….. Viết cho anh, cho em, cho những người trẻ đang lạc bước trong những bước đi của cuộc đời
Không đẹp như một miền cổ tích nhưng tuổi thơ tôi là những chuỗi ngày đáng nhớ. Tôi sống và được nuôi lớn với tình yêu của con chữ qua lời ru của bà của mẹ, những chất liệu ca dao ngày ấy đã nuôi lớn tâm hồn thơ dại tôi. Có lẽ sau này, những bài học về một tuổi thơ đầy đủ về mặt yêu thương ấy không còn nữa, song những tình cảm tôi học được ở miền kí ức đó sẽ theo tôi đến hết cuộc đời bề bộn hỗn ngang sau này.
Tôi rất dễ bắt vị được cảm xúc của người khác, cái cách họ đối nhân xử thế, những câu nói băng quơ về một đề tài bất kì, những cảm xúc được tỉ mỉ che giấu sau một vẻ bọc ẩn nhẫn lạ lùng, tôi đều có thể cảm nhận được. Những kẻ độc hành với con chữ như tôi rất biết ơn giá trị cuộc sống khi mà cuộc đời ban tặng cho mình một món quà mà không phải ai cũng nhận được : xúc giác yêu thương, sự rung động nhạy cảm với cái cảm của con người.Đó là món quà, cũng như là lời nguyền của cuộc đời, hẳn nhiên, việc có một tâm hồn dễ bắt cảm giữa cái đời sống ngỗn ngang thế này không hẳn là điều tốt đẹp. Nhưng thôi, cứ yêu và viết tiếp đi, vì cuộc đời cho phép mà. Phải không tôi ơi, viết những điều cần viết, học những điều cần học và kiên định với những gã rẽ của cuộc đời là cách chúng ta lớn khôn mỗi ngày..
Cũng như những kẻ dấn thân vào con đường văn chương không có lối về khác, tôi cũng đã từng lạc lõng giữa dòng đời. Lúc bạn bè người người mải mê vào con đường lập nghiệp, đi tìm hướng đi của bản thân, tôi vẫn còn đi loanh quanh trong cái sương mù bụi bặm của đời mình. Mù hướng và chới với, đủ cái cảm xúc khi một đứa trẻ bắt đâu thoát khỏi vỏ bọc của nhà trường và tự đi tìm cái mình cần. Tôi cũng như hàng triệu người trẻ cô đơn khác, đau đáu tìm cái hướng đi cho một cuộc sống tươi đẹp hơn. Đau đớn thay dù muốn hay không, chúng ta những kẻ vừa chấp chới bay đó, vẫn lụp ngập một cách vô vọng. Những câu hỏi đặt ra về cái bản thân muốn, cái mình cần và cuộc sống tìm hướng mưu sinh muốn đảy ta gục ngã.
Anh họ tôi, người thầy của tuổi thơ tôi ngày ấy từng cảm thán rất nhiều khi tôi có ý định theo đuổi nghề viết. Cuộc đời sẽ đẩy ngã những kẻ mộng mơ. Anh tôi đã từng nhận định như vậy. Một giấc mơ phù phiếm và tối tăm như chính cuộc đời tôi vậy, nhưng sau vài cuộc nói chuyện tôi chợt nhận ra thật sự nếu không tiếp tục văn chương tôi sẽ thế nào ? Sống như một kẻ lầm đường và lạc lối vì không có lối đi ư? Rất có thể sau này lúc không chi trả nổi cho những hóa đơn tiền điện và bánh mì, tôi sẽ chui vào một góc nào đó và khóc rấm rức cũng nên. Tôi sẽ khóc vì bản thân không đủ vật chất để sống, nhưng nếu không viết, tôi chả có lí do gì để tồn tại cả. Việc sống một cuộc đời đầy đủ với một trái tim chết có làm tôi thấy hạnh phúc? Câu trả lời hẳn nhiên là không, tự chịu trách nhiệm với cuộc đời bản thân sẽ làm cho chúng ta lớn lên hằng ngày. Vậy thì những người trẻ nông nổi của tôi ơi, bạn có chấp nhận đánh cược cái hạnh phúc sau này của mình để theo đuổi cái tình yêu tinh thần bất tận của bạn không. ? Bạn có dám sống vì những ước mơ điên rồ để mai sau không hối tiếc và tiếc hận không? Năm mươi năm sau, con người ta sẽ hối tiếc vì những điều mình chưa làm chứ không hề hối tiếc vì những điều mình đã làm. Hãy sống như chỉ còn một ngày để sống, cuộc đời bạn bạn hãy tự mình gánh vác. Tôi đã dám đánh đổi rồi , bạn có dám dấn thân không ?
