Tôi đang ở đâu? Tại sao tôi lại ở đây? Tại sao lại là tôi? Lời than vãn chốn hoang vu không lời hồi đáp, tôi bước đi trên con đường sương mờ ảo ngập tràn nỗi cô đơn và đáng sợ như đang xuống địa ngục trần gian.
Rõ ràng là tôi đã lên đúng chuyến xe buýt thường ngày tôi dùng để về nhà sau những giờ học mở rộng căng thẳng, hay là tôi mệt mỏi quá mà lên nhầm? Không thể nào! Không thể, đúng là khung giờ ấy không thể sai được, bảy giờ chính tại trạm đó cơ mà.
Ở trường, cái tên Khước Trang của tôi không được nhiều người biết đến cho lắm. Với thân là con gái nhưng lại không có lấy một người bạn nào để gọi là thân, hoặc đúng hơn là không có bạn đúng nghĩa đen. Thế nên cho đến giờ thì tôi vẫn chỉ về nhà một mình, tuy có hơi nguy hiểm nhưng cũng biết chuẩn bị vũ khí phòng vệ riêng.
Chuyến xe hôm nay thực sự rất kì lạ, những người ngồi trên đó không có đến một âm thanh phàn nàn hay nói chuyện, chỉ ngồi gục xuống một cách u ám. Chiếc xe chỉ dừng rồi đi, không có đến một ai ra mời khách hay hướng dẫn, cũng không thấy có người nào lên xe kể từ lúc tôi lên. Thật kì lạ!
Đường đi hôm nay sao khác lạ, không có ấn tượng gì với tôi lúc này hay tôi không để ý. Một cây cầu? Tôi nhớ là đường về chưa bao giờ có cây cầu, chắc chắn là vậy. Lại những ngã rẽ kì lạ và quanh co không phương hướng trong màn sương dày đặc. Không biết từ khi nào, đôi chân tôi đã cứng đờ không nhấc nổi, lời nói không phát ra tiếng. Cơn mệt mỏi ngày càng rõ ràng hơn, tôi không suy nghĩ nhiều nổi nữa mà dần thiếp đi khi nào không hay.
Đây là đâu? Tôi chợt tỉnh giấc sau cơn mê, nhưng không phải trên chuyến xe đó nữa. Trước khi kịp nhận ra thì tôi đã ở một nơi nào đó chưa hề có trong tiềm thức. Sao có thể? Nơi đây tầm nhìn bị che lấp hoàn toàn bởi làn sương mờ ảo không lối. Những luồng khí lạnh cứ lướt qua trên cơ thể yếu đuối này không thương tiếc. Đột nhiên, trong làn sương khó chịu này có một bóng người vụt qua, tôi cố kêu lên và chạy đuổi theo nhưng không bao giờ kịp, nó đã biến mất trong khoảng không tĩnh mịch.
Tôi vẫn cố chạy thẳng, chạy thẳng tới trước mà không cần xác định thứ gì sẽ đến. Như điều may mắn, tôi đã thấy một căn nhà nhỏ trước mắt, nó vẫn còn sáng đèn. Bước nhẹ nhàng tới và gõ cửa.
"Có ai không? Xin lỗi đã làm phiền!"
Tiếp tục gõ cửa và gọi vài lần nhưng không có ai trả lời, dù đèn vẫn còn sáng hắt qua tấm kính mờ trên cửa sổ. Tôi vô tình đẩy cửa và nó đã mở ra, thực sự cánh cửa đã không khóa từ đầu. Nhìn bao quát thì đúng chất một căn nhà nhỏ đơn sơ. Thực sự nhỏ như vẻ bề ngoài của nó, chỉ có một chiếc giường đặt trong góc và một cái bàn nhỏ đối diện nằm sát cửa sổ. Một bóng đèn sợi đốt treo giữa trung tâm căn nhà và tỏa ra ánh sáng nhuốm vàng ảm đạm.
