thegioikinhdi
Số 14:
Tôi và cô bạn thân của tôi rủ nhau đến quán kem "Zoo" để xả hơi sau kì thi căng thẳng. Vừa ăn kem chúng tôi vừa bàn luận về tập "Đề thi đẫm máu" mới được tìm thấy đêm hôm trước ở phòng giáo viên. Cô bạn tôi còn hào hứng đặt cho câu "Chuyện quái dị ở trường học" này một cái tên: "Kì án ánh trăng". 'Nghe bảo, người ta còn tìm thấy trong tập đề một bức thư máu có địa chỉ gửi đến "Hồ tuyệt mệnh" đấy', cô bạn tôi nói nhỏ. Nghe vậy, tôi cười cười đáp lại, 'Chắc chủ nhân của bức thư đó phải "Đau thương đến chết" ấy nhỉ?'. Cô ấy ngó lơ câu đ*̀a nhạt thếch của tôi rồi kể tiếp: 'Hình như người ta còn tìm thấy một "Mái tóc rùng rợn" trong tủ để đồ nữa ấy. Li kì nhỉ? Hi vọng "Tổ chuyên án bí hiểm" sớm tìm ra nguồn gốc của tập đề và bức thư ấy.' Tôi hơi rùng mình khi nghe cô ấy kể. Trong đầu tôi chợt nhớ lại câu chuyện mà đám bạn cùng phòng vẫn hay kể mỗi mùa Haloween. Tôi liền kể lại cho cô bạn tôi nghe: 'Này, tớ nghe bảo dưới "Bóng trăng trắng ngà" mỗi mùa trăng tròn, ở tòa nhà D của trường và khu vực kí túc xá của dân "IT" thường xuất hiện một hình bóng mờ ảo, khi gần khi xa, tương truyền là "Diễm quỷ". Có khi nào vụ này do nó làm không?'. Cô ấy nhìn tôi rồi cười khinh khỉnh: ' Thôi, cô cho tôi xin, truyện đó thì liên quan gì ở đây? Cô xem "Thiên Linh Cái" xong 'ngáo' luôn rồi à? Cái gì cũng nghĩ là "Ác linh" làm thế? Trên đời này làm quái gì có ma quỷ.' Tôi cười cười, giấu đi một cái rùng mình. Những câu chuyện này tuy không có bằng chứng xác thực nhưng cũng không hẳn là hoang đường. Sau đó, chúng tôi tiếp tục đưa ra những giả thuyết khác, tận dụng tối đa óc suy luận của mình. Từ những giả thuyết nghiêm túc như chủ nhân của tập đề thi và bức thư kia đã gây thù hằn rồi bị "Người cõi âm" kéo xuống 'dưới'. Đến những giả thuyết xàm xàm như vị chủ nhân đó đã bi người ta mở "Tiệc báo thù" và đưa đến "Địa ngực tầng thứ 19" ... Chúng tôi tranh luận khá lâu về những giả thuyết này. Khi chúng tôi đang tranh luận về sự thuyết phục của "Giả thuyết thứ 7" thì có một cậu bé chạy đến kéo tay cô bạn tôi. Gương mặt ngây ngô của cậu bé ngước nhìn bạn tôi rồi ra vẻ bí hiểm, cậu bé hỏi: 'Đố chị "3-1=mấy?" ' Cô bạn tôi ngơ ngác, cô ấy vốn không giỏi chơi cùng trẻ con. Tôi cười nói với cậu bé: 'Bé ơi, hình như bạn của chị không biết cậu trả lời rồi. Em cho chị đoán với có được không nè?' Cậu bé gật đầu nhìn tôi, tôi cười cười rồi giả vờ nhớ lại: 'Ừm, để chị xem nào, cái câu này chị được học lâu quá rồi ấy, hơi quên mất rồi.. bằng 2 đ*́ng không?' Cậu bé gật đầu, vui vẻ chìa một cây kẹo về phía tôi rồi nói: 'Chúc mừng chị đã trả lời đ*́ng, tặng chị cây kẹo nè'. Tôi nhận cây kẹo, chưa kịp nói cảm ơn thì cậu bé đã vội chào chúng tôi rồi chạy vọt đi mất. Tôi nhét cây kẹo vào túi, và cũng không quên chậm chọc cô bạn của mình: 'Sao thế? "Gặp ma" thì không sợ mà gặp trẻ con lại sợ à?' Cô ấy cười xoà rồi tìm một cái cớ đánh trống lảng vô cùng lộ liễu: 'Ôi chà, muộn thế rồi cơ à? Về kí túc xá đi, chắc truyện "Người tìm xác" mà cậu đặt đã ship đến rồi đấy'. Tôi khoác tay cậu ấy kéo về bàn thu ngân nói: ' Cậu muốn đánh trống lảng chứ gì? Đâu có dễ thế? Trả tiền kem đi, cậu tranh luận thua rồi còn gì?' Cô ấy ợm ờ rồi trả tiền. Trên đường về kí túc xá, cô ấy vẫn cứ kì kèo tôi tranh luận tiếp về giả thuyết thứ 7 kia. Nhưng tôi đâu có ngu gì mà đồng ý? Tôi đã thắng rồi mà.