Đà Nẵng đang chuyển mùa mưa giông ,cái vội vã của dòng người tấp nập khiến bước chân những kẻ mộng mơ chững lại. Tôi tự nhận mình là kẻ mộng mơ lỗi thời , chím đắm vào cuộc đời chông chênh, đầy ngã rẽ. Tuổi trẻ thứ mà chúng ta mắc sai lầm nhiều nhất không hẳn là không có lối đi mà ngược lại, có quá nhiều sự lựa chọn làm đôi chân lạc bước và không biết nên đi về đâu. Tôi thường hay đùa rằng, chính những ngươi giỏi ngoài kia mới thật sự chới với chứ không phải chúng ta đâu. Những kẻ quá nhiều điểm mạnh sẽ níu cái bước chân của họ, nếu không kiên định từ đầu chắc chắn sẽ ngã. Họ tài giỏi, những bài thi ielts mà tôi cố gắng đủ điểm thì họ đã ở cái tầm nào rồi, thật sự không ngoa rằng điều đó rất đáng ghen tị. Nhưng họ vẫn không thành công. Vậy cái lí do thật sự cản bước những dấu chân ấy là gì? Ôm đồm nhiều lĩnh vực ở những mức độ không liên quan thật sự rất mệt mỏi, cái điều mà họ tự hào ấy nếu không biết vận dụng nhuần nhuyễn chắc chắn sẽ giết chết cuộc đời họ. Thế nên những người trẻ ngoài kia, bỏ xuống những cái không liên quan của bạn và tiếp tục cuộc hành trình nào. Cuộc đời sẽ xô ta ngã như nó đã từng làm với hàng triệu kẻ khác trong quá khứ, bạn có thử đánh cược những tảng đá ngán chân đó để vững chân hay không, điều đó phụ thuộc vào bạn đấy.
Bạn trai tôi đang trong giai đoạn chạy đồ án để tốt nghiệp, anh bảo 5 năm cho đại học để không biết tương lai làm gì là câu hỏi mà ngày nào anh cũng nghĩ tới. Như một tảng đá vô hình, cái cụm từ “học ĐH xong làm gì” đã và đang níu bước chân của những người trẻ. Điều quan trọng nhất chúng ta học được ở trường là những thứ chúng ta cần sau này đều không học được ở trường học. Trường học chỉ dạy chúng ta kiến thức, còn việc chúng ta tận dụng được mớ kiến thức đó hay không thì …hên xui, nghe cay đắng nhưng đó là hiện thực tương đối phũ phàng. Bạn trai tôi, hay lẫn tôi là một trong những người trẻ chông chênh ấy. Người ta hay dung từ chông chênh để diễn tả cái bất lực của cái độ tuổi này,hẳn đúng nhưng cũng có cái sai. Vì nếu không có cái hướng đi nào trong tương lai thì tuổi nào cũng chông chênh cả.
Tôi đã từng qua cảm giác ấy, tôi rất hiểu và có thể cảm nhận được. Từ nhỏ, tôi đã được định hướng thành một con người thành công- cái thành công mà xã hội cần và nghĩ tới hẳn là có một công việc tốt, ổn định với mức thu nhập có thể trang trải cho mức sống ở cái thành phố đắt đỏ này. Với xã hội, thành công được định nghĩa bằng bằng cấp, là số GDP trên đầu người. Với nhà trường , đó là khi bạn có thể tốt nghiệp đúng hạn mà không phải lo trả nợ môn nào đó. Nhìn chung, tất cả chúng ta hầu như định nghĩa cái thành công như thế. Và như thế có thật sự ổn, hay nói đúng hơn là liệu cái vật chất hiện hữu từ giá trị bản thân mà chúng ta làm ra đó có đủ cho một cái tuổi trẻ? Vật chất, hiển nhiên trong cái xã hội nào cũng thực sự cần thiết, ngay cả thời sơ khai nguyên thủy của con người, vật chất là cái tiên quyết cho sự sống còn. Ở xã hội ngày nay, tiền không đến nỗi giải quyết vấn đề sống còn ấy, nhưng hẳn nhiên nó cũng có những quyền hạn nhất định mà chúng ta không thể phá bỏ được. Và việc cân bằng giữa hai cái giá trị ấy cũng khiên chúng ta phải thở dài.
