
Thân hao mòn qua từng câu chữ
Mắt mỏi mệt khô họng đắng bờ môi
Nhưng người ơi đêm nay con thèm ngủ
Chợp mắt thôi cũng sắp hết pin rồi
Người mang tình đi xa nơi cô quạnh
Gió thổi hiu hắt máu còn tanh
Trợn ngược với đêm dài so lặng lẽ
Tiếng thở đều ôm giấc mộng màu xanh
Nơi ta được vùng vẫy những chốn vô sầu
Bay ra biển lớn thả mình phóng thật nhanh
Lấy trời làm mái lấy sương đêm làm mành
Nâng chén ấm nồng kiếp này không còn lạnh
Nhân quả thiệc ác lại vòng quanh
Người với người sao khó sống với nhau
Năm tháng qua đi chỉ để lại u sầu
Đôi tay này qua bao lần nhuốm máu
Nhớ người đôi lúc quặn lòng đau
Dẫm đạp lên nhau dẫm đạp lên nhau
Cây muốn lặng mà gió cũng chẳng đừng
Năm nay yên bề cùng con cháu
Chớp mắt duyên phận đã phai màu
Đỉnh cao gì cũng cần sự đánh đổi
Tự hỏi lòng chút yếu đuối vậy thôi
Nếu từ con đường ta đi không là đúng
Giữa bão gió kia vẫy vùng hay nhắm mắt thả trôi
Nơi nào cần giác ngộ, nơi nào soi rọi bản tâm
Ta chỉ thấy những xấu xa đã xâm chiếm âm thầm
Ngẩng mặt thật cao, phóng mắt thật xa
Tà áo bay bay bốn bể đều là nhà
Bao dung vạn vật, thoát khỏi trầm mê
Hóa ra cuộc đời còn tươi đẹp đến thế
Những bước ta đi không bao giờ hối hận
Chỉ cần bình thản giữ bản tâm
Biết đâu là bờ đâu là khổ ải
Giác ngộ lòng mình ai chẳng giống ai
Dù con đường có xa dù chân có mỏi
Dù cho chỉ còn lại đơn côi
Đôi tay vẫn với
Bò lê bò lết trên đường đời
Mỗi người mỗi khác.
Chuông reo, ngày mới lại về
Sớm thức dậy lại tỉnh giấc u mê
Đâu tiếng meow meow đưa ta về thực tại
Một kiếp người biết tỉnh ngộ là về...
Mơ một kiếp người
03:14, 13 tháng 3, 2018