PHẦN 1: NHỮNG KẺ LẠ LÙNG
Mộc Trà tỉnh dậy sau một giấc mơ dài đầy u ám và đáng sợ. Vẫn như thường lệ, sau mỗi cơn ác mộng như thế, cô sẽ lại nằm im trên giường, thẳng đơ, mắt trừng trừng nhìn lên trần nhà, chờ cho nhịp tim ổn định lại. Không phải Mộc Trà không muốn ngồi dậy ngay, không phải Mộc Trà không muốn đi tìm một ly nước ấm để uống cho bản thân bình tĩnh lại, mà là vì cô không thể làm thế, hay nói đúng hơn “nó” không cho cô làm thế.
Giữa không gian lặng ngắt của căn phòng lúc ba giờ sáng, chiếc đồng hồ treo tường vẫn cứ lặng lẽ gõ nhịp đều đều. “Nó” đứng thù lù ở đó, dưới chân giường của Mộc Trà. Nó không có mặt mũi cụ thể, mà chỉ đơn giản là một cái bóng đen xì, mờ ảo. Mộc Trà không rõ thực chất nó là gì, có thể là ma, là quỷ, hay là một thực thể vô hình nào đó. Cô chỉ biết, nó mang hình hài của một đứa bé gái tầm mười tuổi, cứ đúng ba giờ sáng, nó sẽ lại xuất hiện, chờ Mộc Trà tỉnh khỏi cơn ác mộng, và… lặng thinh quan sát cô. Cứ thế, đến ba giờ năm phút, nó sẽ đi đến chiếc tủ treo quần áo bằng gỗ trong phòng, kẽo kẹt mở cửa tủ ra và lẻn vào trong. Lần này cũng không phải là ngoại lệ, sau khi đã chắc chắn thứ đáng sợ đó đã đi khỏi, Mộc Trà mới thở phào nhẹ nhõm.
Mộc Trà luôn tự thấy mình là một cô gái thất bại. Ở lứa tuổi hai mươi của cô, người ta đã trải qua những tháng ngày tươi xanh bên giảng đường đại học, hoặc ít nhất cũng đã có một công ăn việc làm ổn định. Còn cô thì chẳng có gì ngoài một thân xác riệu rã cùng một tâm hồn héo khô. Đến cả gia đình - nơi được xem là chỗ dựa duy nhất của con người ta mỗi khi mệt mỏi - Mộc Trà cũng không có. Ba mẹ ly dị khi cô còn chưa học xong cấp một, cả hai đều đi làm ăn xa. Cuối cùng cô bị bỏ lại ở nhà bác họ và phải sống chui rúc khép nép trước cái nhìn khó chịu của đám con bác. Mộc Trà không biết mình phải kết thúc những chuỗi ngày u ám này như thế nào và phải bắt đầu lại từ đâu. Tương lai phía trước của cô vô định đến đáng sợ.
"Cô gái, cô muốn mua gì?"
Tiếng chú bán thuốc làm Mộc Trà giật mình, thoát khỏi những suy nghĩ mông lung. Mộc Trà nhìn xung quanh rồi lại nhìn ông chú tầm năm mươi tuổi trước mặt, cất giọng e dè.
"Con… muốn mua thuốc ngủ ạ."
"Cô muốn mua bao nhiêu viên?"
Mộc Trà mím môi, hai tay cô cứ bấu lại với nhau, ngập ngừng nói nhỏ.
"Dạ… một vỉ."
Chú bán thuốc đang loay hoay ghi chép nghe Mộc Trà nói thế thì ngẩng đầu lên nhìn. Mộc Trà vẫn cúi gằm mặt, điệu bộ lộ rõ vẻ lúng túng. Chừng như đã hiểu ra vấn đề, chú bán thuốc liền cụp mắt xuống, lạnh lùng đáp.
"Không ai bán như thế đâu cô!"
Mộc Trà thấy tim mình hẫng nhẹ, cô ngại ngùng cúi chào rồi quay người rời đi.
"Còn trẻ như thế có gì mà lại dại dột vậy?"
Chú bán thuốc lẩm bẩm, nhưng vẫn đủ để Mộc Trà nghe thấy.