Từ nhỏ, tôi đã thích công việc viết lách, nó thực sự mang đến những niềm vui nhất định mà không phải cái gì cũng có thể thay thế được. Nếu ngày ấy, ban hỏi tôi cái công việc yêu thích là gì, tôi chắc chắc không thể phủ định cái ý nghĩ viết lách với tôi là một kho báu mà mình dễ dàng kiếm tìm được. Chính cái ý nghĩ đó làm anh tôi cảm khái rất nhiều, dù thực sự đó là người đưa tôi đến với tình yêu con chữ. Tuổi thơ tôi sống trong những câu chuyện về ông già và biển cả, với những tấm lòng cao thượng day dứt yêu thương. Lớn hơn một chút, khi đã đủ tuổi viết ra những xúc cảm của bản thân, tôi đã thực sự đắm chìm vào sách. Chất văn trong tôi được mài giũa suốt những năm tháng ấu thơ và lớn lên từng ngày, khi thì bay bổng với ngôn từ lãng mạn, khi thì đầy sắc bén , cũng đủ cay độc để tôi có thể viết …trinh thám, sức mạnh của văn chương không thể nói là nuôi dưỡng tâm hồn tôi rất nhiều. Tôi đến với văn chương bằng tình yêu, và như trêu ngươi, tôi cũng đã ra đi vì cái tình yêu ấy. Năm đó, tôi rớt Văn trong kì thi giỏi của thành phố, một con người có cái tôi cao ngút ngàn ngã xuống trong nỗi thất vọng của tất cả mọi người. Tôi tự kiêu và tôi ngã xuống, cái tôi của cái tuổi 17 ngày ấy khiến tôi không kịp vực mình dậy được trước cái vấp ngã. Rồi bạn tôi mất, đứa bạn của những năm tháng ấu thơ ra đi vào một ngày mùa thu nắng đẹp đã lấy hết của tôi tình yêu với những con chữ một cách đớn đau như thế. Đỉnh điểm là khi tôi rớt ĐH,cái nửa điểm để đỗ vào học viện Báo Chí Tuyên Truyền khiến tôi sụp đổ thật sự,ngày nhận kết quả, tôi nghe thấy tiếng lòng của mình ngã xuống. Bạn bè, thầy cô rồi cả gia đình như thực sự quay lưng với tôi. Trong những đôi mắt ấy tôi thực sự thấy nỗi thất vọng chan chứa. Năm ấy, cái chất văn trong tôi đã chết ở cái quãng đường cuối cấp 3 và ngấp nghé đại học như thế. Suốt quãng thời gian dài , tôi chơi vơi và chới với trong cái bản ngã của mình, việc tìm ra cái mình thích và có dũng khí đi tiếp không phải ai cũng dễ dàng nhìn ra được. Tôi biết bản thân phải tự vực dậy, lí trí tôi báo động đỏ cho sự ù lì của quá khứ nhưng con tim yếu đuối cứ níu lấy bước chân tôi. Nhìn về quá khứ ấy, con tim tôi thực sự không còn gì ngoài một mảng lạnh lẽo, nhưng cứ đau thì sao, tôi băt buộc bản thân tự mình đi tiếp như một quy luật bất biến của cuộc sống, đau để trưởng thành mà, phải không tôi ơi?
