vào thân cây còn Lạc Đồng đang đứng khoanh tay ngó lên trời ngay gần đó.
-À ha... - A Kiều gật gù – Nghe đồn ở đó có thứ rượu hảo hạng trứ danh. Là Nữ Nhi Hồng thượng hạng đó.
-Này. Đêm hôm khuya khoắt không đi ngủ, đứng đây lảm nhàm cái gì thế hả?
Hề Tề có một chút nóng nảy, bước lại gần chỗ ba người đang đứng.
- Huynh chưa nghe câu đi đêm lắm có ngày gặp ma sao? Chúng ta e sợ rồi đây có người trúng tà nên ở đây để bắt ma! – A Kiều chớp mắt, không rõ Hề Tề có nhận ra sự láu cá trong ánh mắt của nàng hay không.
-Vớ vẩn! – Hề Tề phẩy tay – Các người cứ việc lảm nhảm, ta đi ngủ.
-Phải rồi. Ngủ sớm mới có sức đi gặp Chân cô nương.
Hề Tề nghe xong toàn thân đông cứng lại trong khoảnh khắc. Rồi rất nhanh, chàng quay phắt lại, quát Mễ Ái rõ to:
Mễ Ái xua xua cả hai tay, khẽ nhún vai tựa như muốn nói mình vô tội lắm. Hề Tề thì hầm hầm, nhìn cả ba người một lượt:
Các ngươi có ý đồ gì vậy?
Đâu có gì, chỉ là cũng muốn như ai đấy, biến thành phượng hoàng tái sinh thôi.
A Kiều nhảy từ trên cây xuống, cười hì hì. Hề Tề vẫn chẳng hiểu gì, nhìn ba người đầy nghi hoặc.
- Thôi, đi ngủ đi – Lạc Đồng nhìn hai cô nương, nói. Rồi chàng lại quay sang Hề Tề, khẽ thì thầm vào tai – Đâu phải ai cũng là "Phượng hoàng vũ tuyệt", nhỉ!
Nghe đến đó thì chẳng còn nghi ngờ gì nữa. Cũng may là lúc đó đêm tối mịt mờ, chẳng ai thấy mặt Hề Tề đang đỏ lựng. Chàng quát lên:
- Đám chuột nhắt này, dám theo dõi ta hả.
Nói đoạn liền phóng tới chỗ ba người đang đứng, sát khí ngùn ngụt. Cả Lạc Đồng, A Kiều và Mễ Ái cùng co cẳng chạy, vận khinh công vọt đi. Lạc Đồng chạy một đoạn rồi phóng lên mái nhà, nhìn xuống thấy Mễ Ái và A Kiều sóng vai nhau phi thân dưới nguyệt cung, đằng sau là Hề Tề đang truy đuổi. Lạc Đồng cứ nghĩ, với một cao thủ khinh công như Hề Tề, mình phải rượt theo còn mệt nữa là hai tiểu cô nương kia. Nhưng chàng đã lầm, khinh công của A Kiều và Mễ Ái chẳng kém một cao thủ võ lâm nào hết. Bằng chứng là cho đến lúc này, Hề Tề vẫn cố công đuổi theo mà hai tiểu cô nương vẫn an toàn phía trước. Chẳng lẽ họ áp tiêu thường xuyên bị sơn tặc chặn đường đòi mãi lộ nên phải giỏi khinh công để tẩu thoát sao?
Lạc Đồng cũng không ngờ, mối nghi hoặc của mình lại được giải đáp nhanh đến vậy. Ấy là khi Mễ Ái và A Kiều cùng vọt lên nóc nhà, mỗi người túm một tay chàng rồi chạy về phía Hàn Thủy Đường.
Đi đâu vậy? – Lạc Đồng ngạc nhiên.
Còn đi đâu nữa, đi kiếm thiếu chủ giải vậy chứ đứng vậy cho lão trù nhân đó đánh chết sao.
A Kiều vừa dứt lời thì Hàn Thủy Đường đã sừng sững trước mặt. Dù vẫn đang chuyên tâm vào khinh công nhưng Lạc Đồng không khỏi tò mò. Đây là lần đầu chàng đến nơi này, rốt cục nó là thứ đầm long hổ huyệt nào vậy?