Mộc Trà sững người ra một lúc, cuối cùng cô quyết định chạy đi. Tại sao lại muốn tự sát ư? Chỉ bằng một vài câu giải thích làm sao có thể bộc lộ được hết những bi kịch mà Mộc Trà đã phải gánh chịu cơ chứ? Những suy nghĩ cuốn theo từng giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt Mộc Trà, đâu phải cô muốn sống như thế này đâu?
Bất chợt, một cơn gió mạnh thổi qua nơi Mộc Trà đang đứng, cuốn theo đó là một tờ giấy đã bị nhàu nhĩ. Như bị thôi miên, Mộc Trà cúi xuống và nhặt nó lên. Đó là một tờ giấy tuyển dụng với tiêu đề mà bất cứ ai đọc được cũng không khỏi cảm thấy quái đản: “tìm người bắt ma”.
Mộc Trà nhìn căn biệt thự rộng lớn trước mặt rồi lại nhìn xuống mẩu giấy tuyển dụng. Đúng là địa chỉ này rồi, nhưng có gì đó không đúng lắm thì phải. Chần chừ trong giây lát, cuối cùng cô cũng quyết định ấn chuông thử. Một phút, hai phút trôi qua, vẫn không có động tĩnh gì. Có lẽ đây chỉ là trò lừa bịp hoặc đùa cợt của một ai đó thôi. Mộc Trà thở dài, ngay lúc cô định rời đi thì có một người đàn ông từ biệt thự chạy ra, vội vã mở cổng. Người trước mặt Mộc Trà trông còn khá trẻ, chắc chỉ khoảng hai mươi tám tuổi là cùng. Mặt mài sáng sủa, ăn mặc gọn gàng và sạch sẽ, cộng với nụ cười thân thiện luôn thường trực trên môi - Mộc Trà thầm quan sát rồi đánh giá - có lẽ một người như thế này không đến nỗi phải đi lừa lọc người khác đâu nhỉ?
"Chào cô, cô cần tìm ai?" - Giọng người trước mặt phát ra làm cô sực tỉnh khỏi những suy nghĩ trong đầu.
"Tôi… nghe bảo ở đây đang… tuyển dụng?" - Mộc Trà ngập ngừng nói.
"Đúng vậy!" - Chàng trai vui vẻ xác nhận - "Cô muốn ứng tuyển sao?"
"Vâng!"
"Vậy mời cô vào trong để bàn bạc kĩ hơn về công việc nhé?"
Chàng trai cúi người lịch sự mời Mộc Trà vào trong. Dĩ nhiên, cô không khỏi có chút chần chừ. Vào nhà một người lạ chưa quen biết gì thật sự rất nguy hiểm. Dường như hiểu được suy nghĩ của cô, chàng trai bật cười.
"Cô yên tâm, khu này có camera quan sát, rất an toàn. Dù chúng tôi muốn bắt cóc tống tiền cô cũng không thể đâu!"
Mộc Trà cắn môi, rồi quyết định đi vào. Dẫu sao thì cô cũng chẳng có gì để mất nữa.
"Cô tên gì?" - Mặc cho thái độ dè chừng của Mộc Trà, chàng trai vẫn rất háo hức bắt chuyện.
"Mộc Trà." - Mộc Trà miễn cưỡng đáp.
"Tên cô đẹp thật đấy! Sau này cứ gọi tôi là Minh Thiện!"
Mộc Trà không nói gì nữa mà chỉ cười gượng gạo cho qua chuyện. Tên trước mặt đúng là thân thiện thật đấy, nhưng càng thân thiện Mộc Trà càng cảm thấy có chút kỳ quặc. Thế nhưng, suy nghĩ của Mộc Trà nhanh chóng cuốn theo chiều gió khi nhìn thấy vẻ nguy nga và đồ sộ của bên trong căn biệt thự. Những ngọn đèn chùm trên trần nhà cứ làm Mộc Trà hoa mắt. Nhưng có lẽ cũng vì nó quá rộng mà ngay khi vừa bước vào cô cứ có cảm giác lạnh lẽo, rợn người.
