Năm hai mươi tuổi. Tôi có một mối tình đơn phương.
Không hiểu sao lúc đó, tôi cảm thấy yêu thầm một người tuy có vẻ là việc khá ngu ngốc, nhưng nó lại là thứ tình cảm tự do thoải mái nhất.
Thử nghĩ mà xem, việc ai đó không biết bạn yêu họ sẽ thú vị biết bao, khi mỗi ngày bạn đều có thể ngắm nhìn anh ta bằng ánh mắt đầy si mê vọng tưởng, mà vẫn chẳng có ai phát hiện ra điều đó.
Đi bên cạnh người đó cười cười nói nói, không cần giả vờ thục nữ dịu dàng. Bởi vì trong mắt mọi người và quan trọng là đối với người đó bạn đơn thuần chỉ là bạn bè mà thôi.
Cứ mỗi ngày cuộc sống trôi qua thật tốt. Được cùng người đó lên giảng đường, cùng đi nhà sách, cùng ăn cơm, đôi khi lại cùng xem phim. Dưới danh nghĩa bạn bè, mọi thứ đều trở nên tự nhiên hơn.
Có đôi khi người ta sẽ nắm tay tôi chạy thật nhanh vì muộn giờ học. Có đôi khi tôi lại tựa vào vai người thiếp đi khi đọc sách ở thư viện.
Hay những ngày mưa bất chợt của Sài Gòn, tôi ngồi sau yên xe, đôi tay lạnh run, ngại ngùng vòng qua eo người, rồi cùng nhau băng qua khắp ngõ ngách phố thị phồn hoa.
Dần dà mọi việc đều trở thành thói quen, đến mức người ngoài nhìn vào cứ cho rằng chúng tôi là một cặp. Những lúc như thế, người lại cười xòa rồi xoa đầu tôi, mà chẳng giải thích lời nào.
Có đôi khi tôi nghĩ nên nói cho người đó biết tâm tư của mình.
Nhưng sau đó tôi lại nghĩ mọi thứ đang tốt đẹp, tâm tư là cái gì chứ, không khéo sẽ phá hỏng tất cả những gì tôi đang có. Nếu sẽ như vậy thì tôi cũng không cần là cái gọi là tâm tư hư ảo đó làm gì nữa.
Đôi khi, cái không đạt được chính là hạnh phúc. Có được ắt sẽ có mất. Thà rằng ngay từ đầu không đạt được, như vậy sẽ chẳng cần bận tâm được mất.
Nhưng mà cuộc sống không thể đo lường được cái gì sẽ xảy ra.
Thời gian người đó tham gia tụ tập cùng cả nhóm ngày càng ít đi. Hẹn ba buổi, người đó tới một buổi, đôi khi lại không có tới.
Tần suất người cầm điện thoại, vô thức mỉn cười ngày càng nhiều. Tôi cảm thấy giống như có ai đó đang chen vào giữa chúng tôi vậy.
Cảm giác vô cùng vô cùng khó chịu.
Vài tháng sau, người đó mời cả nhóm ăn cơm.
Tôi có linh cảm không đơn giản chỉ là ăn cơm.
Người đó tới nơi hẹn. Bên cạnh còn có một người.
Người đó nắm tay cô ấy, nắm rất chặt.
Cô ấy rất xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt, khi cười liền cong lên, đáng yêu vô cùng.
Mà người đó đối với cô ấy lại rất dịu dàng, từ ánh mắt cho đến lời nói. Tất cả như muốn nói cho thế giới biết : anh yêu cô ấy đến nhường nào.
Hóa ra đây chính là nguyên nhân khiến người đó dạo gần đây rất khác thường.
Cái khoảnh khắc người đó nắm tay cô ấy đưa đến trước mặt tôi, nói với cô ấy tôi chính là bạn thân nhất, tôi chỉ muốn chạy thật nhanh khỏi nơi đó.
Nhưng mà tôi lại không làm như vậy được. Tôi chỉ có thể cẩn thận mỉm cười, gật đầu chào cô ấy.
Lúc đó, trái tim dường như bị một bàn tay vô hình siết chặt lại khiến hô hấp tôi vô cùng khó khăn. Nước mắt không tự kiềm chế được mà trào ra. Tôi lại ép bản thân nuốt nó vào trong lòng, khóa chặt lại. Nếu để mọi người trông thấy tôi khóc, đến lúc đó không biết phải giải thích như thế nào.
Tình cảm mà bản thân nuôi dưỡng gần một năm qua, chỉ trong nháy mắt liền sụp đổ, thử hỏi tôi còn có thể làm thế nào đây.
Ngồi ở đây ăn bữa cơm này, thật sự là nuốt không vô được nữa. Tôi xin phép mọi người về trước, nói dối là không khỏe.
Người đó thấy tôi chạy ra ngoài thì liền đuổi theo, bỏ lại cô bạn gái nhỏ.
Vẫn như thói quen, một tay người đặt trên trán mình, toan vươn tay đặt lên trán tôi để kiểm tra nhiệt độ xem tôi có phải đã sốt rồi không, nhưng tôi đã nhanh chóng né đi.
Sự quan tâm này, có phải tôi đã không còn tư cách để nhận nữa rồi không?!
Bạn thân ư, tôi hối hận rồi.
Tôi thật sự đã hối hận rồi.
Nếu bạn yêu một người nào đó, đừng ngại ngùng, hãy can đảm thổ lộ. Đừng để chính mình cô đơn trong cảm giác yêu một mình.
Khoan hãy bàn đến lời thổ lộ có được chấp nhận hay không, mà hãy bàn đến điều đẹp đẽ nhất mà lời thổ lộ ấy mang đến.
Tôi biết ở sau lưng tôi có một ánh mắt đang dõi theo, nhưng làm sao bây giờ, mọi thứ đã không thể nào nữa rồi.