ONESHOT
"Hạnh Phúc là mãi mãi." nói thì dễ làm thì khó, "Hạnh Phúc đơn giản là thế." đơn giản từ việc nắm tay, cùng nhau hẹn hò, cùng nhau đi chơi, cùng nhau làm việc, cùng nhau đi chơi. Rất đơn giản.
"Chết vì nhau rất dễ, sống cùng nhau mới khó." Mới đầu yêu nhau thì đằm thắm lắm, khi cưới về được 1, 2 năm thì chiến tranh. "Mãi Mãi là bao lâu?" là 2 năm? Hay 3 năm? 4 năm, hay vài tháng?
Cuộc đời 27 cái xuân của tôi trải qua 3 mối tình và một cuộc hôn nhân đổ vỡ, tôi kết hôn năm 24 tuổi, lúc đó tôi mới vừa ra trường và bắt đầu đi làm, quen được một anh rất hợp gu hợp tính, ba mẹ song phương rất được nhau, thế là cuối năm đó chúng tôi kết hôn.
Nửa năm đầu chúng tôi sống rất hạnh phúc, cùng nhau đi chơi, đi tuần trăng mật, đi du lịch khắp chốn, ăn những bữa ăn vui vẻ, trong nhà tràn ngập tiếng cười. Nửa năm sau, chúng tôi bắt đầu bận rộn hầu như không gặp mặt nhau cả tuần. Tối có khi anh cũng không về nhà, tôi cũng nhác nấu cơm, thói quen chờ đợi cũng không có, cũng biết anh về muộn nên không để ý.
Cuối năm tôi 25 tuổi, tôi tình cờ phát hiện ra, công việc của anh rất nhẹ nhàng, không có khó khăn như kiểu đi sớm về muộn hay ở luôn trong công ty. Tôi rất tò mò muốn biết anh đang làm gì trong khoảng thời gian đó. Chúng tôi không quan hệ với nhau đã lâu từ khi công việc trở nên bận rộn. Tôi cũng chưa muốn có thai sớm nên cũng để ý việc tránh thai.
Giữa năm tôi 26 tuổi, ba mẹ song phương đã bắt đầu hối thúc vợ chồng tôi có con để hai bên có cháu bồng, vì chúng tôi đều là con một trong nhà, nên cha mẹ rất gấp. Tôi cũng cười cười, nói nói rồi cho qua, anh cũng không quan tâm lắm về chuyện này. Tối đó ở nhà ba mẹ chồng, tôi và anh đã quan hệ lần nữa, không dùng bao.
Tính tôi rất cứng đầu và cố chấp, tôi chưa muốn bị ràng buộc bởi con cái, lấy chồng cũng chỉ để thỏa mãn cha mẹ, một điều nữa, tôi cũng yêu anh.
Sáng đó, tôi đã uống thuốc tránh thai, lén dùng vì không muốn cho gia đình biết, tôi cũng không sợ bị phát hiện với anh, vì anh cũng không quan tâm tới tôi.
Vài tháng sau đó, tôi cũng chưa có tinh tức gì, cha mẹ bên kia rất tức giận với cả hai chúng tôi, họ rất nghi ngờ tôi không thể mang thai, cha mẹ tôi lại nghĩ anh ấy không thể... nên không có.
Tôi cười nhạt, cuối năm tôi 26 tuổi, tôi nhận được một phong bì về ảnh ngoại tình của anh ấy, đây là tôi nhờ thám tử tra giúp, đã gửi kiện ảnh về cho hai bên. Tôi buồn? Không có, thanh xuân tôi còn dài, không sao, đời còn dài, trai còn nhiều. Ế cũng được, tôi không thích cuộc sống bị ràng buộc, người thích tôi đầy rẫy ngoài kia, cớ sao phải ràng buộc với anh, 2 năm nhạt nhòa, tôi cũng đã hết tình cảm với anh rồi.
