Bảo ậm ừ trong cuống họng, những cơn ác mộng về quá khứ níu bước suy nghĩ của anh. Choàng mình tỉnh dậy , cơn mưa giăng kín cả một khoảng sân báo hiệu một mùa mưa lũ sắp về.
Này thì bão, này thì mưa, những giọt nước nặng hạt lộp độp trên mái nhà không biết điểm dừng, hòa mình vào buổi đêm se se lạnh ở cái xử sở quanh năm sương mù, làm tinh thần con người ta càng lúc càng kém hơn.
Buông vội câu chửi rì rầm, anh nhấc từng bước chân nặng nè xuống bậc cầu thang cũ kĩ. Tiếng ken két của gỗ mục không dành cho những người yếu tim khi mà lâu lâu lại két lên từng tiếng thê lương, rồi lại đập xuống nền đá lạnh một tiếng “ bốp” thật kêu.
-Cầu thang gỗ hỏng rồi, phải thay đi thời buổi này ai dùng nó nữa, có ngày té mà chết à – Tiếng làu bàu của kẻ điên nửa say nửa tỉnh trong ngôi nhà quá mức thân thuộc khiến mọi người chả buồn để ý, lâu ngày thành quen.
-Tiền đâu mà thay, sắp cắt điện nước rồi đấy, lại phải đi vay mượn từng đồng từng cắc mà trả cho cái Thi đây này. Nợ của họ biết mấy đợt tiền nhà rồi biết phỏng ?
-Lại tiền, lại bạc, cái xã hội số chó này- Bảo đập cửa, “rầm’, cái bản lề như sắp bong ra khỏi dưới cú đạp không chút thương tiếc của gã trai lên cơn tức giận
Rồi gã đi, bước chân liêu xiêu vặn vẹo in hằn trên từng tuyến đường của cái dốc nhà bò cố hữu, để mà than, mà trách, mà hận cuộc đời. Gã đay nghiến “ai chả có nỗi đau” , dừng rồi lại đi, nặng nề và cô độc trong cái sáng lờ mờ sương còn đang chờ sự yên tĩnh này.
Bảo không phải kẻ nát rượu hoặc ít nhất chưa từng như thế. Một biến cố quá lớn so với sự chịu đựng của gã trai trẻ lấy đi nhựa sống của một trái tim yêu đời khát vọng những nỗi niềm riêng. Cô bạn gái của gã bỏ đi vào buổi chiều mờ sương, cái tình cảm của bốn năm mặn nồng không giúp cô gái ấy cùng sát cánh trong cơn hoạn nạn thất nghiệp. Bảo bị đá thẳng cẳng khỏi cái chức trưởng phòng khi cái dự án đen của nhà thầu sụp đổ, bao trách nhiệm của những con cá lớn mà phận tôm tép như Bảo oằn mình lên mà đón nhận. Những tờ giấy bạc có sức hấp dẫn vô định lắm, khiến con người ta tha hóa và tàn nhẫn hơn cái vẻ bề ngoài ấy nhiều. Những con số tiết kiệm đội nón ra đi, căn nhà tích cóp trong những năm cày cuốc mười mấy tiếng đồng hồ một ngày cũng chả còn . Đến cả người con gái thề non hẹn biển qua những ngày giông tố còn bỏ đi, thì Bảo liệu phấn đấu làm gì. Gã buông xuôi thật rồi.
Gã bỏ đất Sài thành phồn hoa cũng đầy hư ảo, đến Đà Lạt mong tìm chút bình yên. Đất tài sinh anh hùng, cái thời loạn thế chả còn đâu những con người ta cứ bấu víu vào những tia hi vọng xưa cũ mong tìm chốn đi về. Ôi đớn hèn thay cái cảm xúc của những tâm hồn lỡ bước khi lỡ say trong men tình của thành phố mờ sương…
Tiếng violon cao vút, khi thì chập chờn khi réo rắt vui tai những âm địu tình cảm bỗng làm bước chân gã khờ chậm lại “Tiếng đàn của những văn nghệ sĩ xứ Đà đúng chẳng đùa được đâu, nhẹ nhàng luyến láy mà bình yên vô cùng”- Bảo thở nhẹ tự nhủ, cũng chả phật lòng hay cáu gắt như mọi khi, ừ thì âm thanh êm dịu quá kia mà!
Một cô gái. Tóc ngắn xoăn từng lọn nâu đỏ. Ánh nắng ban mai thấm mùi sương của cái lạnh the the buốt. Chiếc váy dài thướt tha lướt ngang qua đời anh thanh niên nghèo như thế, hình ảnh đó đẹp cũng như mang những đớn đau sau này rất nhiều. Tuệ Giang quay lại, nhìn người lạ mặt trước mặt rồi buông câu mỉm cười. Giọt cười trong vắt ấy vốn nhẹ thôi, nhưng cũng đủ gieo một hạt nắng say lòng mất rồi.
