CHƯƠNG VIII
TÌNH YÊU VÀ HIỂM HỌA
Helena và Jade được một cặp phù thủy già tốt bụng cho mượn một phòng trong nhà của họ để nghỉ lại. Căn phòng từng thuộc về con trai họ _ người đã mất trong một phong trào chống lại Solomon và phe phù thủy Đen. Đôi vợ chồng già tỏ ra đặc biệt hào phóng và không hề kiêng dè việc trong phòng vẫn còn đồ đạc cũ của con mình; và còn ngỏ ý tặng lại món đồ nào đó mà Helena và Jade thích. “Con trai tôi, thằng bé Gaia ấy mà, nó rất thân thiện với người bình thường, những người như cô cậu” _ bà mẹ nói, rồi vội quay đi, chấm một giọt nước mắt.
Jade đang cầm trên tay bọc vải đựng đá thạch anh trắng và những viên xí ngầu chiêm tinh. Cậu lấy ra ba viên xí ngầu và đảo chúng trong lòng bàn tay, những mặt đá cẩm thạch đổi chiều và khẽ ánh lên. Cậu kiên nhẫn lắng nghe những băn khoăn của Helena về Ekan.
_ Đừng ngốc thế, Helena! _ Jade kêu lên. _ Sao cậu phải suy nghĩ về kẻ sát nhân đó cơ chứ?
_ Tôi chỉ muốn biết. _ Helena đáp. _ Những mảnh ghép của câu chuyện chưa thật sự khớp nhau, cậu hiểu chứ?
Những viên đá chạm vào nhau lách cách trong tay Jade; cậu đang suy nghĩ rất lung. Không bối rối sao được khi bạn thân mình cứ một mực muốn gặp và nói chuyện với cái gã đã một tay thiêu trụi làng Horan và suýt chút nữa, thêm cả làng Grimorio này. Những suy luận của Helena không phải không có lý, nhưng điều đó cũng không khiến chúng nghe có vẻ bớt điên rồ. Jade nhắc cô.
_ Cậu hiểu là chuyện này có thể khiến ta gặp rắc rối chứ?
_ Tôi biết. _ Helena thở dài. _ Vậy nên tôi mới muốn hỏi ý kiến cậu.
_ Thôi được, tôi sẽ là người đi gặp hắn. Để xem hắn có thể nói những gì. _ Jade nhún vai.
Helena thoạt đầu phản đối, nhưng khi nghĩ kỹ lại, có lẽ sự xuất hiện của Jade sẽ ít gây chú ý hơn cô. Helena bước tới gần cửa sổ và nhìn xuống. Màn sương đã lại giăng giăng bao phủ những nóc nhà. Lớp mù màu trắng đục như ly sữa ai đánh đổ bao bọc quanh khuôn viên nhà ngục phù thủy. Cô nhìn thấy Pat vừa rời con dốc chính, đi cắt ngang qua trảng cỏ. Nếu cô đoán không nhầm, anh sẽ đến nhà bà thầy thuốc phù thủy. Ngày hôm qua khi đưa cô và Jade đến nhờ bà băng bó, Pat đã không vào trong. Anh nhờ cô hỏi thăm tình hình của một người bệnh khác cũng đang được chữa trị tại đó, rồi vội vã quay đi, nói rằng mình còn có việc. Cô gái mà anh hỏi thăm khi đó còn mê man, nhưng bà thầy thuốc đã nói cô ấy sẽ sớm tỉnh lại.
Helena quan sát anh thật kỹ, thể nào anh cũng sẽ đi ngang qua nhà tù dưới kia. Phải thử, ngay bây giờ! Cô quay sang và giải thích với Jade thật nhanh kế hoạch của mình.
Nhà ngục phù thủy là một khối đá vuông khô khốc, nằm trên bãi đất trụi cỏ trong khuôn viên nhỏ hẹp rào chắn bằng cọc nhọn. Tất cả chỉ vỏn vẹn sáu phòng giam, bởi, như cư dân làng Grimorio giải thích, cựu thủ lĩnh phù thủy Solomon ưa giải quyết vấn đề tận gốc, ngay lập tức, thay vì mất công giam giữ. Từ hôm qua, nhà tù này đã mở cửa cho tù nhân đầu tiên sau khoảng thời gian dài.
