“Huyền của Ôn Noãn, qua bao năm xa cách, anh có còn là Huyền của em?”
Mười năm như dòng nước chảy, tưởng như cứ yên ả trôi qua, chữa lành mọi vết thương lòng, để lại sai lầm trong quá khứ như mây bay gió thoảng. Chỉ có người trong cuộc mới biết, mỗi bước đi của thời gian là thêm một lần cứa sâu vào lòng cô, khiến trái tim vĩnh viễn chẳng thể nguôi ngoai.
Khi Ôn Noãn chia tay Chiếm Nam Huyền, cô mới mười lăm tuổi. Một cô gái mười lăm tuổi, dù có ưu tú đến mấy cũng không tránh khỏi sai lầm. Một cô gái mười lăm tuổi, cho dù nắm giữ trong tay tình yêu đẹp đẽ đến mấy, cũng vĩnh viễn không hiểu giá trị của nó.
Người càng kiên cường, thực ra lại càng lắm ưu thương.
Ôn Noãn quen biết Chiếm Nam Huyền ba năm, Ôn Nhu cũng quen biết Chiếm Nam Huyền ba năm. Đừng nói ai yêu đậm sâu, ai yêu lạnh nhạt. Đừng nói ai ríu rít bên anh mỗi cuối tuần, đừng nói ai quay lưng một mình lang thang giữa phố. Đừng nói ai háo hức kể cho ai tình yêu ai chua ngọt, đừng nói ai lúc nóng lúc lạnh với em gái mình. Đừng nói nụ hôn anh dành cho ai năm đó, đừng nói ai nước mắt tuôn rơi dưới ánh đèn đường nói đã thầm thích anh ba năm…
