Mình nghe nói tháng 12 năm nay " Mắt biếc " sẽ chính thức ra mắt khán giả với hình thức là phim điển ảnh. Là một fan chân chính của bác Ánh, mình rất mong chờ bộ phim sẽ lần này sẽ là một bộ phim gây ấn tượng sâu sắc với khán giả giống như " Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh" năm nào. Trong lúc đợi bộ phim được công chiếu, mình quyết định viết một bài review về " Mắt biếc " để những bạn chưa đọc truyện có thể biết qua nội dung tác phẩm, cũng như những bạn đã đọ tác phẩm rồi có thể đọc bài này của mình xem chúng ta có cùng nhận xét về tác phẩm này không nhé 😉

1. Thông tin sách
Tác giả:Nguyễn Nhật Ánh
NXB: NXB trẻ

2. Nội dung sách
Cuốn sách kể về cuộc đời của Ngạn – nhân vật chính của cuốn sách, một cậu bé sinh ra và lớn lên trong một ngôi làng tên là Đo Đo ở vùng quê Quảng Nam đậm tình sâu nghĩa. Tuổi thơ của của cậu gắn liền với cô bạn hàng xóm nổi bật bởi đôi mắt xinh đẹp: Hà Lan. Câu chuyện mở đầu với những hình ảnh nhẹ nhàng, màu sắc tươi sáng nhất, âm thanh an bình nhất. Tuổi thơ của Ngạn và Hà Lan là chuỗi những kỉ niệm đẹp ở làng, bên đồi sim, đánh trống trường, những chiều hoàng hôn trên đồng cỏ, giàn thiên lí và ánh trăng vàng... và là những câu nói ngô nghê đáng yêu cực kì của hai đứa trẻ. Cứ tưởng rằng câu chuyện sẽ tiếp tục da diết nhẹ nhàng, bởi lẽ tình yêu đã nảy sinh dần dần trong Ngạn bắt nguồn từ tình bạn đẹp như mơ của Ngạn và Hà Lan, một đôi thanh mai trúc mã tưởng chừng rồi sẽ có kết quả tốt đẹp, ăm ắp, đủ đầy, chứa chan tình cảm. Thế nhưng không, đến khi lớn hơn một chút, cả hai cùng ra thành phố học tập, trong khi tấm lòng của Ngạn vẫn chỉ duy nhất hướng về Hà Lan, thì cô bạn lại không cưỡng lại được trước những cám dỗ của thành thị xa hoa.
Và rồi, cô ngã vào vòng tay của Dũng – một gã thanh niên nhà giàu, sành điệu, giỏi võ những lại thiếu đứng đắn, một kẻ chuộng tự do, luôn nuông chiều bản thân – đã làm cho Ngạn vô cùng đau lòng, chính bởi vì điều Ngạn mong muốn nhất bấy giờ không gì khác ngoài việc Hà Lan được hạnh phúc. Anh lại càng đau lòng hơn bởi vì mỗi khi Dũng làm Hà Lan đau lòng thì cô lại tìm đến anh, một cách tự nhiên, anh trở thành điểm tựa, nơi trút bầu tâm sự của cô bạn. Và đỉnh điểm của nỗi đau chính là Hà Lan mang thai với Dũng, nhưng bị hắn ruồng bỏ. Cô đành gửi con về cho bà ngoại chăm sóc và đặt tên là Trà Long. Tuy hiểu rõ tình yêu của Ngạn dành cho mình, Hà Lan vẫn không đáp lại vì cô hiểu rõ mình phải làm gì, Hà Lan lặng lẽ và sâu sắc hơn bất cứ người con gái nào khác. Còn gì đau lòng hơn khi ta yêu nhưng chẳng được yêu, Ngạn – một chàng trai si tình, dốc hết lòng để thương người con gái, thương đôi mắt biếc thân quen. Ta như nghẹn ứ, như thắt lại bởi cái tình của anh dành cho Hà Lan, những bản tình ca viết cho cô, những giấc mơ và còn cả bao lời anh muốn nói. Một tình yêu rộng lượng đến nỗi không cần đền đáp, anh thương cô, thương đến đau lòng, thương bất kể cô không thương anh, hay cô thương anh nhưng không thể nắm tay anh, ta cũng không rõ nữa. Chỉ biết rằng, đọc đến đây là ta đã nghe được tiếng nấc của anh, của Hà Lan và của bao người đang yêu. Chi tiết Hà Lan không chấp nhận Ngạn chính là điểm sáng của bài. Hà Lan không chấp nhận anh một phần nào đó cũng khiến cho cô đẹp hơn, đẹp hơn bao giờ hết, một cô gái có lòng tự tôn, một cô gái sâu thẳm, biêng biếc hệt như chính đôi mắt của cô vậy, cô chọn không nắm tay Ngạn chính là bởi vì cô đã nghĩ mình không còn xứng đáng với Ngạn nữa rồi. Hay chính tình yêu của Ngạn đã quá lớn, quá rộng lượng khiến người ta phải e dè, đau đáu mà suy tư? Hà Lan khiến độc giả tôn trọng, yêu nhiều hơn là giận...
“Người ta khổ vì thương không phải cách,
Yêu sai duyên, và mến chẳng nhầm người.
Có kho vàng nhưng tặng chẳng tuỳ nơi,
Người ta khổ vì xin không phải chỗ”
(“Dại khờ” – Xuân Diệu)
Và tình yêu, sự lãng mạn của Ngạn khiến anh và tất cả chúng ta gom góp được những điều chán ngán vô cùng khó tìm trong tình yêu bởi lẽ trước đây người ta nghĩ đến tình yêu chính là nghĩ đến vị ngọt, sự sẻ chia, giản dị mà sâu sắc. Ai ngờ rằng, tình yêu cũng có góc tối của riêng mình, tình yêu cũng chính là đau thương, chính là vụn vỡ khi không được đáp hồi, tình yêu đau như vậy chính là đơn phương.
Dù bị Hà Lan từ chối nhưng Ngạn vẫn dành hết tình yêu của mình cho bé Trà Long. Ngạn chăm sóc và thương yêu Trà Long hết mình. Trà Long có gương mặt và đôi mắt biếc giống y hệt Hà Lan khi còn trẻ. Nhưng trái với mẹ mình, Trà Long một lòng hướng về quê nhà, tâm hồn cô sinh ra cũng dành cho làng Đo Đo, cô yêu quê, yêu những thứ giản dị nhất đời người, y hệt Ngạn. Và Trà Long cũng yêu Ngạn! Còn Ngạn, Ngạn cũng có tình cảm với Trà Long.
Đọc đến đây, tôi cảm giác mình bị lạc vào chốn mê cung xa lạ nào đó của tình cảm, của yêu và thương. Rốt cuộc tôi vẫn không hiểu rõ tình cảm của Trà Long đối với Ngạn mang tên chi? Là yêu ư? Hay chính là thương, là kính trọng, quý mến? Và chính Ngạn đã xem Trà Long là gì ta cũng không rõ nữa. Là đứa cháu bé bỏng, hay là người yêu hay chỉ là người thế thân cho mối tình đầu của Ngạn mà anh mãi chẳng thể quên được? Hay chính là người sẽ tiếp tục vẽ tiếp cuộc đời dở dang của Ngạn?