Pat bước nhanh qua khuôn viên tòa nhà ảm đạm ấy. Vài phù thủy trẻ khẽ gật đầu chào anh qua hàng rào _ an ninh của nhà tù đã được thắt chặt do tính chất của phạm nhân đặc biệt. Anh không đến nhà ngục, mà hướng về phía nam của ngôi làng, nơi có khu vườn thảo dược và nhà của bà thầy thuốc phù thủy.
Hôm qua, anh đã có chút hèn nhát, thật vậy! Anh đã định đến thăm nàng. Anh đã nghĩ mình sẽ ngồi bên và kể với nàng những tình cảm bấy lâu thầm nuôi dưỡng. Khi cứu được cô gái ấy, trong một khoảnh khắc, anh đã tin rằng đây là sự sắp đặt của số phận, rằng anh chắc chắn phải ở bên nàng. Đến lúc đứng trước cơ hội bày tỏ hết tất cả những điều đó, anh bỗng thấy lo lắng và nhận ra tất cả những điều tươi đẹp đó mới chỉ nằm trong đầu mình thôi. Liệu nàng có cùng suy nghĩ với anh hay không, đó mới là điều quan trọng. Thế nên anh đã để mình chạy trốn, ngay khi đến trước cửa nhà bà thầy thuốc, chạy trốn khỏi một lời từ chối, chạy trốn để bảo vệ trái tim của mình. Nhưng mình đã trốn chạy quá nhiều rồi, Pat nghĩ, vả lại, đây là điều tốt đẹp cơ mà.
Đang vừa đi vừa suy nghĩ thì Pat bắt gặp Jade đang đi về phía mình. Vẫn còn khoác chiếc áo chùng đen kiểu phù thủy ra ngoài bộ đồ da thuộc màu nâu, nom Jade rất chững chạc. Anh cười.
_ Chào Jade! Cậu sao rồi?
_ Chào anh, Pat! Tôi cũng đang đi tìm anh đây. _ Jade chào rồi hơi ngập ngừng.
_ Có việc gì vậy? _ Pat hỏi, giọng khuyến khích.
_ Ừ thì... chỉ là vài chuyện không đâu. Tôi dự định ở lại thêm ít ngày, để Helena bình phục. Nhưng tôi nghĩ, sẽ có nhiều người không thoải mái khi chúng tôi lưu lại đây.
Pat cũng không quá bất ngờ. Một số phù thủy theo tư tưởng cũ hẳn sẽ không muốn chấp nhận việc một cựu Vệ Nhân sống trong làng của họ. Tuy nhiên, Pat đã khẳng định rõ con đường hòa giải với con người cùng tất cả dân làng. Anh muốn Helena và Jade sẽ là minh chứng đầu tiên cho những chính sách của mình. Anh trấn an Jade.
_ Nếu ai đó gây khó khăn cho cậu, hãy cứ báo cho tôi biết, tôi sẽ nói chuyện với họ.
_ Ầy, không cần đâu. _ Jade đột nhiên nói rất to. _ Miễn anh cho phép tôi là được rồi!
Pat còn chưa kịp phản ứng thì Jade lại hạ giọng, nói tiếp ngay.
_ Thôi, không phiền anh nữa, anh đang vội đi đâu thì cứ đi đi nhé!
Pat hơi bối rối, nhưng rồi anh cũng tạm biệt Jade để đi tiếp. Jade đứng nhìn theo đến khi Pat khuất sau một lối rẽ, rồi mới trở ngược lại lối đi ban nãy, dẫn đến nhà ngục phù thủy.
