
Em hỏi anh sao hồn thơ đến thế ?
Nay rời giường khi mọi người ngủ mê,
Khi phố vắng chưa rõ tiếng bộn bề
Nắng chưa buông thêm từng giọt ủ ê...
Một ngày nuôi tâm hồn không già cỗi
Như thân cây qua năm tháng bạc màu
Như cụ già đắm mình trong tiếng nhạc
Như đường dài người vội vút qua nhau.
Em cho anh cả bầu trời xanh lá
Sao lòng anh vẫn trắng mãi một màu
Giữa công viên bao nhiêu người xa lạ
Ta vô tình chạm nhẹ đáy nỗi đau...
Nhưng em ơi anh tìm kiếm bình yên
Giữa bao la cuộc sống ôi muộn phiền
Giữa nửa đêm lang thang Hà Nội phố
Ảnh xám màu anh vẫn còn chưa tô.
Gió thu lạnh vẫn còn đang phất phơ
Sao đếm được bao nhiêu giây thẫn thờ
Bao nhiều giây thả mình trong nỗi nhớ
Bao nhiêu lần tỉnh giấc chỉ là mơ
Nên anh bật nhạc chói thét bên tai
Thêm lạc lõng với thế giới bên ngoài
Gọi anh điên ừ thì cũng chẳng ngại
Sợ quên mình trong tình đã phôi phai
Em là ai? Ta là ai
Thời gian kia cũng chẳng quay trở lại
Sau bình minh vẫn cứ là đêm dài
Nên vẫn buồn khi chẳng có một ai
Bình minh
08:07, 9 tháng 9, 2018