Cửa bật mở, một thứ ánh sáng mờ ảo hắt lên khiến Lạc Đồng giật mình. Trước mặt chàng là một hồ nước mênh mông, chính giữa có một nhà thủy tọa hãy còn sáng đèn. Qua mùa sen nên hoa đã tàn, chỉ còn lại thưa thớt từng phiến lá to bản, dưới ánh trăng càng thêm phần lạnh giá, liêu trai cho cái không gian này.
- Đêm hôm khuya khoắt, sao lại đến có việc gì?
Giọng của Dịch Lãnh vang lên, nhỏ nhưng vang vọng. A Kiều vội nói:
- Thiếu chủ cứu mạng... có kẻ muốn giết người.
Nói rồi phi thân xuống hồ nước, đạp lên lá sen mà tiến tới. Tiểu a đầu phục sức hồng giữa hồ, nhìn chẳng khác chi bách hoa tiên tử đang bay lượn. Bên cạnh lại thêm Mễ Ái vận hoàng y, quả là đóa mai vàng thanh nhã. Hai người mỗi ngày đều ghé qua Hàn Thủy Đường. Giờ thì Lạc Đồng đã hiểu, vì sao khinh công của họ lại xuất chúng như vậy.
Ở đằng sau, Hề Tề đã đuổi đến nơi. Lạc Đồng chẳng còn cách nào khác, nếu không muốn ẩu đả với lão trù nhân thì chỉ còn nước theo hai tiểu cô nương đến nhà thủy tọa. Chàng cũng đạp lên lá sen mà nhảy ra giữa hồ, cảm thấy trò bay lượn này thật sự không dễ dàng và nhẹ nhàng như Mễ Ái cùng A Kiểu khi nãy. Lúc Hề Tề đuổi đến nơi cũng là khi Dịch Lãnh từ trong nhà thủy tọa bước ra. Hai tiểu cô nương cùng chạy ra phía sau nàng, không hẹn mà đồng thanh:
-Thiếu chủ cứu mạng!
Hề Tề thấy vậy thì không làm gì được, mặt sa sầm, mắng:
Làm chuyện xấu xong không dám nhận à? Ra đây cho ta.
Hề Tề đại ca, hai a đầu này đã làm chuyện gì xấu vậy? – Dịch Lãnh mỉm cười hỏi.
Bọn chúng dám theo dõi ta, lại còn bày đặt chọc phá ta nữa.
Hề Tề đáp lại ấm ức. Dịch Lãnh khẽ nhăn chân mày, quay lại nhìn hai thiếu nữ đang đứng sau mình như muốn hỏi rốt cục hai người đã gây họa gì. A Kiều vội lắc đầu:
- Bọn ta không làm gì hết. Là huynh ấy đi đêm lắm giờ gặp ma thôi mà.
Mễ Ái gật đầu lia lịa hưởng ứng. Hề Tề thấy vậy thì càng tức, đuổi hai a đầu chạy vòng vòng:
- Lại còn dám đơm đặt, bẻ cong sự thật hả. Nay ta không xử lí hai con a đầu thối này thì trời cho ta bé lại bằng thằng tiểu tử họ Phong luôn.
Ba người đuổi nhau chóng cả mặt. Dịch Lãnh thấy vậy cũng vui mắt, phì cười:
- Thôi nào, rốt cục thì hai đứa nó phá phách gì huynh.
Lúc bấy giờ mới dừng lại, hai a đầu lại chạy về đằng sau thiếu chủ, cười gian.
Còn là gì nữa. Chúng nó theo dõi, lại còn xuyên tạc chuyện của ta.
Không làm gì xấu thì việc gì phải sợ - Mễ Ái đáp lại vu vơ.
Ngươi...
Thôi nào. Đành rằng là hai a đầu chọc phá, xuyên tạc huynh, nhưng huynh cũng phải cho ta biết chuyện đó là chuyện gì, ta mới phân xử được chứ.
Hề Tề nghe vậy thì á khẩu, không nói được lời nào. Nhìn vào ánh mắt đó, rõ ràng là thiếu chủ muốn bao che cho hai con a đầu. Giờ không nói thì không được, mà nói ra thì lại càng không được.
- Nể mặt thiếu chủ, bỏ qua cho hai ngươi lần này. Cứ nhớ đấy.
Hề Tề nuốt cục tức, thở phì một hơi rồi lại lướt trên lá sen mà quay lại. Mễ Ái và A Kiều vừa thoát hiểm trong gang tấc nên không dám chọc phá trên câu nào, chỉ đưa mắt nhìn nhau mà không giấu nổi sự thích thú vì đã chọc điên được lão trù nhân. Mãi cho đến khi Dịch Lãnh quay lại, dùng ánh mắt nghi vấn lạnh lùng nhìn vào, hai người mới thôi không hoan hỉ nữa.