Từ phía xa, người ta đã có thể ngửi thấy mùi thơm se nồng của hương thảo và cỏ xạ hương bay đến. Vườn thảo dược ở đây có vô số loài cây hoa quý dùng trong chế biến thần dược. Nhờ những kiến thức từng được mẹ dạy, Pat có thể chỉ ra ngay nhiều loại thảo mộc cùng công dụng của nó. Mọc ở những hàng đầu tiên là những giống cây phổ biến như hoắc hương _ giúp tăng hiệu ứng phép thuật, bồ công anh hay quế trắng _ đều để tăng sự tập trung tâm linh cho các nghi lễ. Ở những nơi khuất hơn và trồng với số lượng hạn chế, có thể thấy vài khóm cây phỉ ốc đen _ một thành phần của thần dược gây ảo giác, và hoa dương kỳ thảo _ hay được dùng trong những bùa phép tình yêu, đồng thời cũng là phương thuốc giải độc rất tốt. Bà thầy thuốc, với sự giúp sức của dân làng, rõ ràng đã chăm sóc khu vườn cẩn thận. Những hàng cây được trồng thẳng thớm, cắt tỉa gọn ghẽ, cùng chung sống và chia sẻ khoảnh đất không quá rộng lớn này.
Là người đứng giữa hai trường phái phù thủy Xanh và phù thủy Tím, bà thầy thuốc có cách thi triển phép thuật không giống ai. Đôi khi bà có vẻ đầy thực tế, pha chế thảo dược liều lượng chính xác để chữa bệnh; nhưng cũng có khi, bà lại đặt niềm tin nhiều hơn vào các loại nghi lễ kết nối năng lượng với tiếng loong coong của những chiếc chuông và những con búp bê voodoo _ hình nhân thế mạng. Dù từng là bạn bè thân tín với các dòng họ phù thủy nổi tiếng, bà vẫn bảo toàn được mạng sống nhờ vai trò khó ai thay thế được tại làng, cộng với cái vẻ trung dung muôn đời mặc cho thời cuộc thay đổi.
_ Bà Oakheart? _ Pat lên tiếng, nửa như chào nửa như hỏi, khi thấy một người phụ nữ đang lom khom giữa những bụi cây, quay lưng lại phía anh.
_ Cậu Horan đó à? _ Người đàn bà nói mà chưa quay đầu lại. _ Cứ gọi tôi là Raven, thưa cậu.
Bà ta đứng dậy và quay đầu lại. Pat đột nhiên hơi bối rối, không biết nên nhìn thẳng vào mắt bà hay nhìn đi chỗ khác. Bà Raven cao lớn, sở hữu khuôn mặt vuông, cằm bạnh, một loạt những hình xăm đen chạy từ đỉnh trán xuống phần gò má nhô cao, lan xuống cả cổ bà. Khi bà cười, hai con mắt mở to hơi quá cỡ, đập vào mắt người đối diện con ngươi hơi lồi và tròng mắt trắng dã. Trông bà như đang đeo một cái mặt nạ hơn là gương mặt thật. Quả là một vẻ ngoài ấn tượng khiến người ta khó xử.
_ À vâng, bà Raven...
_ Phải, phải. Aritus cũng thường gọi tôi như thế! Một người phụ nữ đáng mến, tài giỏi, phi thường... mẹ của cậu ấy!
Pat thật sự cảm thấy cảm kích và trong lòng dấy lên sự cảm mến đặc biệt dành cho người phụ nữ này. Bằng giọng nói trầm thấp, bà hào hứng kể những mẩu chuyện xưa cũ của bà và Aritus. Pat không nỡ cắt ngang dòng hồi tưởng ấy. Hồi sau, bà hỏi khi sực nhớ ra.
_ Cậu đến tìm cô gái hôm qua phải không, cậu Horan kính mến?
_ Vâng, thưa bà.
_ Vậy đừng để bà già này giữ chân cậu. _ Bà phù thủy xua xua cánh tay. _ Cậu hãy vào trong đi!
Pat gật đầu, đoạn bước về phía căn nhà. Anh có thể cảm thấy ánh mắt bà dõi theo sau.
_ Pat này!
Bà đột nhiên nói với theo, lần đầu tiên gọi anh bằng tên riêng. Anh quay người lại, lắng nghe bà.
_ Tôi rất mừng khi cậu lên làm Thủ lĩnh, nhưng cậu phải cẩn thận đấy... Mọi chuyện thường không đơn giản như ta tưởng đâu.
