Bến bờ Châu Âu….
“Vùng đất này vốn là thiên đường hay là vùng đất chết? ” Đây là câu hỏi thường trực trong đầu tôi những ngày vừa qua. Dư âm của thảm kịch 39 người chết rét trong thùng container đông lạnh ở xứ sở sương mù chưa làm tôi lấy lại những cảm xúc vốn nên có của mình. Đau xót, bàng hoàng rồi lại đến đắng cay, tủi nhục khi biết có thể phần lớn trong đó lại là đồng bào của mình- những người cùng chung màu da, tiếng nói, tình thương với quê hương đất Việt- lại bỏ mạng nơi đất khách quên người một cách đầy đớn đau như thế. Tôi không nhắc đến tình trạng của họ nữa, vì báo đài đã làm rất tốt công cuộc đưa tin rồi. Bản thân tôi cũng không muốn những cảm xúc của mình lại bị chi phối khi lạch cạch gõ từng chữ về tình trạng khi chết của những mảnh đời tội nghiệp kia. Đau lòng lắm!
Tin nhắn viết vội của người con gái viết cho mẹ những giây phút cận kề sinh tử. Dấu tay còn in màu máu trên thùng hàng của những con người vô tội khi cận kề cái chết. Những giọt nước mắt thống khổ của 39 gia đình khi nhận hung tin. Cái ánh mắt chạnh lòng, cái tặc lưỡi thở dài của những người bên ngoài xã hội. Tất cả làm nên một bức tranh đầy bi kịch về nhân sinh con người cũng như cho ta thấy được mảng màu khác của cuộc sống mà trước đây chỉ nghe chứ chưa từng được thấy. Rồi khi chính đồng bào mình lâm vào khốn khổ, mới bàng hoàng tự giễu “ Thiên đường và địa ngục chỉ cách một cánh cửa container vài ngón tay , và -25 độ C là một phép tính thử”. Ừ thì phải thử thôi, thiên đường đâu có đủ chỗ cho tất cả mọi người……
Châu Âu không phải vùng đất hứa như mọi người vẫn lầm tưởng. Năm 2015, tấm ảnh của Alan Kurdi- em bé chết trên vùng biển Thổ Nhĩ Kì đã gây chấn động cũng như ám ảnh trên phạm vi toàn thế giới. Bức ảnh em trong tư thế ấp mặt trên cát như thể say ngủ, phía bên kia là quê nhà Syria, phía bờ này là vùng đất hứa đã lấy đi nước mắt của hàng triệu con người. Lan truyền chóng mặt, cả thế giới bàng hoàng, hình ảnh đó đã vĩnh viễn trở thành bức tranh cho cuộc sống tị nạn đầy khắc nghiệt. Cũng như đá xoáy vào cái gọi là “ vùng đất thiên đường” mà chúng ta tự phong cho những điểm đến đầy màu nước mắt, và có thể nói nếu sơ xuất thì một đi không trở về. Tôi không hề đánh đồng cuộc khủng hoảng nhân đạo toàn cầu trong quá khứ với nỗi đau của 39 con người ở thời điểm hiện tại là giống nhau để lấy niềm thương cảm. Nguyên nhân ra đi khác nhau, mục đích sống còn cũng chả giống, họ chỉ có điểm chung duy nhất : sự bất lực của bản thân ở chính nơi gọi là quê nhà để mà dấn thân, mà đặt cược cả tính mạng mình vào ván bài sinh tử. Họ đi theo tiếng gọi của thiên đường mà đâu biết khi họ bước một chân bờ này, bờ kia tử thần đã cất tiếng văng vẳng rồi. Trong cuộc đời, chúng ta có rất nhiều sự lựa chọn, có những lựa chọn sai có thể sửa có thể quay đầu. Nhưng cũng có nhiều lựa chọn cái giá đắt hơn rất nhiều, và đôi khi phải trả giá bằng cả mạng sống mình đang có. 30 ngàn bảng Anh cho chuyến đi màu hồng, 39000 ngàn bảng cho chuyến xe định mệnh đổi đời nơi đất khách, 39 gia đình đau nỗi đau giống nhau về sự mất mát. Có quá nhiều thứ cảm xúc không tên khiến con người ta không thể tĩnh lòng được. Tôi đặt bút viết những dòng tâm sự này và chợt nghĩ, người đã chụp bức ảnh của Alan ở vùng biển kia liệu có giống như tôi lúc này. Cũng run run từng mớ cảm xúc hỗn độn của một tâm hồn mỏng, lúc ánh đèn flash nháy “tách” lên cũng là lúc nức nở không ngừng. Chả rõ nữa, mà cũng có thể là như thế thật cũng nên,….
Có một sự thật đau xót mà chúng ta phải nhìn nhận là như thế này : con số những người vượt biên (dù cách này hoặc cách khác) sẽ không ngừng tăng lên, nó là nỗi ung nhọt không chỉ riêng Anh quốc mà còn ngay cả với những quốc gia trên đà phát triển nữa. Nỗi đau 39 người kia sẽ còn tiếp diễn cho đến khi nào con người tăng hiểu biết cũng như thu nạp tri thức ngày nhiều lên. Tôi chả trông đợi gì chuyện sau vụ này , mọi người có cái nhìn khác cũng như chọn cách khác về việc tha hương thay vì chọn cách đối mặt sinh tử như vậy. Nếu mọi chuyện đơn giản thì những quốc gia đứng đầu về vấn đề tị nạn như Thổ Nhĩ Kì , Canada sẽ không lao đao thời gian dài như thế. Chỉ nhắn nhủ với những bạn trẻ, hay thậm chí với những người đang đứng trên bờ chọn lựa của mình hãy cẩn thận. Không phải vấn đề đúng hay sai, sau tất cả đọng lại chi là sự lựa chọn của chính chúng ta mà thôi. Lựa chọn an toàn ít nguy hiểm sẽ đưa bạn đến gần hơn với những gì bạn mong muốn về vùng đất bạn cho là thiên đường. Và nếu không may mắn và tỉnh táo, nó sẽ đẩy bạn vào một viễn cảnh có đi không có về, chỉ vậy thôi.
Lang thang trên những diễn đàn và chợt nghĩ, hàng ngàn con người tha hương đã từng chọn cách đi như vậy liệu cảm thấy may mắn hay không. Lựa chọn của chúng ta ở thời điểm hiện tại , lại là nỗi đau về lâu dài cho những người yêu thương ta. Ngẫm. Nghĩ. Rồi hãy đi……
Lee Key