Minh Thiện dẫn cô đi lên tầng hai rồi dừng chân ở một căn phòng đóng kín. Anh gõ hai tiếng lên cửa và mở ra. Trái với trí tưởng tượng của Mộc Trà về một căn phòng gọn gàng, chỉnh chu với một người đàn ông hoặc phụ nữ đầy sang trọng quý phái ngồi kiêu hãnh trước bàn làm việc; trước mặt cô lúc này là một đống bừa bộn của giấy tờ, bùa chú và cả… quần áo, vỏ bánh kẹo. Trên bàn làm việc, một người đàn ông trẻ tuổi tóc xoăn xõa dài lòa xòa đến vai đang nằm gục ở đấy, có vẻ anh ta đang ngủ. Giữa khung cảnh ấy, một cô bé tầm mười ba tuổi mặc đầm đỏ đang ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế bên cạnh chàng trai tóc xoăn khiến mọi thứ tự dưng càng quái đản. Mộc Trà chỉ biết đơ mặt ra, nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào. Bên cạnh cô, Minh Thiện hắng giọng, cất giọng đầy ngại ngùng.
"Thật ngại quá, xin cô thứ lỗi cho!" - Đoạn, Minh Thiện nhìn cô bé ra hiệu - "Gọi hắn dậy!"
Lập tức hiểu ý, cô bé gật đầu rồi lạnh lùng giơ tay ra đánh thẳng vào gáy của kẻ vẫn còn đang ngái ngủ kia. Hành động đó lập tức có tác dụng, gã tóc xoăn liền giật phắt người, ngẩng mặt lên nhìn xung quanh một cách ngơ ngác. Nếu bỏ qua biểu cảm ngố tàu kia, đây có thể xem là một gã đẹp trai xuất chúng - đôi mắt hai mí với hàng mi dài đầy cuốn hút, mũi cao thẳng, bờ môi mỏng phớt hồng, mái tóc xoăn dài đầy lãng tử. Mộc Trà không giấu được vẻ bất ngờ, ngây người ra nhìn một lúc lâu. Lúc này, Minh Thiện tiến lên, thì thầm vào tai gã đó. Bộ dạng ngái ngủ cũng dần tan biến, chừng như đã hiểu ra toàn bộ vấn đề, gã nhìn Mộc Trà từ đầu đến chân. Cái nhìn của hắn khiến Mộc Trà không khỏi khó chịu, cô có cảm tưởng như mình đang là một món hàng bị người khác đem ra đánh giá.
"Vậy… cô có khả năng bắt ma à?"
Câu hỏi của hắn làm Mộc Trà giật mình, phản ứng cũng có phần hơi lúng túng.
"T… tôi… không bắt được!"
Cả ba người còn lại trong phòng đều vô cùng ngạc nhiên với câu trả lời của cô.
"Xin lỗi chúng tôi không tuyển học viên!"
Cô bé váy đỏ lên tiếng, vẫn bộ dạng lạnh lùng và gương mặt vô cảm như từ nãy đến giờ. Mộc Trà không khỏi cảm thấy kỳ lạ, một cô oắt con thì biết gì về chuyện người lớn đang bàn đến chứ. Nhưng biểu cảm của Minh Thiện và gã tóc xoăn kia khiến Mộc Trà phải thay đổi suy nghĩ, dường như cô bé ấy không đơn thuần là một đứa trẻ con như cô nghĩ.
"Đúng là tôi không thể bắt được… chúng! Nhưng…"
Mộc Trà chần chừ không biết có nên nói tiếp hay không. Cô đã từng cố nói với nhiều người về điều này, nhưng không ai tin cô, họ xem cô là kẻ điên và lạnh lùng tống cô vào bệnh viện tâm thần ròng rã suốt hai năm trời. Nghĩ đến những ký ức ấy, Mộc Trà không khỏi đau lòng, song ngay lúc này không phải là lúc để khóc lóc nhớ lại chuyện cũ. Cô hít thở thật sâu rồi lấy hết can đảm dõng dạc lên tiếng.
"Nhưng tôi có thể thấy chúng!"
Câu trả lời của cô lập tức thu hút lại sự chú ý của ba người kia. Họ lặng lẽ nhìn nhau, rồi lại nhìn sang Mộc Trà. Một lúc sau, gã tóc xoăn đứng dậy tiến thẳng về phía cô và dừng lại một khoảng cách nhất định - đủ để hắn quan sát rõ hơn biểu cảm trên gương mặt của cô. Đoạn, hắn bật cười, cất giọng đầy bí hiểm.
"Là chính cô đã nói đấy nhé! Trước tiên cứ làm một bài test đã, nhỉ?"