Jade tự tin sải những bước dài đến trước mặt lính gác. Họ liếc nhìn cậu mà không nói gì, chỉ đến khi cậu gõ gõ vào cây cọc gỗ, ra hiệu muốn vào trong, một người trong số họ mới lên tiếng.
_ Cậu bé, cậu định đi đâu thế?
Jade điềm nhiên trả lời, không để tâm đến vẻ trịch thượng của họ.
_ Tôi cần gặp tù nhân trong kia. Thủ lĩnh phù thủy đã cho phép tôi.
Người kia trố mắt nhìn cậu rồi lắc đầu.
_ Đây là tội nhân nguy hiểm, không phải ai cũng có thể tiếp cận, đặc biệt lại là... như cậu.
_ Anh định làm trái lời Thủ lĩnh sao? _ Jade nhẹ nhàng hỏi.
Tên lính gác có vẻ bị dội ngược và chưa biết trả lời ra sao. Một phù thủy trẻ hơn khẽ huých vào tay người lính gác đang nói chuyện với cậu.
_ Khi nãy tôi thấy cậu ta đứng nói chuyện với Thủ lĩnh mới. _ Người trẻ hơn nói nhỏ với người bên cạnh. _ Biết đâu Thủ lĩnh mới cho phép những việc như vậy.
Jade vờ như không nghe thấy.
_ Chẳng lẽ các anh muốn Thủ lĩnh phải đích thân quay lại đây? Tôi chỉ không muốn các anh gặp rắc rối thôi.
Trông những người lính gác lúng túng ra mặt. Họ quay qua chụm đầu vào nhau, tranh cãi gì đó. Jade đánh mắt nhìn về phía ngôi nhà lát đá xám của cặp vợ chồng già, chắc hẳn Helena đang quan sát mọi chuyện từ ô cửa sổ tầng ba.
Một lúc sau, họ mở hàng rào cọc gỗ cho Jade vào.
_ Cậu bé, cậu cần nói gì với hắn? _ Một người nữa hỏi.
_ Vài câu hỏi thôi. _ Jade trả lời mơ hồ.
Biết không thể moi thêm thông tin gì từ Jade, họ miễn cưỡng dẫn cậu vào trong, không quên cảnh báo.
_ Một lát thôi đấy!
Jade gật đầu, đợi cánh cửa khép lại rồi mới đi sâu vào trong. Như đa số những nhà tù khác, nhà ngục phù thủy tăm tối và đầy mùi ẩm mốc. Hai bên hành lang dài là bức tường đá lồi lõm lạnh ngắt như mỗi lúc một thu hẹp, dẫn đến khu phòng giam.
Tại phòng giam phía trong cùng, Jade nhìn thấy hắn. Hắn quỳ trên sàn, hướng mắt lên ô cửa sổ bé bằng bàn tay trên cao, nơi nắng không thể lọt vào mà chỉ thấy sương mù, miệng lẩm nhẩm một thứ ngôn ngữ khác.
_ Ekan. _ Jade cất tiếng gọi.
Căn nhà của Raven Oakheart thoạt trông nhỏ nhắn nhưng bên trong rộng rãi bất ngờ. Một mùi hương hỗn tạp lai giữa mùi mèo và các loại lá cây khô xộc vào mũi Pat khi anh bước vào. Ngoài phòng riêng, bà phù thủy còn có phòng khám bệnh và phòng cho người bệnh với hai giường nằm. Cửa phòng bệnh hé mở, rèm cũng được kéo qua một bên.
Cô gái đang dựa lưng vào chiếc gối, uống từng ngụm thuốc và lơ đãng nhìn ra ngoài. Tấm chăn mỏng đắp ngang người. Trông có phần nhợt nhạt hơn hình ảnh của chính nàng trong rừng ngày hôm trước, nhưng vẫn là vẻ đẹp như có một vầng sáng bao quanh ấy.
_ Ai đó ạ? Bà Oakheart vừa ra ngoài rồi. _ Nàng nói khi nghe thấy tiếng bước chân.
_ À, ta biết. _ Pat đẩy cánh cửa và nói.
Cô gái ngoái lại, mặt thoáng ửng lên khi mắt họ chạm nhau. Anh đọc thấy trong mắt nàng vẻ ngượng ngùng đầy duyên dáng, không phải sự dè chừng hay e sợ, mà là một ánh mắt cười.
