Tôi và Thanh gặp nhau lần đầu tiên vào một buổi chiều mưa rào ở “lovely”- nơi quen thuộc của tôi vào chiều chủ nhật. Góc nhỏ thân quen ấy từ dạo cô bước vào đã tự mình mang một màu sắc khác,nụ cười màu nắng ấy thổi vào hồn tôi những thứ cảm xúc không thể nào gọi tên. Nó như một dòng suối mát xoa dịu linh hồn của gã trai trẻ đang say tình. Từ dạo gặp em, tôi biết , tôi say trong đôi mắt ấy rồi !
Thanh là khách quen mới của “Lovely”, em đến đây vào mỗi buổi chiều, luôn gọi café sữa đá, em yêu vị café nơi đây nhiều như cách yêu và nâng niu từng trang sách vậy. Cô bé của tôi lần nào cũng xuất hiện với mái tóc màu nâu , đuôi mắt như con mèo nhỏ luôn nheo mắt khi cười, cách em tinh nghịch đùa giỡn thú thật làm tim tôi chững đi vài nhịp.
-Anh có biết về bài tarot không, em là một reader, nếu không phiền thì anh cho phép em xem giúp anh nhé!
Tôi lúc đó bật cười như một kẻ điên trước câu hỏi ngạc nhiên xen lẫn lạ lùng từ một người lạ. Nhưng đối diện với đôi mắt màu café ấy, tôi không thể nào từ chối được. Suốt buổi chiều hôm đó lẫn những buổi chiều sau này, câu chuyện của chúng tôi xoay quanh về chiêm tinh, những biểu đồ sao, những lá bài tarot cũng như sự huyền bí của môn huyền thuật mà em hằng theo đuổi. Khi con người ta kể về những thứ khiến người ta hứng thú, phải chăng ta sẽ có sức hấp dẫn kì lạ. Có phải vậy hay không mà tôi thích nhìn cô bé ấy say sưa với những lá bài như thế. Cách em trải bài, cách em tỏ vẻ nghiêm túc qua những câu chuyện làm tôi phải chững lại với suy nghĩ : Kha à, mày cảm nắng cô bé rồi à.
Vẻ ngoài của Thanh thật sự không ăn nhập gì với con người thật của em. Bề ngoài hầm hố với chiếc áo rụng thùng thình, chiếc quần rin rách và đôi tai lủng lẳng cơ man những chiếc khoen khiến người đối diện lần đầu gặp có thể lầm tưởng em là dân anh chị bước ra từ những nơi vũ trường hào nhoáng. Em mặc những gì em thấy hợp (dù chúng thật sự không hề dễ chịu trong mắt người khác), chiếc jaket bụi bặm có thẻ phối với chiếc váy công chúa bất cứ lúc nào nếu em muốn. Thanh không phải tuýt người để ý ánh mắt của người ngoài, làm những gì mình thích, sống cuộc sống em chọn, kệ mặc sự phán xét, bỏ ngoài tai những lời đàm tiếu không hay ho. Cô bé của tôi có cái tôi lập dị hơn bất cứ người trẻ nào tôi gặp ở độ tuổi đó. Tôi bị Thanh hấp dẫn từ từ như thế. Đến khi nhận ra bản thân quá để ý đến đôi mắt lấp lánh ánh cười, đến cái chau mày thường nhật nếu tâm trạng không tốt ảnh hưởng đến khả năng trải bài kia, thì bản thân đã hãm quá sâu không thể rút chân ra được rồi. Cũng như những kẻ đơn phương dại khờ khác trên con đường yêu đương, tôi chấp nhận tất cả chỉ để thấy nụ cười ấy thường xuyên. Từ những buổi chiều chủ nhật cố hữu, số lần đến “lovely” của tôi ngày càng dày thêm với sự hứng thú thừờng trực và sự lo lắng hôm nay cô bé của tôi liệu có xuất hiện hay không . Ôi say tình rồi, Kha ơi!
-Một ngày nào đó, em sẽ đến Paris.
-Thành phố hoa lệ không dành cho những kẻ mộng mơ đâu cô bé- lời tự sự của Thanh làm tôi bât cười.
