Trong đêm khuya vắng, khoảng trời không yên tĩnh báo hiệu vạn vật đã chìm vào giấc ngủ. Gã bán thịt nhìn ra ngoài đường, không một bóng người vãng lai. Gã bắt đầu dọn dẹp quầy bán, kéo hàng rào chắn lại và đóng chặt cửa. Xong xuôi, gã thở phào rồi nở một nụ cười ma quái.
Gã tắt điện ở phòng khách rồi theo lối hành lang xuống nhà bếp, một gian bếp nồng nặc mùi tanh, những bệ tường lát gạch trắng bị hóa xanh rì. Gã mở tủ lạnh, ngay lập tức một luồng khí tràn ra.
"Chà! Nó chật quá rồi."
Bên trong ngăn đông lạnh chất đầy những bì bóng màu đen, có vết máu đông rỉ ra. Gã lấy ra một túi bóng và sắp xếp lại cho gọn. Rõ ràng, một vết rách trong túi bóng lòi ra một thứ, là móng tay người, nhỏ nhắn và lạnh ngắt. Gã đặt túi gần bếp gas, mở nó ra. Hai cánh tay và hai cái lỗ tai đã xanh tái. Đến công đoạn đổ nước vào nồi đui lên, gã hấp thứ có trong bịt ni lông. 30 phút sau, gã ta đặt thứ đó lên chảo dầu ngập đầy mở heo. Có tiếng xèo xèo. Và rồi, một bữa tiệc với nước sốt tiêu diễn ra nhanh chóng.
Ăn xong, gã đặt dĩa thức ăn vào chậu nơi đống chén bát chưa rửa. Rồi gã nhìn vào một tấm chăn phủ màu đen.
"Haha! Con khốn này ngủ như lợn đấy"
Đang định tiến tới thì có một tiếng chuông vang lên.
"Xin lỗi! Anh có nhìn thấy cô gái trong tấm ảnh này không?"
Thái Phong đưa cho chủ quán thịt heo xem tấm ảnh của một cô gái xinh đẹp, đó là một nữ idol mới nổi. Tên bán thịt heo béo ú nu, tướng tá hắn không khác gì một con heo đi bằng hai chân, hai tay thì tanh ngòm và từ miệng hắn thở ra những hơi thở bóc mùi cùng hàm răng mọc lệch xệch ố vàng. Phong không dám nhìn thẳng vào mặt hắn, một gã xấu xí đúng nghĩa.
"Tối qua cô ấy ghé qua đây để mua thịt, tôi còn nghe cô ấy nói nhà có tiệc nên mua sườn về nướng."
"Ừ! Cô ấy mới thông báo kết hôn, ngày mai sẽ ra mắt bố mẹ chồng. Sau khi cô ấy rời khỏi ông biết cô ấy đi hướng nào không?"
"Ở hướng kia kìa"
"Cảm ơn ông"
Thái Phong rời khỏi quán thịt tồi tàn, anh như trút bỏ được gánh nặng nhưng vẫn còn một cái cân treo trên cổ. Anh hút một điếu thuốc, thả từng gợn khói vào không trung trong khi mình tản bộ dọc theo lối đi mà gã đó chỉ. Khu này rất vắng người, lác đác chỉ có vài căn nhà. Sáng hôm nay, một người tên là Vương khiết Minh đến sở cảnh sát báo án về cô bạn gái mất tích. Vừa mới giải quyết xong vụ án ở căn nhà hoang thôi cho nên anh có chút cộc cằn khi bị giao cho nhiệm vụ mới.
Nhìn vào đồng hồ, Thái Phong thở dài rồi tiếp tục cuộc hành trình...