_ Nàng đã thấy khỏe hơn chưa?
_ Vâng, em đã uống thuốc và thấy tốt hơn rồi. _ Cô gái đáp.
_ Ta có thể ngồi cùng nàng một lúc được không?
_ Vâng, mời ngài.
_ Đừng câu nệ, ta chỉ là Pat Horan mà thôi. Còn nàng là...? _ Anh ngồi xuống chiếc ghế kê cạnh giường.
Lần đầu tiên, anh gần nàng đến mức có thể cảm nhận từng nhịp thở mỏng manh. Anh chợt nhận ra, họ đang có cuộc nói chuyện đầu tiên với nhau _ việc tưởng như đơn giản mà anh đã phải đợi bao lâu mới làm được.
Cô gái vén tóc qua tai, nhẹ nhàng nói.
_ Vâng, tên em là Renee Sullivan.
Ekan quay lại, gương mặt đẫm nước mắt, người run rẩy dữ dội. Jade nhìn thẳng vào đôi mắt hắn và chỉ thấy tuyền một màu của sự tuyệt vọng đến cùng cực. Dường như mất một lúc hắn mới định thần lại và khó nhọc nói.
_ Pat Horan bảo cậu đến? Hay là cô gái tóc đỏ?
Jade lắc đầu ở câu hỏi đầu tiên và gật đầu xác nhận ở câu thứ hai.
_ Vậy là Pat Horan vẫn chưa biết gì... _ Hắn thì thào qua hơi thở.
_ Biết điều gì? _ Jade nói như hối thúc. _ Hãy nói đi, ông cần gì ở anh ta?
Ekan như đã lại chìm vào thế giới riêng, hắn đờ đẫn và dễ xúc động.
_ Dù ta không lấy được “thứ đó”, thì cô ta cũng sẽ làm. Pat Horan rồi cũng mất hết mà thôi...
Chợt, hắn bò trên mặt sàn cáu bẩn của nhà giam đến gần song sắt ngay chỗ Jade đứng. Mắt hắn long lên, vằn những tia đỏ máu.
_ Còn với cô cậu, hiểm họa đang rình rập từ mọi hướng!
Jade nheo mắt nhìn xuống hình thù không ngừng run rẩy kia. Bàn tay hắn mỗi lúc một co quắp lại, lần lên cổ, như thể bị mắc vướng thứ gì trong cổ họng. Giật mạnh một cái, Ekan đưa lòng bàn tay lên, trong tay là mặt của chiếc vòng cổ vừa đứt.
_ Cậu phải tin tôi... cô gái tóc đỏ tin tôi... _ Hắn lắp bắp như đã mất trí.
Jade khom người xuống, mặt đối mặt với hắn.
_ Nhìn tôi đây! Bạn tôi có thể tin ông, nhưng với tôi, ông chỉ là kẻ giết người! Nếu muốn tôi tin, ông phải nói ra được điều gì không vô nghĩa.
Tiếng nói của Ekan cứ hụt đi như bị hết hơi.
_ Pat... là con rối và ta cũng thế. Cô cậu... sẽ còn gặp nhiều... con rối như vậy.
Tiếng một gã lính gác loáng thoáng từ bên ngoài vọng vào.
_ Cậu bé, đến lúc phải ra rồi đấy!
Tiếng lạch cạch mở cửa vang lên. Jade dợm quay đi. Ekan nện cái mặt vòng xuống sàn đánh chát một tiếng khiến Jade giật nảy mình.
_ Đây... hãy mang cái này đi tìm em gái tôi, Euiko Jinja. _ Hắn đưa một nửa của mặt vòng đã vỡ đôi qua song sắt. _ Hãy cứu nó, và nó sẽ dẫn cô cậu tìm đến câu trả lời.
Người cai ngục dậm những bước chân thô bạo trên nền đất, tạo ra một chuỗi tiếng bịch bịch dồn dập.
_ Xin cậu... _ Gương mặt Ekan lại nhòe nhoẹt nước.
