"Ta lang thang giữa lòng thành phố
Đang nặng lòng vì cái nắng chói chang
Chợt ngọn gió nhẹ nhàng mơn man thổi
Đưa bóng cây rủ xuống giữa trưa hè. "
Mình biết đến Waka vào một ngày đầy nắng, nhưng không có chút lóe sáng nào trong tim - ngày chia tay. Không biết mọi người hay làm gì khi buồn nhỉ? Mình thì hay có thói quen đọc vài trang sách khi buồn, hoặc khi bản thân bỗng chốc mất phương hướng. Ở cái tuổi 20, chúng ta có nhiều mối lo âu, có những mối lo không rõ nguồn cơn. Lúc ấy, bên mình không có lấy một quyển sách, hay một ai an ủi, mà những bản nhạc buồn cứ nhẹ nhàng thả ra từ headphone. Chán lắm, nản lắm, buồn rười rượi. Thế là gõ nhẹ "ứng dụng đọc sách" lên CHPlay. Bất chợt thấy Waka thôi, nhưng bỗng bị ấn tượng bởi cái logo màu xanh lá ấy, bởi cái cây tươi tốt ấy. Thế là tải về, bật ứng dụng, lướt qua trang chủ, lại bất chợt nhìn thấy một dòng trích
"Thực tế là chúng ta chẳng có ai có thể quay ngược thời gian để sửa chữa lỗi lầm."
Cám ơn dòng trích dẫn ngắn ấy, cám ơn lần gặp gỡ ấy, cảm ơn cái màu xanh nhạt đang bám rễ trong tim mình. Có thể, chúng ta luôn mắc phải những sai lầm lạ lẫm, để đôi khi nhủ lại, bỗng cảm thấy ngày hôm ấy, bầu trời thật tối tăm. Mình của hôm nay, không còn nhớ lỗi lầm ngày đó mình mắc phải là gì, cũng không nhớ rõ cách mình đã khước từ sửa chữa nó, thế nhưng, mỗi khi nghiền ngẫm lại câu nói ấy, bất chợt mình lại có thêm tự tin trên con đường mà mình đang đi.
Và thế là, mình bắt đầu đọc sách tại Waka, mỗi ngày một ít, ban đầu là những quyển sách cần thiết cho ngành học, thỉnh thoảng sẽ sang đọc vài ba quyển ngôn tình. Mình thích cảm giác khi đọc chúng, bởi có thể nhìn thấy một thế giới mới lạ, đó không phải là những khung trời chiều buồn bã tối tăm hay những số phận con người khổ ải bi ai trong sách ngữ văn , đó là những quang cảnh mới, những con người mới, những cảm xúc mới và những câu chữ mới. Văn của ngôn tình khác với văn học truyền thống, mình được trải lòng với cảm xúc của nhân vật hơn, cười nhiều hơn với những phần hư cấu hóa của tác giả. Với lại, ngôn tình là một chủ đề hot, mang những câu chuyện tán gẫu được xa hơn.
Một ngày nọ, mình đến với Boss là nữ phụ, lần đầu tiên mình cảm nhận được cái "quái dị" từ trong tất cả. Văn phong mới mẻ, điểm bắt đầu lạ lẫm, gây tò mò, bởi lẽ nữ chính không được giới thiệu một cách cụ thể, mà chỉ đơn giản dăm ba dòng. Hài hước, quá lố, diễn sâu, nhưng lại chân thật, mình đã xem đó như một quyển sách online gối đầu giường xếp sau những quyển sách văn học truyền thống. Ở Thời Sênh, mình nhìn thấy một cách giải quyết vấn đề táo bạo, không mềm mại, không uyển chuyển, không đi theo một khuôn khổ hay bất kỳ lối mòn nào. Mình đã từng cười nắc nẻ với vẻ ngoài ngông cuồng cùng những câu nói đậm chất "giang hồ" của cô nàng ấy. Mình cũng đã từng khóc khi nhìn thấy quá khứ của cô ấy, khốn nạn, đau khổ, dày vò, mất đi tất cả. Có những lúc, cảm như rơi xuống vực, mình có những khoảng thời gian không biết bản thân lựa chọn có sai không, và không biết cách giải quyết trọn vẹn những vấn đề mà bản thân mắc phải. Thế là lại tìm đến cô gái ngông cuồng ấy để tự động viên mình, bởi lẽ, chúng ta có quyền ngông cuồng, tuổi trẻ có quyền nổi loạn, suy nghĩ của chúng ta có thể vượt xa những điểm mù mà bản thân chúng ta tự tạo ra.
Waka biết không, mình từng mơ mộng một người yêu hoàn hảo như Lục Đình Kiêu, cũng từng mong muốn một chàng trai si tình như Phượng Từ, nhưng khi khép lại những trang sách, mình biết rõ, hiện thực mình đang đối mặt là gì. Cám ơn những quyển sách của Waka, cám ơn những nhóm dịch, cám ơn biên tập, cám ơn những con người đã viết nên sự ngông cuồng của tuổi trẻ. Mình không làm được sự ngông cuồng ấy, nhưng mình cảm nhận được sự tự tin ấy đang thúc đẩy mình.
Câu chuyện nào cũng có hồi kết, cảm xúc nào cũng sẽ được giữ lại. Với mình, Waka giống một chiếc thuyền, mang trên lưng những quyển sách, có thể là sách tri thức, sách văn hóa, cũng có thể là những giây phút thư giãn, nhưng đong đầy hơn cả là Waka luôn đồng hành với chúng mình, ❤ để cho bản thân mình có thể sống hết mình cho cảm xúc.
Mừng sinh nhật Waka, Happy Birthday, 
my tree ❤❤❤