Tôi đã qua cái tuổi chông chênh của cuộc đời mình như thế đấy. Bốn năm, không phải quãng thời gian quá dài nhưng là qua đủ để bản thân có thể tìm được lối đi trong những năm tháng cuộc đời. Bạn có mấy lần tuổi trẻ? Tôi không cho rằng tuổi trẻ của con người phụ thuộc vào những con số, “ngày mà niềm tin trong bạn chết đó mới là ngày tuổi trẻ mất đi thực sự’. Không có niềm tin phấn đấu, bạn chỉ đơn giản tồn tại thôi. Vậy thì những người trẻ đang và đã chông chênh ngoài kia của tôi ơi, bạn có thật sự đang sống hay chỉ đơn giản là tồn tại đây? Hãy đứng thẳng lưng và cất những chân ngạo nghễ đi, không ai sống thay bạn trong cuộc đời này đâu. Hôm nay ngồi đây, mở lòng trút những mẩu chuyện nhỏ trong cái quá khứ mà bản thân che giấu ấy, tôi biết mình thật sự đã ổn rồi. Người ta chỉ chông chênh khi không có lối đi và đích đến, còn với những kẻ độc hành trên con đường tới thành công , dù chúng ta có thất bại bao nhiêu lần, bị quay lưng bao nhiêu lần, cũng xin hãy giữ cho cái ánh sáng hi vọng ấy đừng lụi tàn. Vào những đêm đông đen tối nhất của cuộc đời, ánh sáng ấy sẽ sưởi ấm trái tim ta, sẽ là niềm tin le lói đưa ta vượt qua muôn trùng khó khăn, cám dỗ, rọi sáng trái tim cùng đường lỡ bước ấy…
Đi để trưởng thành. Sống để cho đi. Yêu thương nhau khi bản thân còn có thể……..
Lee Key
Tôi viết những dòng này khi đang lang thang trong một thành phố hỗn độn, và con người tôi thì còn hoảng loạn hơn bất kì một trận bóng đá nào mà tôi từng chứng kiến. Nhận định hướng đi và tiếp tục bước tiếp chưa bao giờ là một chuyện dễ dàng gì, nhất là với những người vừa mới vực dậy như tôi. Không biết bao giờ tôi tự nhủ mình phải cố gắng cho những tháng năm hoài quá trôi đi . Tôi mất bốn năm trong đám sương mù của mình và thật sự phải mất thêm bao lâu nữa đây. Người người lập nghiệp, bạn bè từng người có những thành tựu riêng nhất định, đứa thì không tiếp tục con đường học hành mà đa số chọn, tự mở lối đi riêng, đứa thì chấp nhận cuộc sống du học nơi đất khách quê người , blog đầy tâm sự về giáo dục, cái khác nhau giũa hai nền văn hóa. Nhìn sự cố gắng phấn đấu của mọi người xung quanh, tôi cũng chùn bước lắm chứ, cũng tự dặn lòng tự nhủ phải cố gắng hết mình thôi, mỉm cười tặc lưỡi “đời mà”. Mỗi người có một khoảng thời gian riêng biệt để thành công, không phải bạn tụt hậu so với người khác mà là đang sống trong cái quỹ thời gian của mình thôi.
“Không có tuổi nào chông chênh cả, chỉ có hết tiền mới chông chênh thôi”- Con bạn nối khố cười ngặt nghẽo khi tôi tâm sự với nó về những cái ngỗn ngang trong suy nghĩ của mình. “Tin tao đi, khi mày có tiền thì đừng nói đến chông chênh, mày đứng vững như thái sơn cũng được’. Ngẫm nghĩ lại cũng chả sai chút nào, tiền không phải vạn năng, nhưng muốn vạn năng phải có tiền. Ai cũng đi kiếm tiền để sống, vậy bạn có cân bằng giữa cái bạn cần và cái bạn muốn hay không, điều đó tùy thuộc vào chính con người của bạn. Quan điểm của tôi và nó trong tiền bạc khác nhau quá nên tôi cũng chả tranh cãi làm gì. Một đứa phấn đấu để làm việc trong công ty đa quốc gia nhằm mưu sống cho một cuộc đời dư dả, kẻ thì mộng mơ điên rồ muốn là những điều bản thân mong muốn cho những tháng năm tuôi trẻ trôi qua không hoài phí. Chúng tôi có mỗi lí tưởng khác nhau, nhưng đều chung sự cố gắng để hoàn thành mục đích cả. Nếu có ai đó chê trách con đường bạn đang đi, bạn không cần bận tâm thái quá đến việc đó làm gì, không ai trong họ biết sự cố gắng của chúng ta thì làm gì có quyền chê trách. Họ đâu sống cuộc đời như ta, đâu chịu mảy may về con đường đi bản thân ta chọn. Họ cười chê một người có cuộc sống đề cao vật chất , nhưng họ đâu biết người ấy ngày làm công việc 15,16 tiếng, mong muốn tăng ca để có thể giúp cho cuộc sống gia đình đỡ bấp bênh. Kẻ mà họ nghĩ tâm hồn mộng mơ lỗi thời ấy, đâu có biết rằng nhiều lúc thức đêm đến 3h sáng chỉ để cố gắng hoàn thành một bản thảo, phải nốc café nhiều hơn nước lọc, bào mòn sức khỏe trên những trang giấy để viết tiếp ước mơ vẫn còn dang dở. Ngày quyết tâm theo đuổi con đường đi ấy, tôi đã đếm không biết bao nhiêu lần mình tụt canxi ngã xuống khi bước lên cầu thang, cũng chả nhớ rốt cục mình nằm lì trên giường bệnh bao nhiêu lần vì căn bệnh rối loạn tiền đình do thiếu máu lên não. Còn rất nhiều, rất nhiều câu chuyện mà tôi không thể nào kể hết được. Tôi chỉ muốn nhắn với những người trẻ chỉ khi chúng ta bỏ qua ánh mắt của người đời mà tiếp tục cất bước, chúng ta mới có thể thành công, cứ vững niềm tin mình sẽ tỏa sáng mà cất bước, chúng ta sống và chết vì hi vọng sẽ thành công thì ngày đó chác chắn sẽ đến.