Jade không biết nên ghê tởm hay thương hại hắn, nhưng ngay trước khi cai ngục phù thủy bước vào, cậu với tay nhận lấy vật hắn đưa và cất vội vào túi. Khi Jade bị tên lính gác bực bội hộ tống ra ngoài, cậu quay lại nhìn Ekan lần cuối. Khẩu hình miệng của hắn mấp máy “Hãy tự cứu lấy mình!”, hay có phải hắn nói như vậy không, Jade cũng không chắc nữa.
Những đám mây mù chợt tản đi trong phút chốc, để lộ mặt trời đã lên cao, chiếu những tia nắng hiếm hoi qua cửa sổ. Pat và Renee đã say sưa nói chuyện suốt từ nãy.
_ Giá mà em có thể ra ngoài hít thở không khí trong lành một lát thôi. _ Renee nhìn ra ngoài, mơ màng nói.
_ Nàng còn chưa khỏe hẳn, nên nằm nghỉ thì hơn, bà Oakheart sẽ không đồng ý đâu. _ Pat cười.
_ Căn nhà này có cửa sau đấy! _ Renee nói, vô tình chạm nhẹ vào bàn tay Pat.
Pat cảm thấy như có trống đánh trong lồng ngực. Gợi ý của cô gái thật bất ngờ, nhưng tại sao không chứ? Vừa tỏ vẻ đồng ý, anh vừa lấy tấm chăn quàng lên người cô, rồi nhanh chóng đưa cô ra cửa sau. Anh vẫn có thể nghe thấy tiếng ngâm nga khe khẽ của bà phù thủy trong khu vườn phía trước nhà.
Renee chỉ đường, còn Pat đỡ cô đi qua những con đường nhỏ hẹp. Đến khi trước mắt họ hiện ra một ngôi nhà dưới bóng một cây thông, Renee mới ra hiệu dừng lại. Có vẻ như ngôi nhà bị bỏ hoang, dây leo quấn quanh những bức tường, cánh cửa phủ bụi đã nhạt màu và tay nắm cửa sắt uốn đã rỉ sét ít nhiều. Dù không có người ở, căn nhà không tạo vẻ buồn bã và u tối như đa số những mái nhà khác, mà lại mang nét duyên dáng tự nhiên nhờ sự phát triển sinh sôi của các loài cây và hoa dại xung quanh. Màu xanh của cây trường xuân, điểm xuyết sắc trắng và tím của cúc thạch thảo thổi sức sống lên cảnh vật nơi đây.
Họ ngồi xuống bậc thềm nhà. Khung cảnh quá đỗi yên bình khiến mọi lời nói đều như thừa thãi, cả hai cứ ngồi lặng như vậy. Pat không thể kìm được mà không ngắm nhìn cô gái ngồi bên, cảm thấy mình như một tên trộm. Nàng để mái tóc đen xõa tự nhiên, gió luồn qua khiến những lọn tóc bay lòa xòa trước gương mặt khả ái. Một đám mây mùi hương chợt bao bọc lấy Pat và khiến anh chấn động. Mùi hương ấy có một chút dìu dịu của hoa cam, chút nữ tính nồng nàn của hương đào và sự quen thuộc ấm áp của hoa quế trúc. Anh vụt trở về với quá khứ xa xăm, nơi mẹ cúi gần xuống đặt nụ hôn chúc ngủ ngon lên trán anh, hương thơm êm ái của mái tóc còn vương vấn theo anh vào trong cả những giấc mơ.
_ Renee, ta cần phải nói điều này với nàng... _ Pat chậm rãi nói, giọng hơi run vì xúc động.
_ Vâng?
_ Thực ra... ta đã thầm yêu nàng từ rất lâu rồi...
Pat có thể thấy mắt nàng đã long lanh nước. Làn da trắng của nàng lại càng trắng xanh đến gần như trong suốt. Anh vừa thổ lộ tình cảm của mình với nàng theo cách chân phương nhất có thể. Kể lại câu chuyện ngày ngày trông ngóng nàng khi còn ở trong rừng, Pat đã thật thà bộc bạch những tâm tư sâu kín của mình, bởi ở nàng có mọi điều làm cho anh thấy yên lòng. Nhưng có thể những điều anh nói quá vội vàng và khiến nàng choáng ngợp! Anh cắn môi, chờ đợi.
