Trời chập tối , Đặng Phong một anh chàng có mái tóc nâu, mặc chiếc áo phông đen phối với chiếc quần jean lửng đợi xe taxi . Vài phút sau , chiếc taxi màu vàng đỗ xe trước mặt anh. Anh bước vào trong xe ngồi thì một mùi hôi thối bốc ra từ chiếc xe. Anh bắt đầu nhìn ngó xung quanh và tự hỏi mùi hôi bốc ra từ đâu .
Anh ngước mặt lên hỏi tài xế :
- Anh có ngửi thấy mùi kỳ lạ ở đây không?
Tài xế quay ra nhìn anh , anh giật mình khi thấy tài xế có khuôn mặt với những vết nứt và vết sẹo rất to. Hắn nhìn anh với ánh mắt sắc bén , hắn cười to và nói :
- Mùi gì ? Tôi không ngửi thấy !
Anh loay hoay một hồi rồi ngó đằng sau chiếc cốp xe. Anh rùng mình , sợ hãi khi thấy một con chó nằm đằng sau cốp xe có những vết đánh hằn sâu trong cơ thế và máu chảy ra từ đầu nó . Anh hít một hơi thật sâu và tự trấn an bản thân , anh can đảm hỏi :
- Sao lại có con chó nằm sau cốp xe thế ?
Đôi mắt hắn liếc quanh rồi nhìn vào gương vào nói :
- Anh có thể nuôi con chó được không ? Những vết sẹo trên mặt tôi là do nó làm ra đấy ! Tôi sợ lắm ! Tôi sợ lắm
Anh vẫn thắc mắc :
-Vậy tại sao người nó toàn máu và vết thương?
-Tôi không biết ! tôi không biết !tôi không biết!
Nói xong , hắn dừng xe lại và chạy đi để anh ở lại với con chó . Anh mở cốp xe và đưa con chó vào bệnh viện
Sau khi được chữa trị , anh đưa con chó về sống chung tại nhà trọ của anh . Đêm hôm đó, anh nằm ngủ thì nghe thấy tiếng rên rỉ , tiếng nước chảy tóc tách , tiếng gió ù ù bên tai . Anh tỉnh dậy và đi kiểm tra lại vòi nước , cửa sổ “Quái lại ,tất cả đã được đóng kín “ anh lẩm bẩm. Bỗng nhiên , một luồng gió lướt qua người anh , anh rùng mình .