Hai người cũng lớn gan nhỉ, dám trêu chọc cả Hề Tề.
Thiếu chủ, chúng tôi không có... Chỉ là nói lên sự thật thôi mà, phải không Lạc Đồng ca ca?
Lại còn lôi được cả băng lãnh hiệp khách Lạc Đồng vào, quả không phải là chuyện nhỏ. Dịch Lãnh lại tiếp tục dùng ánh mắt tra vấn, nhìn ba người đứng đó:
- Chuyện này... Không nói được! – Mễ Ái khẽ hích A Kiều. Cả A Kiều và Lạc Đồng cùng gật đầu cái rụp.
Dịch Lãnh nhìn một lượt Lạc Đồng, A Kiều, Mễ Ái, rồi lại nhìn Mễ Ái, A Kiều, Lạc Đồng. Thấy ba người thủy chung, nhất định không chịu nói thì đành nhún vai, quay đi:
- Tùy ba người thôi. Có điều tự đối phó với cái bụng mình đi.
Mất một lúc, cả ba mới nhận ra vấn đề bức thiết. Đó là Hề Tề chính là trù nhân của tiêu cục. Đắc tội với ai thì được, nhất định không được đắc tội với Hề Tề. Chẳng khác nào đắc tội với chính bản thân mình cả.
- Khoan đã. Thiếu chủ, đừng đi, chuyện này hay lắm.
Cả ba lập tức chạy tới chắn trước mặt Dịch Lãnh. A Kiều đánh mắt cho Mễ Ái mở lời:
Cả hai thiếu nữ cùng nhìn vào Lạc Đồng như mong chính người đã chứng kiến câu chuyện lan quyên nói ra sự thật.
- Một kĩ nữ ở Di Hồng Viện. Hình như là họ Chân.
Họ Chân? Dịch Lãnh nghe đến đó hơi giật mình.
Mọi người về đi – Bỗng, giọng nàng trùng xuống khác thường – Chuyện này tốt nhất đừng có hở cho ai biết. Nếu như lão Hề nổi giận, mấy người cũng biết hậu quả rồi đấy!
Kể cả Mộng sư gia sao? – Mễ Ái tròn mắt, ngạc nhiên. Chỉ thấy Dịch Lãnh khẽ nhếch môi cười.
Nhất là Mộng sư gia.
Di Hồng Viện náo nhiệt nhất là bắt đầu vào giờ Tuất. Đèn lồng hồng hồng, đỏ đỏ bốn phía như réo gọi bất kì kẻ nào đam mê sắc dục ngã vào tiếng đàn ca quên hết hồng trần. Nơi thanh lâu, vốn chỉ dành cho kẻ phàm phu tục tử. Ấy vậy mà hôm nay lại xuất hiện cả quân tử lai vãng chốn phấn hoa.
Vị công tử đó vận y phục màu lam, trên tay cầm quạt có bức tranh thủy mặc. Dung nhan ngọc thụ lâm phong, trong trăm ngàn người tuyệt không thể lẫn. Có điều khí sắc không ổn, da trắng bệch như người mắc bệnh lâu ngày không khỏi. Tuy lạc vào chốn phấn hoa nhưng ánh mắt quân tử vẫn lạnh lùng dõi thẳng, tuyệt không ngó nghiêng ong bướm đang vẽ vãn xung quanh.
Theo hầu công tử nọ là một tiểu đồng, mặt hoa da phấn, môi đỏ má hồng. Nếu là nữ nhi ắt cũng phải là đại mĩ nhân. Tiểu đồng đi sau, ánh mắt lạ lẫm đảo một vòng Di Hồng Viện.
Người còn chưa bước vào đến nơi, hàng đàn ong bướm đã túa ra như muốn thơm lây chút khí chất bất phàm của công tử nọ và tiểu đồng. Thế nhưng người vẫn hờ hững, phẩy quạt xua ra. Tiểu đồng thấy vậy vội chạy lên trước, lên tiếng cản lại:
Còn đang bận đuổi bướm xua ong thì một nữ nhân phục sức lòe loẹt, đầu có đủ các kim thoa sặc sỡ đã sà tới đon đả.