Nàng đưa bàn tay mảnh khảnh lên vuốt tóc, rồi thì thầm.
_ Em dành cho chàng một tình cảm vừa như ngưỡng mộ, vừa biết ơn và cảm động... Em nghĩ, em... cũng yêu chàng...
Một tia sáng hạnh phúc bừng lên trên gương mặt Pat. Anh dường như không tin nổi những điều vừa nghe. Anh đã lo lắng rất nhiều trước khi đến gặp nàng, nhưng vào giây phút này, mọi lo sợ đều trở nên vô nghĩa. Nàng dựa đầu vào ngực anh. Trước lúc Pat kịp lên tiếng, Renee nói tiếp.
_ Nhưng em cũng có chuyện cần nói cho chàng biết.
_ Được, nàng nói đi. _ Pat đáp, giữ tấm chăn khỏi tuột xuống trên vai nàng.
_ Em mắc một căn bệnh nặng. _ Renee chỉ nói một câu như vậy rồi ngồi thẳng dậy.
Pat nhìn nàng dịu dàng và nói.
_ Bà thầy thuốc vẫn đang chữa cho nàng mà, nên đừng lo lắng gì cả.
_ Không, chàng chưa hiểu ý em. _ Renee lắc đầu. _ Khi còn là người hầu trong nhà Solomon, em đã từng bỏ trốn rồi bị ông ta yểm lời nguyền. Khi ông ta chết, em cũng sẽ mắc bệnh và chết dần chết mòn theo ông ta.
Anh đoán rằng Solomon và phe cánh phù thủy Đen đã tạo ra dạng lời nguyền chi phối con người. Pat hít một hơi thật sâu và chợt siết chặt Renee vào lòng.
_ Ta sẽ tìm những thầy thuốc giỏi nhất để chữa bệnh cho nàng.
Giọng Renee yếu ớt vang lên từ trong lồng ngực anh.
_ Em chỉ không muốn tìm được tình yêu nhưng lại phải đánh mất. Em không muốn chàng phải đau khổ.
Pat nắm chặt bờ vai cô gái, khẳng định chắc nịch.
_ Ta sẽ không để chuyện gì xấu xảy ra với nàng!
_ Chàng nói thật chứ?
_ Nhất định như vậy, dù phải trả bất cứ giá nào!
Renee mỉm cười và lại tựa đầu lên vai anh.
Helena ra mở cửa ngay sau một tiếng gõ. Jade ngồi phịch xuống giường. Cậu kể tóm tắt những điều Ekan đã nói qua song sắt nhà tù.
_ Hắn phun ra toàn những điều kỳ quặc. _ Jade gãi đầu. _ Hắn nói nếu hắn không lấy được thứ gì đó từ Pat thì cũng sẽ có một cô gái nào đó lấy.
Đoạn, cậu lôi ra thứ đã nhận từ Ekan cho Helena xem.
_ Xem này! Hắn còn đưa tôi vật này nữa.
Họ đưa nó ra chỗ có ánh sáng chiếu vào để nhìn cho rõ. Vật đó to bằng nửa lòng bàn tay, và nếu họ không nhầm, nó được làm bằng gốm. Jade tưởng như Ekan đã đập vỡ nó một cách thô lậu, nhưng khi nhìn kỹ lại thì có vẻ không phải vậy. Miếng gốm nứt ra theo đường vân hoa văn có vẻ như từng chạy dọc ở chính giữa, chia mặt vòng ra làm hai nửa. Bề mặt gốm mang màu nâu xám tự nhiên, nhưng khi quay nghiêng và nhìn kỹ vào mặt cắt nơi nó bị tách đôi, có thể thấy những đường kẻ đỏ chạy chằng chịt giống như những sợi tóc mảnh. Những đường này đổi sắc đỏ đậm nhạt loang loáng mỗi khi miếng gốm bị xoay chuyển, tạo cảm giác rờn rợn như có dòng máu đang chảy bên trong thân gốm.
Họ nhìn nhau, không biết nên xử trí thế nào.