“Ai trong chúng ta cũng đều là thiên tài, nhưng nếu bạn đánh giá một con cá qua khả năng bơi lội thì nó phải sống với niềm tin cả đời là nó là kẻ ngu ngốc”- Đây là câu nói mà tôi thích nhất trong “tuổi trẻ đáng giá bao nhiêu”, có chiều sâu và đánh thức cái bản chất trong tâm hồn tôi , theo cách này hoặc cách khác. Tôi không phải một người tài giỏi, tôi không tốt tiếng anh, khả năng giao tiếp lại kém, tôi chỉ có một trái tim tò mò đầy nhiệt huyết mà thôi. Kiên định với cái bạn chọn, vững lòng và đi tiếp, đến một ngày nào đó, bạn sẽ tìm ra cái khả năng của “con cá” trong bạn mà thôi. Đừng nghĩ đến thành công khi bắt đầu, hãy nghĩ tới khó khăn khi tiếp tục với nó, đó là cách mà bạn có thể bình tâm nhất. Quay lại câu chuyện của những người trẻ khởi nghiệp, những bước đi chập chững vào đời, khó khăn vấp ngã là chuyện bình thường, đa số chúng ta sẽ mất một khoảng thời gian để gượng mình dậy, vô hình chung điều đó cản trở bước chân khi mỗi chặng dừng chân lại mất của ta một khoảng tời gian tương đối. Có phải vì chúng ta kém cỏi, hay thực sự vì quá hi vọng nên thất vọng càng lớn, khó khăn là không tự vực mình dậy được. Viết những dòng tâm sự này, tôi lại chợt nhớ đến Nhung cô bạn lớn lên với tôi suốt những năm tháng của tuổi trẻ ngây dại. Xinh đẹp, tự tin và đủ thông minh để có thể tự hào, cô ấy không bao giờ thấy đủ, và càng cố gắng hoàn thiện bản thân. Điều đó hiển nhiên không có gì không tốt, nhưng có một sự thật là cô ấy quá tự tin, cô ấy đủ máu phiêu lưu của một Nhân Mã và sự quyết đoán của cô gái tuổi Dần. Nhưng không hẳn điều đó luôn ổn, khi mà lập nghiệp không hẳn đơn giản như một trò chơi bình thường mà cô ấy luôn thắng, nó khốc liệt và máu chiến hơn rất nhiều. Cô đủ thông minh nhưng lại quá kém về khả năng thích nghi của bản thân. Năm đầu tiên kinh doanh, Nhung bắt đầu nếm mùi của sự bất lực khi tình hình kinh doanh không khả quan, và mối quan hệ với đối tác kinh doanh đi xuống, cô vật lộn khi tình hình tài chính không đủ vớt vát. Nhung phá sản, sự trượt dài trong thất bại lên đến đỉnh điểm khiến cô bạn của tôi chấp chới một khoảng lặng dài. Có phải hay không khi con người ta hi vọng càng nhều, niềm tin càng nhiều thì khi vấp ngã bản thân lại không thể vực dậy ngay được. Nhung cũng như bao bạn trẻ khác ngày đầu kiếm nghiệp, mải mê theo đuổi sự hoàn hảo nhưng không xác định được cái viễn cảnh và nỗi thất vọng nên dễ ngã hơn nhưng người khác chăng? Có thể thành công là từ nhiều yếu tố khác nhau song việc cố gắng nhìn nhận thất bại của bản thân sẽ là động lực để bản thân có niềm tin phấn đấu. Hãy mơ đi hỡi những kẻ dại khờ mộng mơ kia của tôi ơi, nhưng bạn hãy chắc chắn rằng bản thân co thể tự chịu trách nhiệm về bản thân và có thể tự nhìn thấy thất bại, bạn nhé! Hãy mơ cho những giấc mơ sống trong lòng bạn, vững tin và hãy đi trên đôi chân mình , một ngày nào đó bạn sẽ nhận ra cái bản thân cần muốn và sẽ đạt được thôi.
