Vài tháng trước, bố tôi nhận được một công việc tốt, nên gia đình tôi chuyển đến một thành phố lớn. Họ tìm hiểu và đăng ký cho tôi một trong những ngôi trường tốt nhất, có điều, trường mới cách nhà khá xa nên tôi sẽ phải bắt đầu làm quen với việc đứng đợi ở bến tàu điện ngầm và mất đâu đó khoảng hai mươi đến ba mươi phút mỗi buổi sáng để đặt chân đến trường học.
Thời gian đầu, tôi hơi chật vật khi ngày nào cũng cuống cuồng chạy xuống bến tàu để không lỡ chuyến; sau này, tôi vừa thong dong ăn chiếc sandwich phô mai nướng của mẹ vừa đi cũng không lo chuyện giờ giấc. Khi thói quen hình thành, đi tàu thực ra chẳng quá tệ.
Trong khoảng thời gian chờ đợi trên tàu, tôi thường nghe nhạc từ điện thoại, rồi đảo mắt quan sát xung quanh. Lâu lâu tôi mới để ý, có kha khá những gương mặt quen thuộc hay đi cùng chuyến với tôi. Tôi nhớ một anh chàng mặc vest bảnh bao cùng kiểu loại nhưng màu đổi theo ngày, luôn xách theo một chiếc cặp da đen và tay đeo nhẫn cưới bằng vàng. Đối diện chỗ tôi đứng thường có một bà già, cỡ ngoài sáu mươi tuổi, ôm chiếc túi len tự đan cùng cặp kính lão đeo trên cổ. Cách khoảng ba ngày thì sẽ có thêm đôi vợ chồng tóc vàng tíu tít; họ hay đi lên phố để ăn ở một nhà hàng ưa thích và sẽ nói không ngừng trước khi đến nơi.
Xét về độ đều đặn, có một ông chú luôn luôn có mặt sẵn trên toa tàu tôi lên hàng ngày. Ông ta áng chừng ngoài bốn mươi, râu ria luộm thuộm và vận một chiếc áo khoác xanh bự chảng dính vài vệt màu đen. Ông ta ít khi đưa mắt nhìn người ra vào, thường chăm chú vào tờ báo mỗi ngày mua dưới ga.
Khung cảnh quen thuộc của toa tàu ấy đã ăn sâu vào tâm trí tôi, cho đến ngày hôm nay, mọi thứ đã có sự thay đổi. Chiều hôm qua, sau khi hoàn thành giờ học giáo dục giới tính cộng với một lượng lớn thông tin về quan hệ tình dục mà cô giáo cung cấp, tôi ngáp ngắn ngáp dài cố lết cơ thể mỏi nhừ này về nhà. Thật may vì giờ tan học sớm hơn giờ cao điểm nên tôi có chỗ ngồi cho riêng mình.
Bố mẹ chưa về nên tôi tranh thủ đánh một giấc, khi nào mẹ mua bữa tối về nhất định sẽ gọi tôi dậy. Ngày bận rộn nên bà quyết định mua hai chiếc pizza lớn; vì bố chưa xong việc nên hai mẹ con cùng ngồi ăn với nhau và xem thời sự. Phát thanh viên đưa tin về việc hiện nay đã có đến nạn nhân thứ ba mươi của một vụ cưỡng bức trẻ vị thành niên; các nạn nhân đều quanh quẩn trong độ tuổi của tôi. Hiện hung thủ vẫn chưa bị bắt dù lực lượng cảnh sát đang vào cuộc. Có vẻ là một tên tội phạm thông minh, tôi đoán. Lướt thêm vài kênh, tôi quyết định lên phòng làm nốt bài tập của ngày mai và mở máy tính chat với cô bạn mới quen ở trường đến tận nửa đêm.

Khi mặt trời mọc, tôi lại tiếp tục công đoạn thân quen - túm một chiếc sandwich xúc xích mẹ để sẵn trên đĩa và đi một mạch lên chuyến tàu đến trường. Trên đường đi, tôi khựng người, dụi mắt liên tục, không rõ có phải mình nhìn nhầm hay không bởi tôi đang nhìn thấy những con số điện tử trên đầu những người đi gần tôi. Một cậu bé con thì có số 0 tròn trĩnh, nhưng mẹ cậu ta đi cạnh thì lại có số 1. Kế đó, một anh chàng sinh viên bảnh trai có đến tận số 10, còn cô bạn gái của anh ta mang số 2.
Không biết hôm qua người ta cho gì vào pizza nữa, tôi lầm bầm rồi sải chân bước lên toa tàu trong khi loa báo sắp khởi hành. Anh chàng mặc vest hôm nay mặc màu xám, trên đầu hiện số 1. Anh ta đang gọi điện thoại cho vợ thì phải, bởi vì giọng điệu vui tươi và xưng hô rất tình cảm. Tôi quay qua bà già ở đối diện - có số 3 trên đầu. Tiếp, tôi quay người để hướng mắt về chỗ đôi vợ chồng tóc vàng; người vợ có số 4, người chồng có số 8. Hôm nay họ không tíu tít như thường vì chị vợ ngồi trầm tư nhìn ra ô cửa kính, còn anh chồng mải mê vừa nhắn tin vừa cười. Đôi lúc bố tôi cũng thế và mẹ thường trêu là bố có tình nhân bên ngoài. Nhưng chắc đó là mẹ đùa thôi.
Và, ánh mắt của tôi phóng về phía người đàn ông râu ria trong chiếc áo khoác xanh dường như chẳng bao giờ cởi ra. Trên đầu ông ta là một con số lớn hơn tất thảy những người tôi gặp trên đường - tận 30. Hôm nay ông ta không mang theo tờ báo nào, chỉ ngồi không chống tay trên đầu gối.
Bất chợt, đôi mắt đen lạnh của ông ta ngẩng lên, quay sang chỗ tôi đang đứng và ngoác miệng cười, khiến tôi rùng mình. Tôi cắm lại tai nghe và lờ quay đi chỗ khác, đoán sớm phải đi khám mắt vì mọi thứ tôi thấy hôm nay đều khó tin.
Chỉ vài giây nữa là chuyến tàu sẽ cập bến và thông thường cũng chỉ có tôi trong toa tàu này xuống ở đây; đa phần họ ngồi yên, chờ thêm hai chuyến tiếp. Nhưng, tôi nghe thấy có tiếng bước chân lại gần từ sau, thậm chí nghe rõ tiếng thở phì ph* đầy gấp gáp, như thể một con thú đang đói khát trước con mồi…