Khi thấy tên cảnh sát phiền phức đó đi mất, gã quay trở lại nhà bếp và cười một cách khoái chí: "Bọn ch* cảnh sát làm gì được tao kia chứ... À, phải đánh thức nó dậy đã"
Gã múc lấy một gáo nước đầy, giật mạnh tấm chăn đen ra, sau lớp hóa trang đó là một cái chuồng ch* với những thanh sắt đã hoen gỉ. Nó đủ lớn để chứa vừa một người trưởng thành, bên trong không phải là trống không, một cô gái trần như nhộng đang nằm ngủ với tư thế co người lại, cả hai tay hai chân đã bị trói chặt bằng những sợi xích nhỏ, tạo thành tư thế của một con vật bốn chân.
Gã đổ ào gáo nước bẩn vào mặt người phụ nữ đang ngủ say. Cô ấy tỉnh dậy, vừa mở mắt ra thì ngay lập tức giãy dụa dữ dội. Tiếng kêu cô không rõ lời do bị bịt chặt mồm.
"Im lặng cái nào"
Gã đạp mạnh vào cái lồng sắt liên hồi khiến cô gái đau đớn, muốn ôm ngực nhưng đã bị cưỡng chế tay chân lại. Cô đưa ánh mắt tràn trụa hai hàng nước mắt nhìn qua khe sắt, dưới ánh đèn treo lở lửng phía sau người hắn tạo nền cho khuôn mặt ghê tởm ấy thêm phần kinh dị. Gã chảy nước dãi, mở lấy xong sắt và đưa cô ra ngoài rồi đặt cái người xấu số ấy lên bàn mổ heo. Cô gái bị trói chặt tay chay nên chỉ có thể lăn qua lăn lại, thấy cô ngọ nguậy không chịu yên một chỗ. Gã bực tức, vớ lấy một thanh sắt dưới nền đất, một cú đánh giáng trần vào bắp đùi cô, cô róng lên trong đau đớn.
"Cho mày kêu la thoải mái, phòng này đã được xây dựng cách âm tốt nhất rồi đấy"
Nói rồi hắn thụt thêm một phát nữa vào bụng cô gái, sau đó mở tủ lạnh ra, lấy ra một cây kim tiêm.
"Thuốc làm tê cứng người đấy, cô em xinh đẹp ráng chịu đau một chút thôi. Người xinh đẹp như em không mang ra làm thí nghiệm vội được, hay là để em chăm sóc đám con của anh nhé"
Gã phì cười, rồi tiêm một mũi vào eo trái cô gái, dù có la hét cỡ nào nhưng một phút sau cô đã ngừng lại, cổ họng cô như bị thứ gì đó chặn lấy trong khi toàn thân cô bị đông cứng lại thoải mái cho tên biến thái kia uốn nắn. Gã loay hoay, điều khiển người cô tạo thành thế đang bò, rồi gã lấy băng keo quấn chặt cổ tay với bắp tay lại, sau đó còn dùng thanh sắt để làm cầu nối hai tay, cách này áp dụng với chân cũng như vậy. Cô chỉ biết trợn mắt nhìn, lực bất tòng tâm. Không những thế, gã còn dùng một cái móc móc mũi cô lên sao cho giống với mũi của một con heo.
Gã tự cho đó là giai đoạn chuẩn bị hoàn tất, rồi gã đặt cô lên một chiếc xe đẩy, mở cửa sau ra, nồng nặc mùi phân heo cùng mùi cám heo trộn lẫn. Vì là cách âm nên ngay cả mùi của không lẻn ra ngoài được, chúng chỉ còn cách tụ lại khắp căn phòng. Cô muốn mửa lắm nhưng trước đó hắn đã dùng một túi khí lấp miệng cô tới vào trong cổ họng, một âm thanh từ miệng cô cũng không tể nào phát ra nổi. Hẳn đẩy cô đi sâu vào trong, mặc dù đầu cô bị cố định nhìn ở đường thẳng không nhúc nhích được, nhưng cô có thể cảm nhận được, vách ngăn hai bên là những con heo đang kêu ụt ịt. Nhưng không chỉ có tiếng của loài gia súc, còn có tiếng khẽ rên rỉ của thứ gì đó
Gã đưa cô đến cuối dãy của một cái chuồng lợn, nhấc bổng cô lên, thân hình to lớn bặm trợm khi nhấc một cô gái thon gọn chỉ ở tuổi mười tám như đang nhấc một cái bánh bao vậy, đặt cô vào chuồng. Rồi dùng hai sợi xích hai bên một cái buộc vào cổ cô còn một cái buộc vào cả hai chân. Gã lấy túi khí trong miệng cô ra, cô chỉ vừa mới thở được vài cái thì đã bị gã đút vào tới tận cuống họng một cái ông dẫn cao xu gắn cố định với miệng.