- Tiên nhân phương nào thế này? Chẳng hay là người mắc đọa nơi này hay chỉ là tiện đường ghé chơi.
Vừa nói, bà ta vừa đưa tay bấu vào má tiểu đồng xinh đẹp, ra chiều cưng nựng. Tiểu đồng còn chưa kịp nổi nóng thì công tử kia đã kéo lại đằng sau, dùng sự băng lãnh mà dung hòa hỗn độn:
Dù có là tiên nhân hay phàm nhân thì đều không khỏi động lòng trước mĩ nhân, có phải không?
Ây da... Quả là tiên cú mà – Bà ta phẩy phẩy cái khăn trên tay, cười ngặt ngẽo – Phúc từ mĩ nhân, họa cũng là mĩ nhân. Nói không phải khoe nhưng Di Hồng Viện của tỷ tỷ đây có đủ các mĩ nhân, miền Nam miền Bắc, miền Đông miền Tây, không đâu là không có. Chỉ là không dám so với tiên nữ trên trời còn nói vài lời phạm thượng thì hậu cung cả ngàn phi tử, xem ra cũng không kém phân nào.
Công tử kia chỉ nhếch miệng cười:
- Có Chân cô nương, e là thần tiên cũng phải ganh tị, phải không?
Nhắc đến cô nàng kĩ nữ phượng hoàng, gương mặt của kẻ bán phấn buôn hương không giấu nổi vẻ tự hào:
- Sở Sở quả là may mắn, tiếng lành đồn xa đến được tai tiên nhân đây – Bỗng, gương mặt bà ta thoáng chút tư lự - Có điều thật sự xin lỗi công tử, hôm nay Sở Sở lại không biểu diễn. Chẳng hay, công tử còn có hứng thú với cô nương nào.
Công tử nọ chẳng lấy gì làm bất ngờ, liếc tiểu đồng phía sau. Lập tức, tiểu đồng đẹp đẽ kia lấy ra trong người một nén vàng, đặt vào tay tú bà.
- Công tử ta muốn gặp riêng Chân cô nương.
Tất thảy người của kĩ viện ở đó đều dán mắt vào thỏi vàng lấp lánh trên tay tiểu đồng. Tú bà đưa cả hai tay ra, định nhận lấy nhưng tiểu đồng đã vội thu lại. Ánh mắt nó nhắm thẳng vào Tú Bà như muốn hỏi ba tiếng rành rọt: "Có được không?".
Ây da... vị công tử này thật biết làm khó người ta mà. Sở Sở chỗ chúng tôi đâu phải kĩ nữ tầm thường, cô ta đã tuyên thệ: chỉ bán nghệ, không bán thân. Nếu không tôn trọng, cô ta sẽ tự hủy hoại mình để không kẻ nào có thể để mắt tới cô ta nữa. Hay ta tìm cho công tử vị cô nương khác, Di Hồng Viện có Điềm Điềm nhan sắc lẫn giọng nói ngọt ngào vô cùng, có Tiểu Oanh đàn ca rất hay, có...
Muốn ngọt có thể ăn mật, nghe ca cũng chẳng cần đến đây. Ta chỉ là muốn tìm Chân cô nương để đối ẩm, nếu không được thì thôi vậy.
Nói đoạn công tử kia phất quạt toan bỏ đi, tiểu đồng cũng thu nén vàng lại. Tú bà có vẻ rất tiếc rẻ, vội níu kéo:
- Công tử đừng đi vội. Ta chỉ nói khó chứ đâu nói là không có cách.
Rồi mụ nhìn lên câu đối treo ở nơi cao nhất trong Di Hồng Viện, bên dưới còn có rất nhiều nam nhân đang ngửa cổ nhìn. Kì lạ thay, câu đối mới chỉ có một vế. Nét chữ uốn lượn, bay bướm nhưng không giấu nổi nỗi niềm cô đơn:
Thủy là nước, nếu tả nữ, thêm khẩu lại tư, thủy vẫn là thủy, thủy chung không đổi
- Cái đó là của Sở Sở, cô ta đã giao hẹn sẽ gặp người nào đối lại được câu đối này.
Công tử kia xem ra lúc này đã chẳng để lời của mụ tú lọt vào tai. Chàng nhìn câu đối cô đơn của tài nữ một lúc, cây quạt trong tay đã xếp lại. Rồi bất giác, vị công tử mỉm cười. Chàng ngoắc tay gọi tiểu đồng lại, thì thầm gì đó. Tiểu đồng chỉ gật gật rồi quay sang mụ tú:
Bút và mực được mang đến. Tiểu đồng nhận lấy rồi thoắt cái đã thấy người bay lên không. Nó đạp chân vào bàn lấy đà, phóng tới trước dải giấy trắng đang đợi người khai nét mực.