-Có phải em tới đi chơi đâu, em đến đó để hoàn thiện mình. Nếu không phải chuyện kia, giờ em đang vi vu ở trời Âu với một anh chàng đẹp trai nào đó rồi. Em từng nhận học bổng về thiết kế, em muốn tiếp tục con đường này song song với việc trở thành một reader của mình- Thanh khụt khịt mũi, bĩu môi như thẻ việc tôi bật cười trước câu nó đầy tính trưởng thành của em là một thứ gì đó rất ngu ngốc vậy.
Cho đến đây thì tôi không còn cười được nữa. Tôi biết “chuyện kia” của em là gì .
Thanh từng có một anh bạn thân, hai người quen nhau từ những năm thơ ấu đến tận trưởng thành. Đó là người hiểu em nhất , cũng là người quan trọng nhất trọng những năm tháng thơ bé đến tận bây giờ cho đến mãi về sau, dù rằng người đó không còn tồn tại trên cõi đời này nữa. Một chuyến xe tình nguyện vào mùa mưa lũ đã cướp đi của Thanh niềm vui duy nhất trong cuộc đời. Người đó của em ám áp, nụ cười hiền, và trái tim rộng lớn hơn bất kì một người trẻ nào. “Em đã từng bảo cậu ấy đừng đi, lá bài hôm ấy rất xấu, giữa lá tái sinh và cái chết có sự lựa chọn, và em biết cậu ấy sẽ lựa chọn cái chết để không liên lụy thêm bất kì ai, ngu ngốc đến mức khờ khạo vậy đấy” – Đôi mắt ngấn nước của Thanh đỏ lên những tia màu máu khi kể lại cho tôi những ngày bão táp trtong cuộc đời em.
Mạnh mẽ đến đáng thương, cố chấp đến mức khiến người ta xót xa cùng cực, nỗi đau của quá khứ hiện lên qua lời kể của em. Tôi thấy biết bao nhiêu sự gồng mình để sống và bước tiếp, để đi qua nỗi đau với đôi chân đầy sẹo máu không người dẫn đường như thế. Tôi không hiểu được, cũng không muốn em lục lại tầng đau thương ấy làm gì. Tôi mong cô gái nhỏ của tôi giữ được nụ cươi tươi và ánh mắt nheo lại trong nắng như thế mà thôi. Người con gái tôi thương đi qua nỗi đau của những năm tuổi trẻ như thế để rồi trưởng thành, em từng bỏ ước mơ về môt bầu trời Paris trong niềm đau đớn của hoài niệm, để rồi bây giờ có thể tiếp tục viết tiếp những câu chuyện dang dở về một con đường em từng chọn. Mừng cho em !
Thanh đang trong giai đoạn gấp rút chuẩn bị đồ án tốt nghiệp cũng như kế hoạch vi vu ở bầu trời em chọn với anh chàng đẹp trai nào đó. Hẳn nhiên, đi Paris với trai là giả, còn kế hoạch du hoc dài hạn là thật, năm hay sáu năm là một khoảng thời gian dài cũng như nhận thấy bao thay đổi của một đời người. Kha ơi là Kha, mày là người cổ vũ em ra đi để tìm lại giấc mơ từng bỏ lỡ, bây giờ lại đau buồn vì sự ra đi của đôi mắt café ấy. Mày đúng là thảm hại thật sự. Tôi dùng dằng giữa việc có nên nói cho Thanh những tình cảnh chớm nở này không. Tôi biết, chỉ còn môt tháng cho sự hành động mang tính quyết định này trước khi quá muộn. Nếu không, khi người con gái ấy ra đi trong khi chúng tôi vẫn mơ màng về tình cảm của mình, lần gặp lại của những năm về sau, chúng tôi sẽ nhìn nhau bằng một đôi mắt khác. Và lạy trời, có khi lúc đó em thật sự trở về với anh chàng người Pháp nào đó cũng nên. Tôi đã từng nói Thanh của tôi háo sắc và mê trai đẹp thế nào chưa nhỉ, đời cơ bản là buồn mà !