Bên trong căn nhà đã cuốn hút tôi một cách lạ thường, dù không muốn khi chưa được cho phép nhưng lại không thể cưỡng lại sự tò mò và hứng thú này. Bên ngoài bất chợt xuất hiện những tiếng kêu ghê rợn, tôi hoảng sợ không do dự mà khóa cửa rồi trú ngụ bên trong.
Cái lạnh khiến con người ta lười biếng, tôi cũng không ngoại lệ. Trên giường với tấm chăn ấm áp, tôi đặt ba lô lên bàn và muốn tận hưởng một giấc mơ đẹp, đẹp đến nỗi có thể quên đi mọi chuyện xảy ra trên thế giới này, hi vọng sau đó mọi chuyện sẽ trôi qua êm đẹp. Đèn đã được tắt bằng công tắc ở ngay tường cạnh giường. Tôi suy nghĩ về việc liệu có ai đang ngóng chờ mình về không? Bố mẹ chưa bao giờ quan tâm tôi, thay vào đó là lí do công việc và hiếm khi gặp trò chuyện với tôi. Nhưng nếu qua hôm nay họ không thấy tôi về nhà, họ sẽ nghĩ sao? Nếu tôi trở về được liệu họ có ôm chầm lấy tôi mà khóc? Những dòng suy nghĩ linh tinh cũng khiến tôi đâm vào giấc ngủ sau đó.
"Nock... Nock... Nock..."
Giật mình bởi tiếng gõ cửa từ phía bên ngoài, tôi chợt tỉnh dậy. Đầu óc hơi mơ hồ và có vẻ lưng lưng bởi giấc ngủ tuyệt vời này bị phá mất. Nghĩ rằng là của chủ căn nhà này quay lại. Nhưng không hẳn. Tiếng gõ có gì đó rất lạ, tôi vội bật đèn lên kiểm tra. Tiễng gõ cứ đều đặn ba tiếng, một khoảng ngắn lại tiếp tục gõ. Tôi hỏi "Ai đó?" nhưng không một tiếng trả lời. Sợ hãi vì không biết thứ gì bên ngoài, với cánh cửa bằng gỗ mục này không biết có thể trụ bao lâu nếu bị tấn công. Vội giật lấy ba lô và quay lại giường, tôi rút ra trong đó một con dao hai lưỡi nhỏ, phòng vệ cho những gì có thể đến. Tiếng gõ đã ngừng lại sau đó.
"Xẹt..."
Đột nhiên ánh sáng từ bóng đèn tắt mất, ánh sáng bây giờ chỉ còn là của ánh trăng soi vào mờ ảo qua tấm kính mờ. Không biết làn sương đã tan đi chưa. Và bên ngoài là thứ gì đang chờ đợi.
Thêm phen hoảng mình, một bóng đen nào đó bỗng lướt qua cửa sổ, không thể nhìn được nó là thứ gì hay ai đó. Chỉ đơn thuần là cái gì đó đã che lấp ánh sáng trong khoảnh khắc. Tiếng cào cấu loạn xạ ở ngoài tường, âm thanh cứ vang lên điên loạn.
Rồi ...
Âm thanh "lục đục" từ đâu xuất hiện khiến tôi run sợ. Nó ở rất gần, rất gần nhưng lại không rõ ở đâu. Cảm thấy giường có hơi rung, tôi không dám nghĩ đến điều đó. Đèn không hoạt động, theo chút sáng nhỏ nhoi tôi thử nhìn xuống gầm giường. Và... một thứ màu đen lao ra cắn vào tay tôi, giật bắn. Nhưng chỉ là lũ chuột, chắc sẽ không có gì đáng ngại. Còn thứ khác nữa, tôi lôi ra một mảnh giấy nhỏ màu trắng, vì trong đêm tối nên đã để ý đôi chút. Một dòng chữ mà tôi không nhìn rõ, cố len ra chút ánh sáng để nhìn rõ hơn. Bất giác chưa kịp đọc, từ hai bên cánh tay tôi lạnh ngắt, có cái gì đó đang nắm chặt.