Công là việc, nhấc phẩy chân, có lực ở bên, công lại thành công, công thành danh toại
Từng chữ, từng chữ mềm mại hiện ra sau nét bút của tiểu đồng. Không chỉ khinh công trác tuyệt mà nét chữ cũng phi phàm. Tiểu đồng viết xong, đáp đất rồi mà người trong Di Hồng Viện vẫn chưa khỏi ngạc nhiên. Cho đến khi cây bút được mang lại trả cho mụ tú, mụ mới nhanh nhảu nói:
- Mau... mang vào cho Chân công nương xem.
Chỉ chưa đầy thời gian uống cạn ly trà, người vào đã trở ra, nét mặt xem chừng không thể tin nổi:
- Chân cô nương xin được tiếp nhân công tử ngay lập tức ạ.
Nét cười thoáng hiện trên gương mặt cả công tử và tiểu đồng kia. Rồi chẳng cần nói thêm câu nào nữa, vị công tử đi thẳng lên lầu để gặp phượng hoàng kì nữ. Tiểu đồng cũng ném nén vàng cho mụ tú rồi vội vã bước theo.
Khuê phòng của Chân cô nương nằm trên lầu hai, đắm chìm trong hương gỗ trầm. Thứ hương thơm của hoàng hoa khuê các khiến cho người ta có thể lầm tưởng mà quên đi rằng đây là trốn thanh lâu. Tiểu đồng tiến lên, khẽ gõ cửa. Chỉ thấy từ trong vọng ra tiếng như thanh âm của chuông bạc:
Cửa mở, hai thầy trò vẫn nghĩ một kì nữ như Chân Sở Sở sẽ có một cách xuất hiện cực kì ấn tượng. Ngồi sau rèm gảy đàn chẳng hạn. Nhưng nàng ta đã đứng ngay cửa, gương mặt vui mừng khôn tả, hồ hởi đón hai người. Và nét mừng vui đó chợt lịm đi khi hai thầy trò bước vào. Khóe môi người kĩ nữ vẫn giữ nụ cười như một nhiệm vụ, chỉ có ánh mắt phảng phất chút rầu rĩ. Dường như nàng đã rất mong chờ gì đó vào người sắp tới kia, và dường như nàng cũng đã rất thất vọng.
- Sở Sở xin thỉnh an công tử.
Nàng cúi người chào hai thầy trò. Công tử kia thấy vậy vội đưa tay ra đỡ nàng đứng lên:
- Cùng là người giang hồ, tiểu thư đâu cần đa lễ.
Nàng ta lầm lũi gật đầu lùi mấy bước, phượng nhãn khe khẽ liếc nhìn hai kẻ mới xuất hiện, mặc dù đã cải trang, song mặt hoa da phấn, một trong hai người trước ngực còn hơi lồi, rõ ràng là nữ nhân giả dạng. Trong lòng nàng tự nhiên nảy sinh chút đề phòng. Hai người này thân phận thế nào? Không phải đến tìm nàng đánh ghen chứ? Trước giờ Chân Sở Sở nàng chỉ bán nghệ, chứ đâu có làm gì phương hại đến gia đình nhà người ta? Nghĩ đoạn nàng mời hai người ngồi ở chiếc bàn giữa phòng, tay rót rượu, đôi môi anh đào thỏ thẻ:
- Công tử chẳng hay muốn hầu rượu, hay để tiểu nữ đàn một khúc cho người?
Vừa nói, nàng vừa lùi lại gần chiếc đàn đặt sau rèm châu trong một góc phòng. Công tử kia chỉ cười, nháy mắt với tiểu đồng:
- Nếu chỉ để uống rượu hay ca vũ, Điềm Điềm với Tiểu Oanh đâu cần ta giải đối.
