
Waka - ngọn độc dược kéo tôi trở về những năm tháng điên cuồng cùng các bộ ngôn tình, cũng là những năm tháng tuổi bằng lăng đẹp nhất đời tôi. Tôi nên khóc hay nên cười, nên cám ơn hay oán hận waka đây? Cám ơn vì sự có mặt của waka làm tôi hồi tưởng, làm tôi vui vẻ sau những mất mát, hy vọng, gục ngã của cuộc sống; còn oán hận là bởi vì tôi đã mất thời gian dài để từ bỏ niềm say mê với ngôn tình, để thoát khỏi những mộng tưởng từ những câu truyện đó mà bước vào cuộc sống đầy khó khăn và phấn đấu không ngừng. Gọi waka là độc dược là cách gọi của tôi vì waka mang đến cho tôi những bộ ngôn tình say đắm khiến tôi không dứt ra được giết lấy thời gian của tôi và còn mang theo bao nhiêu nước mắt không tên.
[ Hồi tưởng ] Thời gian ngừng trôi, waka cùng với ngôn tình đem tôi trở về quá khứ. Năm tháng ấy không có waka, không có điện thoại thông minh nhưng niềm say mê ngôn tình chưa bao giờ là cực hạn. Tôi nhớ gần trường tôi học chỉ có duy nhất 1 hiệu cho thuê sách nên dĩ nhiên ngày nào cũng phải tạt qua đó để thuê, giá thuê là 1 ngày 4 ngàn 1 cuốn tiểu thuyết. Mỗi ngày đều điên cuồng đọc vừa say sưa vừa là nhanh chóng đọc hết để còn đổi quyển khác đỡ tốn tiền. Bộ truyện đầu tiên tôi biết đến chính là” thưa thầy! Em yêu anh” đúng với tuổi bằng lăng ấy. Và từ đó say mê và đọc rất nhiều rất nhiều bộ truyện đến nỗi không nhớ số lượng, có ngày còn điên khùng ngồi cả ngày liệt kê ra rồi nhớ tên nhân vật nội dung là gì. Đọc đến nỗi có ngày mộng tưởng nhìn thấy 1 chiếc xe sang trọng dừng lại thì kéo tay đứa bạn kêu: mày ơi nam thần xuất hiện kìa và sau đó là 1 ông già bụng phệ bước ra đập trúng đầu làm tôi bừng tỉnh. Đứa bạn lúc đó thì cười lắc lẻ: tao thấy mày giống husky rồi. 🤪 Vậy đó tôi vẫn say mê cho đến khi lên đại học ra xã hội buộc tôi phải từ bỏ.
Quãng thời gian đó tôi như phải ca* nghiện vậy cũng thật khổ sở cuối cùng tôi cũng buông bỏ. 5 năm sau, 5 năm của những vất vả, mệt mỏi,bệnh tật và bi thương có lúc gần như tuyệt vọng rơi vào trầm cảm gần như nhấn chìm tôi. Tôi phấn đấu cho ước mơ nhưng đến gần thu hoạch thì trở bệnh nặng rồi phải cắn răn buông bỏ để tập trung chữa trị. Tôi không tin, căm hận số phận bao năm từ lúc 10 tuổi đều bệnh tật khổ sở nhưng vẫn cố gắng chữa trị tiếp tục theo đuổi ước mơ nhưng đến lúc gần như chạm đích, chỉ còn 1 năm nữa là tốt nghiệp đại học chạm đến ước mơ của tôi thì đứt gánh. Cuối cùng tôi cũng phải chấp nhận mà bước tiếp tìm về ánh sáng tương lai. 5 năm ấy tôi cũng có tình yêu của tôi, 2 mối tình 1 cái ngây thơ hồn nhiên còn 1 cái thì lưu luyến khó quên đến giờ cũng chưa thể quên. Mối tình ấy đủ mọi thăng trầm là lúc tôi lâm vào trầm cảm mỗi ngày như cứu vớt tôi nhưng cũng có khi khiến tình trạng tôi thêm nặng. Mối tình với cậu bạn nhỏ hơn tôi 1 tuổi bản thân tôi còn không tin được lại đi yêu thằng nhóc vì gu của tôi là mẫu đàn ông đứng tuổi và chín chắn. Sự chân thành đã chinh phục tôi và bởi vì quá thương lên mới từ bỏ sợ sau này khổ cực vì bệnh tật của tôi. Chia tay không khóc lóc điên cuồng như tình đầu tan vỡ, im lặng chia xa nhưng lệ chảy đầy tim. Tôi không quên đến giờ cũng không quên. Lấy 1 câu nói trong bộ truyện tôi đọc theo lối nghĩ của tôi : Thứ tôi có thể cho bạn là tương lai tươi đẹp mà không phải chịu khổ vì tôi. Nếu như có kiếp sau, nếu như tôi khoẻ mạnh tôi sẽ ở đoạn đường này đợi bạn. 5 năm tôi làm mẹ khóc nhiều hơn, tôi làm bố tôi sợ hãi khi trên đường đưa tôi đi cấp cứu mà hết lần này đến lần khác gọi tôi tỉnh táo để không thiếp đi vì sợ rằng nếu như tôi thiếp đi thì sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa. 5 năm cũng là thời gian bà nội mất - người đến lúc trí nhớ lẫn lộn vẫn nhớ tôi là ai, tôi cũng không rơi nước mắt nói tôi sắt đá nhưng tôi biết sẽ 1 ngày gặp lại bà chỉ là ở thế giới bên kia. 5 năm gia đình chị gái tôi tan vỡ, về nhà mẹ đẻ khi mang đứa con thứ hai mà không được chồng công nhận chịu sự gièm pha của thiên hạ. Ngày tôi đưa chị đi sinh tôi đã khóc vì thương xót cho đứa cháu bế trên tay. 5 năm lần đầu từ khi sinh ra thấy giọt nước mắt của cha khi bà nội mất. Lòng tôi chết lặng cho tất cả bi thương. Cuộc sống này chưa bao giờ nhân từ, chưa bao giờ vì bạn mà dừng lại lên tôi vẫn phải bước đi có khi như du hồn trong gió. Tôi muốn tìm cái gì để tiêu khiển, muốn tìm chút gì đó để vui vẻ và tôi đã tìm đến Waka. 1 lần nữa trở về sở thích của mình thông qua waka. Cái tuổi bây giờ đọc xong truyện tôi không còn mộng tưởng nữa, đọc xong 1 câu truyện cũng nhiều cảm xúc lúc thì cười đau ruột, vui vẻ vì 1 sênh ngông nghênh, lúc thì cảm thán bất đắc dĩ tại sao lại có nhiều cách chết như Mộ Bạch, lúc thì đau lòng khóc thương vì Tôn Gia Ngộ, lúc thì hâm mộ tình yêu của Tịch ca và Cải xanh và choáng váng vì độ hóng chuyện, độ cuồng anh trai của Cá chép nhỏ. Tình yêu trong ngôn tình đều rất đẹp nhưng đời thực tôi lại không còn tin tưởng vào tình yêu và hôn nhân nữa. Vẫn có những gia đình hạnh phúc nhưng hạnh phúc của tôi là độc hành.
5 năm của tôi là bi thương nhưng tình cờ hôm nay tôi viết cho Waka là kỷ 5 năm sinh nhật. Cảm ơn waka mang tôi trờ về thời bằng lăng ấy, cho tôi 1 niềm vui nho nhỏ. Cảm ơn những tác giả đã viết và đang viết những câu chuyện cho độc giả.
Waka! Sinh nhật vui vẻ!