Đau đớn khi bị cái gì đó kéo từ phía sau lưng và đập thân vào tường, khí từ ngực bị xốc ra đột ngột khiến tôi khó thở, tức ngực. Phía sau rõ ràng chỉ là một bức tường, một bức tường bằng phẳng. Tôi sợ hãi trước những gì vừa xảy ra và cũng không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Ổn định lại cơ thể, với con dao trên tay tôi vội vã chạy tới mở cửa mà không do dự, không quan tâm điều lúc nãy. Và rồi... không thể nào đáng sợ hơn lúc này, một con người với cái miệng lớn như rách ra đang cười. Nó đang cười, cười với điệu cười man rợ trước mắt tôi. Sự sợ hãi kiềm hãm mọi chuyển động của tôi. Thứ trước mặt không phải là con người, nó là một thứ ma quỷ gì đó. Nó cầm trên tay một con dao, con dao sắc bén với lưỡi dao hợp với những vết sẹo trên mặt nó. Nó đã tự rạch mặt, rạch mặt khiến máu chảy ra và bắn vào mặt tôi. Vẫn cứ cái miêng to lớn rách nát. Tôi la hét điên cuồng và theo bản năng dã thú, khi định hình lại thì con dao đã xuyên thủng não nó từ khi nào. Tôi sợ hãi chạy đi trong đêm, chạy một mạch toán loạn không biết trời đất gì cả, cứ chạy trong vô thức.
Những bước chân của tôi dần chậm lại vì mệt mỏi, mảnh giấy trong tay tôi vẫn nắm giữ. Vấp phải thứ gì đó khiến đôi chân tôi dập lại và ngã đau đớn trên nền đất lạnh lẽo. Nhịp thở dường như không thể ổn định. Bất ngờ thay chỗ tôi ngã là một vùng trống, màn sương xung quanh không bao phủ vào đây, ánh sáng mặt trăng chiếu xuống rõ. Tôi lôi thử mảnh giấy ra xem.
Bạn có đang sợ hãi? Hãy nhìn vào mắt tôi! Cái gì đó sau lưng bạn? Sau lưng bạn có gì? Ping pong!
Cái chết!
Bóng đen nào đó che lấp đi ánh sáng mặt trăng, tôi không dám quay lại để xác nhận đó là gì. Như sự thúc đẩy, vừa la hét vừa vụt chạy. Tuy không nhìn thấy thứ đó nhưng thực sự cái bóng của nó rất lạ. Một nửa cái đầu, não lồi ra, hay đã mở nắp não?
Và giờ tôi đang ở đâu? Tôi không chạy nổi nữa. Tại sao lại là tôi? Tại sao tôi phải trải qua thứ này? Chỉ còn những bước chân đầy sự nghiệt ngã, không chút sức lực thực sự. Tôi sẽ cuốn đi không dấu vết, trong đêm đó tôi có mơ về những ngày bình yên bên những người thân yêu? Tất cả hơi nóng dần biến mất. Quỵ xuống, không bao giờ có ai có thể ở bên tôi nữa. Vẫn chính là tôi, nghe thấy tiếng gọi nơi hoang vắng. Thậm chí cảm nhận thấy đau, nhưng những suy nghĩ dần trở thành hư vô. Đó là một âm thanh kêu gọi tôi. Tôi vẫn lang thang, những kí ức vô cảm về tôi sẽ lặng lẽ bị quên đi.
Tiếng hét thất thanh, ghê rợn, tiếng thú rừng đêm, sói hú... và quái vật.
Tôi ngã xuống trên con đường khát vọng sự sống, vô vọng. Sẽ không ai tìm thấy tôi, xác tôi sẽ hòa làm một với đất, mong ước cuối cùng là nơi đây sẽ mọc lên một bông hoa xinh đẹp.
"Không một ai nhớ đến tôi"
"Bản tin buổi sáng, đài truyền thông quốc gia.
Bạn đang nghe bản tin buổi sáng qua radio. Tin chấn động, tối qua lúc sáu giờ bốn năm phút, chiếc xe buýt số năm sắp tới trạm xe gần đó thì bị tai nạn, không ai còn sống sót, gửi lời chia buồn đến gia đình các nạn nhân, thân ái ...
Rẹt... rẹt... Hehe." (Tiếng nhiễu đài)