Chương 1: Tôi không muốn lấy cô.
Ngày đầu gặp anh, trong cô đã khắc ghi ba tiếng: Trọn một đời.
Khi nhìn thấy anh cô đã biết, anh là người cô cần trong cả cuộc đời này.
Trong căn phòng sáng ánh đèn, Hạ Vãn An chăm chú nhìn về phía bàn làm việc của Hàn Kinh Niên, đợi chờ, thấy anh biết mình đến nhưng vẫn chú ý công việc trên máy tính, cô chủ động lên tiếng: "Em.. em đến tìm anh, là có chuyện muốn nói."
Ngón tay Hàn Kinh Niên dừng lại, nhưng cũng không đưa mắt về phía cô, anh lạnh lùng đáp: "Cô nói đi"
Anh thờ ơ và lạnh nhạt, khiến Hạ Vãn An trong chốc lát không dám mở miệng, cô im lặng một lúc thấy Hàn Kinh Niên ngẩng đầu nhìn về phía mình, cô bèn lấy hết can đảm nói: "Em.. em muốn nói, em có thể lấy anh."
Hàn Kinh Niên bối rối, nhưng ngay lập tức, anh quay trở lại dáng vẻ bình tĩnh và lạnh lùng hàng ngày, đáp lại: "Tôi không muốn lấy cô."
Năm từ đó khiến cho Hạ Vãn An trở lên vô thức, tay không tự chủ xiết chặt gấu áo, cô sợ anh nhìn thấy điều gì liền nhanh chóng đáp: "Em.. em biết.. em biết là anh không thích em, cũng không muốn cưới em, nhưng bọn họ để chúng ta liên hôn.."
Hạ Vãn An nói đến đó liền không biết nên tiếp tục thế nào, cô đấu tranh một lúc, cuối cùng vẫn không thể từ bỏ như vậy được, khóe môi mấp máy, quay hướng khác: ".. Anh yên tâm, giữa chúng ta chỉ là giao dịch, sau khi chúng ta kết hôn, em hứa sẽ không làm ảnh hưởng đến cuộc sống vốn có của anh, nếu anh muốn hợp tác, em sẽ bảo bố em xúc tiến.. em, em không thích anh, em làm như vậy cũng không có ý gì, chỉ là, chỉ là.. là muốn cho bố vui vẻ.. vì vậy, anh.. anh cũng.."
Hạ Vãn An chưa nói dứt câu, Hàn Kinh Niên liền trả lời, âm thanh sắc lạnh: "Tôi sắp bắt đầu họp rồi, cô cứ tự nhiên."
Nói xong, Hàn Kinh Niên nhấc theo tập tài liệu trên bàn, xoay người bước đi.
Hạ Vãn An mấp máy môi, vẫn muốn nói thêm vài câu khuyên nhủ Hàn Kinh Niên, nhưng lời chưa kịp thốt ra thì anh ta đã vứt cô lại một mình, coi cô như chưa từng tồn tại, rồi bỏ đi.
Cánh cửa phòng nặng nề khép lại, Hạ Vãn An nhìn hình dáng Hàn Kinh Niên biến mất trong tầm mắt.
Cô đưa mắt nhìn quanh phòng, cuối cùng dừng ở phía bàn làm việc của anh.
Cô lặng lẽ nhìn nơi anh vừa ngồi, đôi lông mày mềm mại nhưng bị một nỗi buồn man mác bao phủ.
Cô biết, anh không thích mình, cũng sẽ không lấy mình, nhưng cô vẫn không thể từ bỏ, cô đến là để cố gắng thăm dò thêm một lần nữa..
Hàn Kinh Niên kết thúc cuộc họp, quay về phòng sau hai giờ.
Anh đi về phía văn phòng của mình, vừa đi vừa bàn việc với thư ký đang đi theo sau, đến khi anh đặt người xuống ghế, cũng là lúc anh bàn xong việc, lúc đó người thư ký mới dám mở miệng: "Hàn tổng, Hạ tiểu thư đã rời khỏi đây hai giờ trước.."
Hàn Kinh Niên thờ ơ không có chút biểu hiện gì.
Thư ký tiếp tục nói: "Tôi đã nói để lái xe đưa cô ấy về, nhưng Hạ tiểu thư từ chối,"
Hàn Kinh Niên vẫn giữ nguyên vẻ mặt thờ ơ, dường như không để tâm tới những điều thư ký đang nói.
"Đây là tài liệu của Luật sư Trần giao cho ngài." Thư ký nói tiếp câu thứ ba và đưa tài liệu cho hắn.
Cuối cùng, Hàn Kinh Niên cũng có chút phản ứng, anh ta khẽ gật đầu, rồi mở túi tài liệu, xem nội dung bên trong, lông mày khẽ nhíu lại.