"Chắc em đói rồi chứ nhỉ?"
Gã thè lưỡi, múc trong một cái nồi to bên cạnh là một ít cám heo và đồ ăn thừa, gã đổ vào cái ống, những thứ hỗn tạp ấy theo đường ống đi thẳng xuống cuống họng cô. Cô trợn tròn đôi mắt vì nghẹn, phải chục giây sau đường họng mới được lưu thông, cô muốn ho nhưng không thể ho nổi, muốn la hét nhưng bất lực.
"Mai anh sẽ tới chăm sóc em sau, anh còn phải xử lí đám kia nữa"
Rồi gã rời khỏi chuồng và biến mất.
Cánh cửa nơi lan tỏa ánh sáng kia đóng lại, cô cô gắng cử động nhưng không thể, gió mạnh đập vào khiến cô cảm thấy tê tái "phần dưới". Cô cố gắng tạo ra tiếng động lớn nhất, nhưng thay vì giúp cô thoát khỏi đống dây trói quay mình, cô đã đánh thức một người bạn cùng chuồng dậy, hai con lợn to lớn từ phía bên trong đi ra, một con đưa đầu sát cạnh mặt cô, có ý dò hỏi, nó liếm miệng cô vì ngửi thấy mùi thức ăn khi nãy gã tống vào, con kia thì nằm sát cạnh cô, kêu ụt ịt, cô nhìn mặt con lợn kia chẳng khác gì tên khốn bán thịt lợn. Ngoài ra, cô còn nghe thấy tiếng động nào đó khe khẽ. Là một con lợn chăng? Nhưng cô cảm giacs không phải vậy? Nó ở ngay góc chuồng phía bên phải cô. Và rồi khi mắt cô đã quen với bóng tối, cô cố gắng liếc nhìn cái thứ ấy để rồi chính bản thân mình phải giật mình và ghê sợ.
Cái thứ trong ấy, một cô gái, một cô gái thần sắc như đã mất hết hồn khí, mái tóc xác xơ chỉ còn lại vài cộng, cô nhận ra đó là phụ nữ vì cặp vú lủng lẳng trên ngực, khuôn mặt cô ta hốc hác, hốc mắt lún sâu vào trong như đã không còn hòn nhãn trong đó, và đúng thật, cặp mắt của người kia đã bị móc đi từ rất lâu rồi. Miệng của cô ta cũng bị gắn vào một cái ống cao su. Khắp người cô ấy dính đầy đất bẩn và lâu ngày đến nổi chúng dính chặt với làn da. Người kia không bị trói giống như cô, nhưng đó là điều đáng sợ hơn tất cả. Tứ chi của người đó từ phần đầu gối trở đi đã bị chặt cụt, lỗ tai cũng bị hỏng. Vừa thấy cô động đậy, người ấy cũng cảm giác được mà cố gắng ra hiệu, y há miệng ra, cái lưỡi đã không còn. Cô rên lên sợ hãi, nhắm nghiền mắt lại. Phải chăng rồi sau này cô sẽ bị giống người đó, trở thành một thứ dị dạng như vậy. Rồi cô khóc, cô cứ khóc, nhưng nước mắt có hạn, mắt cô sưng tấy lên và cô bắt đầu cảm giác buồn ngủ, cô muốn chết, nhưng không thể tìm ra bất kì cách gì để tự sát. Cô chỉ ước rằng, một khi mình ngủ, mình có thể kết thúc cơn ác mộng này...
Đoạn kế tiếp sẽ có vào tối mai 😁