Tiểu đồng thân thủ nhanh như cắt, lách vào sau rèm rồi lại trở ra, trên tay đã là cây đàn tranh của Chân thị. Cây đàn vừa đặt vào lòng công tử kia, mười ngón tay như được tạc ra từ ngọc liền gảy thành một khúc nhạc. Thanh âm tựa nước băng tan trên núi chảy xuống, thoát tục, trong trẻo, rung động lòng người, tựa như chính tấm lòng người gảy cũng trong sáng như tiếng đàn đó. Chân Sở Sở ngơ ngẩn cho đến lúc tay ngọc rời khỏi đàn, nàng mới phì cười, đáp:
Xin công tử thứ lỗi cho tiểu nữ hồ đồ. Người có thể viết được tiên cú kia, đâu như kẻ phàm phu tục tử ghé thăm quán trọ hồng trần này.
Vậy thì người mà cô nương chờ đợi, hẳn cũng là bậc kì tài anh dũng xuất quần.
Sở Sở thoáng giật mình. Nhưng bao năm lăn lộn nơi bán phấn buôn hương, để bản thân phải nhuốm bụi hồng trần chẳng lẽ lại không học được cho mình vài mánh để đối phó với nam nhân.
Nếu chỉ để chờ người anh dũng xuất quần như vậy che chở, tiểu nữ há phải bán mình nơi thanh lâu để thiên hạ khinh miệt?
Nếu vậy thì cô nương sao còn trông ngóng người không thuộc về mình. Thiên hạ này đâu thiếu vương công quý tộc, anh hùng cát sĩ mong được cô nương ban cho cái diễm phúc được "che chở" nàng.
Nàng ta nghe mấy lời đó thì bật cười nhè nhẹ, thanh âm trong veo vừa ấm vừa lạnh, như hỉ như bi, vừa muốn giải tỏa lại vừa cố gắng kìm nén. Công tử nọ nhíu mày, còn chưa hiểu nàng ta buồn hay vui, nhưng có thể nhìn thấy bên trong nàng ta một ẩn ức không hề nhỏ, tựa như mọi oan trái trên đời này đều vận lên nàng, o ép nàng.
Xem ra mối duyên này chất chứa không ít oan nghiệt – Công tử kia đưa chén rượu lên nhấp môi, hỏi hờ hững mà từng chữ đều sắc hơn bảo kiếm.
Công tử đang ép tiểu nữ đó sao? – Sở Sở hỏi.
Ta chỉ tò mò trên đời này, là thứ gì sắc bén đến mức cắt được mối duyên của anh hùng và tài nữ mà thôi.
Nàng mỉm cười, con ngươi đen láy lướt qua tấm mộc bài đeo trên người vị công tử, nhấc chén rượu trên bàn lên một hơi uống cạn. Hai người này là ai thì nàng chưa rõ, nhưng khí chất này tuyệt nhiên không có mùi dấm chua, hẳn là họ không làm hại nàng, nàng có thể yên tâm vài phần. Rồi nàng ngồi xuống cạnh vị công tử kia, uống thêm một chén lại một chén nữa, giống như để lấy dũng khí.
- Người đã đối được câu đối của tiểu nữ, tiểu nữ chẳng thể nào chối từ. Chuyện người muốn nghe, tiểu nữ cũng không giấu. Có điều...
Ánh mắt nàng nhìn sang tiểu đồng xinh đẹp của công tử kia. Tiểu đồng thoáng chút bối rối, còn đang không biết nên làm sao thì công tử đã thay lời:
- Tiểu đồng này theo ta từ nhỏ, chuyện của ta cũng là chuyện của hắn. Ta biết thì sớm muộn gì hắn cũng biết, tiểu thư không cần e ngại.
Chân Sở Sở gật gật. Không rõ là đã ngà ngà say vì mấy chén rượu khi nãy hay đang suy nghĩ không biết nên bắt đầu kể từ đâu. Trong tiềm thức nàng dần hiện ra khung cảnh của mười hai năm trước, nơi sân sau một kĩ viện có đứa bé gái mới sáu tuổi đang múc nước giếng để xách ra nhà giặt. Nếu làm đổ nước ra sân, nó sẽ bị đánh. Nếu để quần áo bị ướt, nó cũng chẳng được thay. Vì lúc nào nó cũng chỉ có hai bộ quần áo, một bộ phơi ngoài sào với một bộ mặc trên người. Đứa trẻ được tú bà nhặt về nuôi thì không có nhiều lựa chọn. Thật ra chỉ có một, là lớn lên và tiếp tục làm kĩ nữ như bao cô nương nó vẫn hầu hạ mỗi ngày. Họ vui sẽ cho nó ít đồ ăn hay mấy xu lẻ, không vui sẽ chửi bới, đánh đập nó. Nó khổ, nhưng nó vẫn có một ao ước: là không phải sống trong kĩ viện nữa, rồi muốn sao cũng được.