"Hàn tổng?" Người thư ký nhìn Hàn Kinh Niên một hồi không thấy động tĩnh gì, bèn mở miệng hỏi.
Hàn Kinh Niên thức tỉnh, liếc nhìn thư ký.
"Nếu không có gì, tôi xin phép đi ra"
Hàn Kinh Niên "ừ" một tiếng, đợi thư ký đi khỏi, liền xem lại tập tài liệu trên tay.
Nhìn vào đó, anh lo lắng, đem tập tài liệu vất vào ngăn kéo, sau đó mở máy tính, tiếp tục làm việc.
Nhưng thao tác gõ phím đã nói lên anh đang mất bình tĩnh.
Trạng thái như vậy kéo dài hơn một giờ, Hàn Kinh Niên mở lại ngăn kéo, lấy ra tập tài liệu, sau đó dựa vào ghế, ngẩng đầu đưa mắt nhìn trần nhà.
Một mình anh ta, yên lặng rất lâu, cuối cùng cũng cầm lấy điện thoại, bấm số gọi cho Hạ Vãn An.
Rất nhanh, điện thoại có tín hiệu trả lời
Có phải ảo giác không? Hạ Vãn An cầm điện thoại, ngữ điệu có chút ngạc nhiên, có chút rụt rè trả lời: "Alo"
Hàn Kinh Niên cũng không để ý kĩ đến ngữ khí của Hạ Vãn An, liền trực tiếp nói thẳng vào vấn đề "Tôi sẽ lấy cô."
Chương 2: Tôi không muốn lấy cô -2
Kết thúc điện thoại, Hạ Vãn An nhìn chăm chú vào lịch sử cuộc gọi vài lần để chắc chắn đúng là vừa rồi Hàn Kinh Niên thực sự đã gọi điện thoại cho mình.
Anh ấy nói có thể cưới cô.. anh ấy đã đồng ý cưới cô.. chỉ là vừa rồi rõ ràng anh ấy đã từ chối thẳng thừng, mới qua vài giờ ngắn ngủi, sao anh ấy lại đột nhiên thay đổi suy nghĩ?
Cho dù Hạ Vãn An có chút bối rối, nhưng trên khuôn mặt vẫn hiện lên vẻ vui mừng, ngạc nhiên.
Kể từ lần đầu gặp gỡ, cô đã đợi, đợi chờ một cơ hội được gần anh, cô đợi sáu năm trời, sau hơn hai nghìn ngày đêm đợi chờ, cuối cùng cô cũng đã có được cơ hội..
Phải rồi, là cô thích anh, rất rất thích anh.
Ngày đầu gặp anh, trong cô đã khắc ghi ba từ: Trọn một đời.
Khi nhìn thấy anh cô đã biết, anh là người cô cần trong cả cuộc đời này.
Nhưng..
Hạ Vãn An vui mừng không lâu, khuôn mặt cô ảm đạm trở lại.
Anh đồng ý lấy cô.. nhưng anh còn nói thêm..
Anh nói, anh không muốn giữa anh và cô có nhiều giao tình, như cô từng nói, cuộc hôn nhân này chỉ là một màn giao dịch, hữu danh mà vô thực.
Anh còn nói, hi vọng cô nói được làm được, đừng làm ảnh hưởng đến cuộc sống của anh, và cũng đừng mang lại phiền phức cho anh. Nếu có thể, đừng cho mọi người biết mối quan hệ giữa anh và cô.
Hai năm sau.
Ngày hôm nay, Hạ Vãn An phải làm thêm giờ, khi về đến nhà cũng đã mười giờ tối. Mở cửa, tiếp đón cô là căn phòng tối đen và lạnh lẽo.
Cũng không nói quá, ba trăm sáu lăm ngày một năm thì có đến ba trăm sáu mươi ngày cô trở về nhà đều là trong khung cảnh tĩnh mịch như vậy, nhưng mỗi lần đối mặt với khoảng không gian cô quạnh đó, cô vẫn không giấu được vẻ thất vọng.
Hàn Kinh Niên.. anh ấy vẫn chưa về nhà..
Hạ Vãn An lặng lẽ đứng trước cửa nhà một lúc rồi mới bật đèn và thay giầy. Sau đó, cô trong căn phòng trống trải vẫn như thường lệ đi tắm, chăm sóc da, và lên giường đi ngủ.
Đêm về khuya, Hạ Vãn An đang ngủ say giấc, ngay lúc đó, cô từ trong cơn mơ bước ra, có một làn hơi ấm truyền tới, cô đoán đó là của Hàn Kinh Niên
Cô ngẩn ngơ, rồi mở mắt ngay tức thì: "Anh về rồi sao?"