“Lovely” đang sang tên đổi chủ, có lẽ sắp tới tôi sẽ tìm một góc nhỏ khác vào mỗi chiều chủ nhật (cũng có thể là nơi để đi vào mỗi ngày nếu có cả Thanh, hẳn nhiên), điều níu kéo tôi ở chốn này là phong cách độc dị không trộn lẫn so với hàng trăm quán café khác ở cái đất Sài Gòn . Rất tiếc vị chủ mới của góc nhỏ này không nghĩ như vậy. Việc cải tạo ‘lovely” thành nơi tụ tập nói chuyện của những bạn trẻ sẽ làm mất đi chất riêng cố hữu của nó. Sự ra đi không trở lại của một nơi thân thuộc, cũng là chốn quen nơi tôi và Thanh găp nhau khiến lòng tôi thõng xuống. Tôi bứt rứt với từng đợt suy nghĩ là lương duyên của hai người chúng tôi cũng mỏng như tôi và “lovely” vậy.
Cô bé của tôi sắp đi rồi, những vali hành lí đã được chuẩn bị sẵn sàng cho chuyến du học dài hạn của chủ nhân của nó. Nhiều lúc muốn nói rồi nhìn đôi mắt đầy sự quyết tâm khẳng định mình đó, tôi lại dằn lòng mình xuống. Cô bé của tôi phải được bay sang bầu trời Paris kia, nơi sản sinh những biểu tượng thời trang nổi tiếng của thế giới. Em của tôi phải sống và hòa nhập mình trong thế giới đó như thế.Tạm biệt em, cô gái có đuôi mắt biếc và nụ cười tươi hơn bất kì một thiên thần nào . Ngày gặp lại, chúng ta rồi sẽ khác nhưng đồng thời cũng tự tin trong lựa chọn của mình hơn, Kha yêu em rất nhiều!
…….
“Kha biết không, lần gặp anh đầu tiên ở “lovely”, em đã có ấn tượng với anh rồi. Việc đề nghị bói bài tarot cho anh chỉ là một cái cớ để bắt chuyện thôi. Em muốn biết đằng sau vẻ ngoài mọt sách ấy là thứ gì hay ho mà khiến em hứng thú tò mò đến như vậy. Cảm ơn anh rất nhiều vì đã tiếp lửa với giấc mơ dở dang em chọn , Kha đã giúp em sống lại lần nữa sau những năm đằng đẵng của nỗi đau ấy rồi. À, mà thực ra chủ mới của “lovely” không phải muốn cải tạo nó theo hướng hiện đại hóa như anh nghĩ đâu, chỉ là nâng cấp nó lên theo hướng ma mị của những lá bài ma thuật thôi, còn lí do tại sao em biết thì chả phải rõ ràng quá sao, chủ mới của nó thích chiêm tinh học thì nó cũng phải thay đổi nho nhỏ để hợp với sở thích của em chứ , em nghĩ tên quán là “ThaKha” thì rất hợp đấy, anh nghĩ sao ? ^^ Hẹn gặp anh vào ngày nắng đẹp ở “ThaKha” vào những năm sau nhé, cô bé của anh đang bay những giác mơ không gọi tên và chưa thể trở về được. Nhớ mặc áo đỏ nhé, theo chiêm tinh, những người yêu xa ngày gặp lại mang đồ đỏ sẽ ở mãi bên nhau đây !!!”
……
Gấp vội lá thư, tôi thảg thốt mỉm cười. Có lẽ, cô gái của tôi không cần chờ cho những năm sau vào ngày gặp lại đâu. Hàng thông báo cho những hành khách cuối cùng trên chuyến bay đến Paris, tôi cứ mải suy nghĩ Thanh sẽ thế nào khi thấy bộ đồ chói lòa này. À, có thể cô bé con đó vừa giận vừa phụng phịu môi “ Em bảo anh nhớ mang màu đỏ chứ có bảo anh mang nguyên cây thế này đâu..”
Người ta bảo Paris là thành phố hoa lệ, tôi thấy chưa đúng đâu, nó còn là thành phố của tìm kiếm tình yêu nữa, chẳng phải bé con của tôi đang ở bờ bên kia chờ tôi hay sao. Paris, chờ nhé, Kha đến đây !!!