Trong những năm tháng cuồng si của tuổi trẻ ấy, ai trong chúng ta cũng có một thời mải mê đuổi theo những thứ phiến diện của cuộc sống-ý tôi muốn nói ở đây là những thói vui lẽ đời mà người lớn cho là vô bổ. Chúng ta sống cho thanh xuân tươi đẹp trong những tháng năm điên cuồng của tuổi đầy nhựa sống, để không ai tồn tại với một trái tim chết ở độ tuổi đôi mươi. Có nhiều bạn trẻ, họ chết ở tuổi 25 nhưng phải đến năm 70 mới được chon cất là vì thế, tôi không chọn cách sống như con rối vô tri chả biết cái lẽ vui ở đời là chỉ xoay quanh công cuộc mưu sinh cả. Sống một lần để lại tiếng thơm , và tồn tại ba lần giữa cuộc đời nhiều ngã rẽ là thứ mà tôi chờ đợi và hằng kiếm tìm. À thì bản thân người trẻ mà, thà điên dại trong lối sống ấy còn hơn chỉ đi theo lối mòn của tư duy tăm tối.
Bạn không phải là người giỏi nhất, phần thi iels có thể nằm trong những sinh viên áp chót, khả năng giao tiếp lõm bõm rặt những câu nói dư thừa , bạn tự tin về ngoại hình, nhìn bạn bè cùng trang lứa có những lối đi cho riêng mình, bạn bơ vơ trong ngã rẽ chọn việc làm sau khi ra trường, mối quan hệ tình cảm không đi tới đâu khiến bạn như muốn gục ngã,…Có phải đó là những gì tuổi trẻ chúng ta đang mắc phải hay không, hỡi tôi ơi, thứ bạn cần không phải là cơ hội hay sự kiếm tìm đổi mới đâu. Tự đứng lên bằng đôi chân cứng cỏi của mình đi, chúng ta sẽ vấp ngã, rồi cũng sẽ trưởng thành thôi. Bạn do dự chờ đợi để những năm tuổi trẻ trôi qua một cách hoài phí để xác định lố đi à, làm gì có con đường nào rộng rài thênh thang cho bạn đi vậy nếu bạn không tự dấn thân. Nhặt nhạnh hành trang rồi sẵn sàng cho những bước đi của cuộc đời, hãy dấn thân như một đứa trẻ sẵn sàng cho cuộc đời rộng mở này, tiến lên , vấp ngã rồi lại đứng lên. Đó chính là cái lí do bạn sinh ra trên cuộc này .
Tự làm ra một điều kì diệu, khả năng bị giới hạn chưa bao giờ là điều gì đó ổn cả. Nhưng hẳn nhiên, tôi không bao giờ có ý nghĩ sẽ bỏ cuộc cả. Mỗi lần khó khăn chỉ chực đẩy ngã tâm hồn mơ mộng này, tôi liền tự nhủ dặn lòng mình phải cố gắng hết sức mới có thể tiếp tục đi dù không hề có một tia ánh sáng le lói. Không phải bạn bất tài vô dụng, bạn chỉ đang phát triển bộ rễ của mình thôi, như cây tre dùng bốn năm để phát triển bộ rễ của mình rồi chỉ trong vòng vài ba tuần có thể phát triển tối đa chiều cao của nó vậy. Cây tre như vậy, con người càng như thế. Bạn quyết định dùng bao nhiêu lâu phát triển bộ rễ đó , bạn càng vươn cao hơn, vậy thôi, tri thức thì không giơí hạn mà, không phải vậy sao.