Vào tháng 3 năm tôi 27 tuổi, chúng tôi ly dị, ra tòa rất êm đềm... đối với tôi thôi, anh thì không như thế, bộ dạng anh rất thảm, gia đình tôi và anh ấy thuộc dạng giàu có và danh tiếng. Cha mẹ anh ấy rất để ý tới danh tiếng của mình. Hình ảnh từ thám tử, tôi cũng cho người đăng lên mạng, và tin bới móc được moi ra. Tôi rất thanh thản, vì tôi là người bị hại mà, đ*́ng không?
Muốn đi ra nước ngoài du lịch tiếp, cha mẹ tôi cũng không có ý kiến, chs mẹ rất thoáng về việc này, tuy rất tức giận về có một đứa con rể bại hoại như thế, nhưng khi thấy tôi rất ổn, thì cũng mềm lòng cho qua.
Tôi không xấu, phải nói thuộc dạng thanh thuần, đáng yêu? Dễ thương? Ừm, đây là những người khác đánh giác về tôi, tôi không giả tạo về tính cách, giống như lợi dụng bản mặt mà đi câu dẫn trai... Những người chơi với tôi đều rất thích tính cách mạnh mẽ bên trong, bên ngoài nhìn vô hại của tôi, trong rất dễ gạt người.
Để tôi kể cho các bạn nghe về năm tôi 28 tuổi, sau khi dùng hơn nửa năm để du lịch 3,4 nước ở châu Âu, tôi lại quay về nước Pháp thơ mộng này để làm việc. Công việc chuyên ngành của tôi là Thiết Kế thời trang cao cấp cho nhãn hiệu của công ty tôi, mở lúc tôi 25 tuổi, rất thành công. Vốn là của cha mẹ, công là của tôi, vốn lẫn lãi đã trả đ*̉, đây là công ty thuộc quyền sở hữu riêng của tôi.
Trong lúc tôi đang đi kiểm hàng trong số những Shop nhỏ tách từ công ty ra, tôi đã bị một người con trai câu dẫn đến hớp hồn. Anh rất đẹp trai, nhìn rất mạnh mẽ, hơn cả người chồng trước, anh đi ngang qua cửa hàng tôi, tim tôi như đập thình thịch. Ai nói 28 tuổi không được yêu? Đây là thời kỳ nhan sắc thịnh vượng nhất của phụ nữ, tại sao không thể yêu?
Tôi điều tra qua, biết anh là khách du lịch người Anh, qua Pháp ký hợp đồng với bên tôi, đối tác đấy. Chuyện của chúng tôi bắt đầu từ đó. Tôi hẹn anh ấy đi ăn tối, đi thăm quan khắp nước Pháp, đây chính là lòng hiếu khách, đối đãi tốt với một đối tác lớn của doanh nghiệp. Tôi cản thấy như mình đang trở lại thời đại học, yêu đương rất đơn giản.
Anh ở đây tầm 2 tháng rồi quay về Anh, anh có hẹn sẽ quay trở lại Pháp để cùng với tôi ăn tối. Tôi cảm thấy rất vui, ừm, mùa thu năm đó tôi sang Anh, đầu tháng 8, bên Anh đã trở lạnh. Tôi sang Anh với tư cách là một khách du lịch, đi tham quan, xem xét phong cách thời trang thường ngày của người dân nước Anh.
Và, tôi đã gặp anh dưới tháp đồng hồ London, công ty anh gần đó, ra về thuận đường đi ngang, tôi lại đến tháp đồng hồ tham quan, chúng tôi lại gặp nhau một cách tình cờ.
Anh rất vui vẻ mời tôi đi ăn tối, hai người nói chuyện rất vui, anh năm nay 32, và chưa có gia đình hay người yêu, tôi cười thần trong lòng, tôi đang cho mình một Slot lớn trong lòng anh.
Tôi ở Anh 3 tháng, anh tiếp tôi rất nhiệt tình, vào đêm trước khi tôi trở về pháp 1 tuần, dưới tháp đồng hồ BigBang, anh đã tỏ tình tôi. Tim tôi giật bắn lên, sự việc diễn ra quá nhanh, tôi còn chưa kịp mua quà tặng anh. Tôi đương nhiên chấp nhận, và hai chúng tôi quen nhau từ đó.