_ Ekan nói chúng ta cần lần tìm theo mặt vòng gốm này sao? _ Helena hỏi lại.
_ Phải, đấy là nếu cậu quyết định tin hắn ta.
_ Cậu nghĩ sao? _ Helena hỏi, tiếp tục xem xét mặt vòng.
_ Tôi nghĩ, hắn ta phát điên vì thua cuộc và nói nhảm. Pat Horan đã là Thủ lĩnh phù thủy, ai có thể hại anh ta được chứ? Nếu điều đó không đúng, thì chẳng có lý do gì để tin cảnh báo của hắn về chúng ta.
Helena ngồi cạnh Jade và đưa trả cậu mặt vòng. Có lẽ cậu đúng, có lẽ cô đã tự vẽ mọi chuyện trong đầu. Chỉ cần vết thương lành lại, họ sẽ sớm rời khỏi chỗ này và bỏ lại phía sau ngôi làng phù thủy và những chuyện vừa qua.
Helena nhìn xuống hai bàn tay. Cô đã làm gì? Thật lòng không biết chính xác mình đã gây ra chuyện gì, cô chỉ biết một cảm giác đau đớn choáng ngợp chạy dọc khắp cơ thể, nhưng lại không phải là nỗi đau thể xác. “Cô có biết cảm giác bất lực vì đã khiến người mình yêu thương thất vọng không?”. Có, tôi nghĩ tôi biết, tiếng nói vọng lên từ đâu đó trong tiềm thức sâu thẳm của Helena. “Sao ta có thể tha thứ cho chính mình đây?”. Câu hỏi nhức nhối cứ quấn lấy cô không buông tha. Làm sao có thể tha thứ cho bản thân khi không biết mình đã làm gì và nên chuộc lỗi như thế nào? Một cái bóng cao lớn lướt qua rất nhanh mà Helena không tài nào níu lại hay đuổi theo kịp.
Giọt nước mắt nóng hổi lăn trên má khiến Helena bừng tỉnh. Cảm thấy không thể ngủ lại, cô khẽ khàng chui ra khỏi tấm chăn ấm, lại gần cửa sổ và mở hé cánh cửa. Cái lạnh của đêm trên núi ùa vào khiến Helena tỉnh táo trở lại.
Đêm trong vắt đến ngạc nhiên. Người ta có thể phóng tầm mắt đi rất xa. Helena lại lướt ánh mắt đến phía nhà ngục phù thủy. Ngày mai, phiên xử án của Ekan sẽ diễn ra. Không biết hắn còn có lời nào để biện hộ cho mình.
Helena nhìn hết một lượt rồi mới nhận ra, mấy người lính gác đâu cả rồi nhỉ? Chẳng lẽ họ đã nghỉ trước khi có người mới đến thay? Như để trả lời cho thắc mắc của cô, một bóng người đang đi ra từ phía trong nhà ngục. Hình dáng nhỏ bé trùm áo đen từ đầu đến chân, bước thật nhanh qua khuôn viên rồi nhanh chóng lẫn vào với đêm tối.
Đêm mịt mùng và lạnh tê tái.
Chỉ có hai con mắt của Ekan sáng quắc lên, nhìn gườm gườm qua song sắt nhà tù như muốn xuyên thủng bóng tối, họng phát ra những tiếng gầm gừ. Giống một con thú kiệt sức đã dính bẫy, hắn chỉ còn bất lực chờ số phận mình được định đoạt bởi kẻ đã dựng bẫy.
Bóng tối chuyển mình như một sinh vật sống. Giữa những sắc đen, một hình thù quái dị lách qua chấn song, lẳng lặng hướng đến chỗ hắn.
Hắn muốn tránh qua một bên, nhưng không thể cử động. Không biết là do bị khống chế bởi một quyền năng gì bí ẩn, hay đơn giản chỉ là nỗi sợ quá lớn đã đóng đinh hắn.
Miệng Ekan ngoác ra như muốn hét lên, nhưng không có âm thanh nào phát ra dù chỉ một tiếng ú ớ. Mắt hắn nhấp nháy liên tục khi những tia sự sống cuối cùng bị rút cạn.