Tác giả: Tưởng Mục Đồng
Thể loại: Hiện đại, quân nhân, ngọt, sủng, thanh mai trúc mã, nam nữ cường, tráo đổi thân phận, HE
Tình trạng: Hoàn dịch

Chàng trai bên bạn năm 17 tuổi, hiện tại vẫn ở bên bạn chứ?
Bạn và mối tình đầu của bạn hiện tại vẫn còn ở bên nhau chứ?
Bạn và người cũ chia xa sáu năm, liệu cả hai còn có cơ hội quay lại?
Đáp án có dành cho những câu hỏi đó có lẽ là 1/1 triệu, vậy mà Ngôn Dụ lại có được cả ba điều ấy từ Tưởng Tĩnh Thành. Anh là tình đầu, nụ hôn đầu dành cho anh, lần đầu dành cho anh và cuối cùng là nắm tay nhau trọn đời trọn kiếp. Tuy nhiên để đi đến HE thì Ngôn Dụ và Tưởng Tĩnh Thành đã phải trải qua một hành trình không hề dễ dàng chút nào.
Mười bốn năm trước Ngôn Dụ bị tráo đổi với Mạnh Thanh Bắc, suốt mười bốn năm trời cô sống ở vùng quê nghèo nhưng vẫn luôn vươn lên, cho đến khi bố mẹ ruột tìm được và đón cô về thành phố. Mẹ Thành, bố Thành, anh trai Thành Thực yêu thương vô điều kiện nên bao năm rời xa cô vẫn không nguôi nhớ về họ. Chỉ là khi cô nhận gia đình thì cô bé kia lại cũng không phải con gái nhà họ Thành vậy nên cô vẫn có khoảng cách với gia đình mình, thậm chí sau này khi đã đi Mỹ 6 năm cô vẫn chưa dung nhập được vào làm một phần, chỉ là khi con người đã trưởng thành hơn thì cũng tự biết điều chỉnh cảm xúc hơn và chín chắn hơn, nhất là bên cạnh trong những năm tháng cô trưởng thành đã luôn có anh Tiểu Thành bên cạnh chăm sóc.
“Gọi anh một tiếng, anh sẽ chăm sóc em.”
Đó là câu nói lần đầu tiên của Tưởng Tĩnh Thành mười bảy tuổi dành cho Ngôn Dụ mười bốn tuổi. Ai ngờ lại là chăm sóc cả một đời. Cuộc đời này nếu phải nói ai là người có ảnh hưởng nhất cuộc đời Ngôn Dụ thì phải khẳng định đó là Tưởng Tĩnh Thành và Thành Thực. Với Tưởng Tĩnh Thành, anh không chỉ là người yêu còn là người thân của cô. Khi cô vừa về Bắc Kinh xa lạ, chưa hoà nhập được với mọi người thì chính anh là người dẫn cô đi ăn đi chơi thậm chí đón cô tan học, thấy cô thích đọc sách anh cũng khéo léo đưa cô đi thư viện thành phố. Bởi vì cô là tiểu tiên nữ của anh nên anh không bao giờ muốn cô phải vất vả. Cô đi học anh sai đàn em canh chừng những kẻ ngấp nghé cô, thậm chí khi hai người yêu đương anh cũng đã xác định đến chuyện chung thân đại sự của họ như mua nhà từ sớm để cô có nơi che mưa nắng do sợ tiền lương quân đội không đủ nuôi cô. Anh biết cô luôn canh cánh với nhà họ Thành nên đã thuyết phục họ đến Bắc Kinh để cô có thể tìm được họ. Sáu năm dài cô đi Mỹ anh không ngừng nhớ cô, thậm chí còn viết cả đơn chuyển ngành để có thể đi tìm được cô. Nhưng mà cuối cùng anh vẫn không làm vậy bởi anh tin chỉ cần mình “bảo vệ mảnh đất dưới chân cô ấy sẽ quay về”. Tưởng Tĩnh Thành cứ mãi trung trinh với tiểu tiên nữ và chờ đợi cô như thế đấy.
Người đàn ông có ảnh hưởng lớn thứ hai trong cuộc đời Ngôn Dụ là Thành Thực. Suốt mười bốn năm anh chăm lo cho cô, đến khi sau này biết sự thật anh vẫn yêu thương cô. Vì nhà nghèo nên anh nỗ lực học tập, mình anh có thể nhận tiền tài trợ, nhưng anh không để Ngôn Dụ làm vậy vì muốn bảo vệ lòng tự trọng cho cô.
Ngôn Dụ có lẽ là cô gái may mắn nhất khi có hai gia đình yêu thương cô vô điều kiện, nhưng cô gái ấy luôn trách móc mình khiến anh Thành Thực mất tương lại nên đã “chạy trốn” đến Mỹ 6 năm. Suốt thời gian ấy cô suýt đã trầm cảm nếu không có cậu bạn thân bên cạnh. Có ai hiểu cho một cô gái luôn cảm thấy mình vốn đã mắc nợ nhà họ Thành, giờ lại càng là tội đồ đã đủ phá hủy cô. Thật may Ngôn Dụ đã mạnh mẽ vượt qua những năm tháng ấy để rồi về nước giành lại mọi thứ thuộc về bản thân mình.