Trong hồi tưởng đó, cũng có một đứa trẻ mười ba tuổi. Tên tiểu tử, mẫu thân hắn làm tạp dịch, giặt giũ trong kĩ viện. Mỗi khi thấy bé gái phải khệ nệ xách nước, nó đều bỏ quyển sách đang cầm trên tay mà xách hộ. Tiểu tử cũng chẳng có gì nhiều hơn nó, họa chăng là mấy miếng vá trên quần áo nhiều hơn thôi. Nhưng tiểu tử rất ham học, hay giảng cho bé gái về Khổng Tử, Mạnh Tử. Mỗi khi rảnh rỗi, hai đứa lại dắt nhau ra sân sau kĩ viện ngồi học. Cả hai cùng đọc sách, lấy sân cát làm giấy, tay làm bút, vạch lên từng chữ dạy nhau. Cũng có lần, đứa bé gái bị phạt, bị đánh, tiểu tử kia lại ra ôm lấy nó, che chở cho nó. Cả hai lại ra sân sau, đứa nhỏ khóc, đứa lớn dỗ dành. Tiểu tử vẫn nói, nó mong sẽ đỗ trạng, để có thể chuộc bé gái ra, cùng hưởng vinh hoa phú quý. Còn trong mơ ước của đứa bé gái, tiểu tử chẳng biết từ lúc nào đã ở đó mãi mãi rồi.
Ngày rồi tháng trôi qua, tiểu tử năm nào đã trở thành một thư sinh tuấn tú, nho nhã. Còn đứa bé gái ở sân sau kĩ viện cũng đã thành một cô nương xinh đẹp đang độ trăng tròn. Nàng ta dung mạo như hoa, tiếng nói tựa thanh âm chuông bạc. Lại thêm tài đàn gảy đàn mà thư sinh dạy, nàng bỗng thành một kĩ nữ nổi tiếng, trăm dặm đổ lại không ai không biết tên. Nhưng nàng ta cũng nổi tiếng với lời tuyên thệ đặt ra cho chính mình: chỉ bán nghệ, không bán thân. Bao nhiêu anh hùng thiên hạ, kĩ nữ đó đều không đặt vào mắt. Lòng nàng trước sau chỉ có thư sinh kia, cùng thề nguyện biết là bao nhiêu. Ngân lượng có được đều dành dụm cho chàng dùi mài kinh sử, thay mẫu thân chàng đã quy tiên mà nuôi người sĩ có chí anh hùng. Nàng vẫn nghĩ, ngày chàng thượng kinh cán khảo cũng chính là ngày cánh cửa tương lai hai người mở ra. Nhưng kì thi kết thúc, một tuần trăng, hai tuần trăng...
- Rồi một năm, hai năm, đã năm năm rồi chàng ta chưa về. Ta vẫn đợi quan trạng chuộc thân, sống đời kĩ nữ tủi nhục này. Thế nhưng có lẽ đúng như công tử nói, cớ gì phải đợi người không về.
Nói đến đó lại bình thản đưa rượu một chén lên miệng. Rượu lúc này đã cạn.
- Tiểu thư thứ lỗi, chuyện đau buồn không nên nhắc lại.
Chân Sở Sở chỉ khẽ cười, không đáp. Công tử kia lại đưa mắt nhìn tiểu đồng, thấy gương mặt trắng trẻo đang lộ vẻ bối rối rõ ràng. Biết không thể nấn ná lâu hơn nữa, chàng ta ho khan mấy tiếng:
- Chuyện muốn hỏi đã hỏi, không nên biết cũng đã biết. Không quấy rầy cô nương nghỉ ngơi.
Kĩ nữ họ Chân cũng hắng giọng mấy cái rồi đáp lại không chút cảm tình:
Ánh đèn lập lòe của Di Hồng Viện vẫn bám theo dù người đi đã xa. Tay ngọc sờ lên búi tóc, khẽ gỡ châm cài đầu. Mái tóc đen huyền đổ xuống lam phục, người lúc này đã về đúng là một mĩ nhân.
- Chuyện vừa rồi, tỷ đừng nói cho ai.
Tiểu đồng đi sau còn chưa hết bối rối, nghe gọi thì giật mình, đáp:
Ân, thiếu chủ!
Đa tạ A Kiều tỷ.