Lời khuyên cho những tâm hồn lạc lối ở cái tuổi hai mươi tươi đẹp mà bản tân tôi đã đúc kết sau những năm mài đũng quần ở giảng đường đại học-lời tự sự của cá nhân đã từng đánh mất bản ngã và tìm lại trong những năm tháng tăm tối của cuộc đời-đó là hãy học tập kiếm tìm tri thức đi . Bạn không thể có một cuộc sống tử tế, cuộc sống màu hồng với gia đình nhỏ nếu vẫn sống mãi trong sự lạc lối lẫn vô trách nhiệm của bản thân.Đừng chết trên giảng đường, đùng mưu cầu sự đơn giản nếu bản thân vẫn còn chịu được sự phức tạp của cuộc đời và trải qua những chuyện tăm tối và lúc đó, thất vọng sẽ mở ra ánh sáng của hi vọng. Vì đó là cuộc đời mà, chấp nhận đi tôi ơi!!!
Mỗi lần vấp ngã là mỗi lần tổn thương, dùng những kinh nghiệm sống để vượt qua là những gì tô dẫ, đang, và sẽ tiếp tục làm. Hãy cảm ơn những lần đau thương ấy để cho chúng ta thêm niềm tin và sức mạnh bước tiếp,tiến lên phía trước, cuộc sống còn nhiều mảng màu lắm tôi ơi!
Anh tôi đã từng dạy tôi rằng:”trên đời này không có bi kịch cũng chả có hỉ kịch mãi mãi, tất cả chỉ là cái ranh giới mỏng do chúng ta tự nhận định thôi’ . Ngày ấy còn nhỏ không hiểu gì, lớn lên mới thấy thâm thúy vô cùng. Bạn quá chìm đắm trong hỉ kịch, đó là bi kịch, và bước qua bi kịch và tiến bước, đó chính là hỉ kịch của cuộc đời. Không có người bạn mãi mãi, cũng chả có kẻ thù nào vĩnh viễn, chạm đến lợi ích lớn,kể cả thề sống thề chết với nhau cũng có thể tay bắt mặt mừng, vậy thôi. Cuộc đời vốn dĩ luôn luôn công bằng lắm, cho chúng ta thứ này, sẽ lấy đi của ta một điều gì đó tương tự quan trọng như thế. Xuất phát điểm của mỗi cá nhân là khác nhau, chúng ta không có quyền lựa chọn, nhưng chúng ta cũng không thể sống mãi với cái niềm tin là gia đình sẽ luôn ở bên và giúp đỡ được. Chính sự ràng buộc thái quá của bậc làm cha mẹ đã và đang ngăn cản con đường đi xa hơn của những đứa trẻ. Một con cá nên sống dưới lòng đại dương và tự bơi qua những vùng trời nó muốn. Nó sẽ bơi thật xa thật lâu vì đó là con đường nó chọn và dấn bước. Bạn không thể bắt ép một con cá học cách leo cây được.Nếu không thể thông cảm và cảm thông thì cũng xin đừng khiến nó tin rằng nó là kẻ ngu ngốc vì ai trong chúng ta cũng đều là thiên tài cả. Hỡi những bậc làm cha làm mẹ, cảm ơn người vì đã cho chúng con có cuộc sống đầy đủ và sung túc, nhưng cũng xin người đừng lấy đó làm lí do để ép chúng con sống một cuộc đời mà cha mẹ mong muốn. Chúng con là cá, mà cá thì phải tự học bơi, chúng con may mắn sinh ra trong một gia đình đầy đủ tiềm năng để phát triển, đó là hỉ kịch, nhưng nếu chúng con không thoát li để tự dấn bước, đó là bi kịch của cuộc đời chúng con….. Có phải hàng ngàn bạn trẻ ngoài kia cũng đã có bi lẫn hỉ kịch như thế?
Hỡi những tâm hồn thơ dại ngoài kia, bạn có đủ lòng tin đặt cược để cất bước, ngày bạn nhìn thấy ánh sáng nơi cuối đường hầm kia, ngày đó bạn sẽ tỏa sáng.Hãy luôn tự tin và vững bước chân, bạn nhé!!!! Bởi vì, chúng ta còn trẻ, chúng ta có quyền vấp ngã để trương thành, nhưng dừng chông chênh quá trong cuộc đời này, không bao giờ quá muộn để bước tiếp, không có giấc mơ nào quá trễ để bắt đầu, quan trọng là chúng ta có đủ kiên định hay không….
LeeKey