Điều kiện kinh tế của tôi và anh ấy không khác nhau, bay qua bay lại hai nước vài lần mỗi tháng cũng không làm khó gì bọn tôi. Thời gian chúng tôi yêu nhau và hẹn hò đã hơn hai năm, ba mẹ tôi lại thúc giục cưới rồi. Tôi đã gặp ba mẹ anh, tôi rất thích, ba mẹ anh ấy cũng vậy, nhà bên đó đang ngại anh ế, khi tôi đem lời đó nói với anh, anh đã đỏ mặt, rất dễ thương.
Anh là một người khá cuồng công việc, tuy tính cách tốt, ở chung rất dễ, nhưng không ai chịu ở chung với một người cuồng công việc như anh. Cuồng công việc? Hahaha, anh sống đơn độc, không có gì làm nên đã nhận hết công việc từ tay trợ lý để mình làm giảm lượng free time của mình.
Từ khi anh quen tôi, anh đã có thói quen đ ùn đẩy công việc cho trợ lý nhỏ đáng thương làm, để anh có thời gian bồi tôi, tôi cười hạnh phúc, ý bảo anh tăng lương cho người ta, nếu không sẽ kiện anh.
Tính cách anh không cởi mở lắm, vì vậy người khác thường hay hiểm nhầm anh, lần đó anh qua Pháp, là lần đầu tiên anh có thể Face to Face trực tiếp với người khác một cách trôi chảy. Tính cách bọn tôi rất dễ sống, anh cũng không ngại tôi đã qua một đời chồng, tôi bây giờ cũng không ngại kho có con với anh.
Ừm, đ úng vậy, tôi đã có thai, cũng được gần 3 tháng rồi, khi anh biết tin tôi có thai, lập tức bỏ họp chạy để bệnh viện tìm tôi, ân cần hỏi thăm bác sĩ về cách chăm sóc người bầu, tôi cười tươi, nhìn anh lúc đó rất dễ thương. Ba mẹ song phương cũng lật đật đi đến nhà tôi, hai bên đều rất vui mừng, và lên lễ cưới cho bọn tôi.
Một tháng sau đó, chúng tôi đã tổ chức đám cưới, hai cái tên Sarah Martin ♡ Hayden Robert được trang hoàng lộng lẫy trên lễ đường sân khấu.
Tôi lần nữ khoác lên cho mình một chiếc đàm màu trắng, lần này trang hoàng hơn, đẹp hơn. Nét đẹp của người phụ nữ trưởng thành hiện rõ ràng. Anh mặc một bộ vest đen, trên ngực có cài hoa hồng trắng, loại hoa tôi rất thích.
Tuyên ngôn giao cho 'cha sứ' đọc, chúng tôi trao nhẫn cho nhau, trao cho nhau một nụ hôn dài. Tôi nhìn ra được, anh rất hạnh phúc như một đứa trẻ. Tôi cũng rất hạnh phúc vì điều đó, con chúng tôi tên là Ellen Hayden Robert, ý nghĩa là người phụ nữ đẹp nhất, ngụ ý một đời bình an. Khi Ellen được 3 tuổi, tôi lại có thai một lần nữa, lần này là một bé trai tên là Hazma Hayden Robert, tên của cậu bé là tiếng Pháp, nghĩa là sư tử, ngụ ý mạnh mẽ.
Cuộc hôn nhân lần thứ 2 của tôi rất hạnh phúc, tôi nhận ra rằng, hạnh phúc không phải là sự chờ đợi, bạn phải đi tìm nó, đừng bỏ lỡ cỡ hội khi bạn biết điều đó thuộc về mình. Hayden là của tôi, tôi trịnh trọng tuyên bố cho toàn thế giới biết, Hayden là sự lựa chọn cuối cùng và duy nhất. Đổ vỡ không có nghĩa là mất hết, nó là một sự khởi đầu mới.
Bây giờ tôi đã có thể nói rằng: "Hạnh Phúc đơn giản là thế."
Sarah Martin, 80 tuổi