Bảo và Tuệ Giang quen biết nhau như thế. Cô gái nhỏ với đôi chân kiên cường mang vác chiếc violon khắp mọi miền tổ quốc “Hẳn Đà Lạt là chốn dừng chân cuối cùng mất rồi, em không đủ sức đi xa hơn được nữa”- đôi mắt nhỏ cụp xuống với những dự định từ lâu, buông câu thở dài nuối tiếc. Những giai điệu ngân vang trên những ô cửa cổ kính của nhà thờ, len vào từng đọt thông rồi vọng lại câu chuyện về tình yêu xưa cũ của những tâm hồn vỡ. Âm nhạc của Giang lay động từng nhịp sống của con người, bình dị mà êm ả lướt qua đời những kẻ mộng mơ, trong đó có Bảo dường như thế.
Nhìn sự cố gắng của người con gái ấy khi vươn tay cầm chỉnh từng dây đàn để âm được vang và thanh hơn, Bảo biết, người con gái ấy đã thổi vào hồn mình những ước mơ, những khát vọng sống mà gã từng đánh mất. Ngủ quên trong cơn đau dài quá lâu, chàng thanh niên trẻ vực mình dậy được rồi.
Lúc Bảo bắt đầu dần quen nếp sống của công việc mới ở tòa hành chính cũng là lúc những cuôc hẹn với cây đàn violon của Giang ngày càng ngắn lại, vài ba tuần rồi dừng hẳn. Tự trách xen lẫn nuối tiếc vì những chuyến đi lỡ hẹn với máu tóc xoăn, Bảo chỉ còn biết tặc lưỡi. Cô gái nhỏ ấy không trách cho sự vô tâm lẫn vô trách nhiệm của người tình vì cô biết, anh đang cần phải cố gắng rất nhiều. Những chyến đi cùng nhau ngày càng ít, song những lá thư viết vội kẹp trong những hộp cơm chuyền nhanh vào những giờ giải lao ngày càng tăng lên, tình cảm bọn họ từ từ vun vén rồi sâu sắc hơn rất nhiều.
Với Bảo, gã trai khờ từng vấp ngã đớn đau thì sự xuất hiện ngạc nhiên xen lẫn bất ngờ của Tuệ Giang không khác gì dòng nước mát lành lạnh chảy ngang qua trái tim khô cằn vì thiếu tình yêu thương cả. Còn với cô gái nhỏ với mái tóc màu nâu đỏ ấy, sự tồn tại của Bảo không khác gì một món quà ngọt ngào xen lẫn chút rấm rứt bức bối ông trời giành tặng cho cô trong chặng đường cuối viếng thăm Đà Lạt này. Cả hai người, mang trong mình từng đợt suy nghĩ về sự xuất hiện của đối phương và đều mang những nỗi niềm riêng bản thân hằng cố giấu. Nhiều người bảo tình cạn đất nào chả mùa chia ly trong trường hợp này đâu phải hoàn toàn đúng. Người ta còn tình, còn nghĩa mà cũng buộc chia li đó thôi. Quen nhau âu cũng là cái duyên và dứt tình cũng chỉ là cái số, đâu phải cứ muốn gắn bó mãi là được đâu. Đời mà, vốn đâu dễ dàng như thế….
Người giúp Bảo qua nỗi đau là Tuệ Giang. Người thổi ngọn lửa rực vào trái tim cằn cỗi đó cũng là Tuệ Giang. Người mang vết sẹo lành của quá khứ ra đi và thêm một cơn đau ám ảnh suốt những tháng năm sau này của chàng trai xứ lạ cũng chả phải cũng là cái tên Tuệ Giang đó hay sao.
Chiếc đàn violon màu bạc nằm chỏng chơ bên tường nhà , dưới chân nó là bản thảo cuối cùng của cô gái kiên cường đấu tranh với bệnh tật nhưng cũng không thể nào thắng khỏi sinh lão bệnh tử của thời gian- món quà ngọt ngào nhất cô để lại cho cuộc đời, cho thanh xuân qua đi không hoài phí, cho Bảo, cho thứ tình yêu chớm của lứa đôi vừa này mầm đã vội phải chợt tắt. Nghe những giai điệu “rừng thông tí tách gọi tên em trong đêm giông lòng chợt thõng xuống…” , Bảo bật khóc như đứa trẻ con mất đi món quà ban sáng của mình.
Đà Lạt-cái xứ mù sương hoang dại, từ từ chứng kiến quá trình thoát kén của một gã trai Sài Thành mất niềm tin phấn đấu rồi dần dần thoát bướm bay ra ,tái sinh cuộc đời hoàn toàn mới. Cũng tại nơi “đất lành lòng người lạnh lùng mãi” này cho một trái tim nhiều lời yêu, rồi cũng giết chết một chuyện tình đẹp của cô nàng thi sĩ. À, rốt cục đây vốn là bi hay hỉ kịch cuộc đời, chẳng thể nào nói rõ được. Một người cho đi ước mơ trong những năm tháng cuối cuộc đời giúp vực dậy một tâm hồn trơ trọi, người kia nhận lại cái niềm tin yêu rồi thoát kén trưởng thành qua cái của bản ngã dần đánh mất thì đâu phải bi kịch cuộc đời đâu. Đều là hỉ kịch cả đấy, đừng đùa …..
“Tôi nghe tiếng lá vang trên từng đọt nhành rũ
Nghe tiếng lòng vang vọng buổi chiều thông
Tại nơi đây chuyện tình buồn nghệ sĩ
Cứ dừng lại, thấp thoáng, mãi chia ly…..”
Lee Key