
Xin chào. Tên tôi là Annie Janeffrost. Hiện tại đang là 23 giờ 36 phút. Xin lỗi vì đã làm phiền vào lúc khuya thế này, nhưng xin đừng rời khỏi màn hình. Nếu có thể, một tiếng nữa tôi sẽ quay trở lại. Tôi thật sự rất cần sự giúp đỡ của các bạn, tôi đã không ngủ liên tục năm ngày nay rồi.
Nếu các bạn còn nhớ, hai ngày trước, tôi đã đăng một bài viết cầu cứu tương tự lên mạng xã hội. Xin chân thành cảm ơn những người đã quan tâm và cho tôi lời khuyên. Nhưng rất tiếc phải thông báo rằng, không một loại thuốc ngủ hay thuốc gây mê nào giúp được tôi cả, tôi cũng đã thử đến bệnh viện, nhưng người ta cũng hoàn toàn bó tay trước căn bệnh của tôi, dù tôi cũng không chắc đây có phải là bệnh hay không nữa.
Với những người lần đầu đọc bài viết này, tôi xin tóm lược tình hình như sau :
Tôi đang là một sinh viên trường Y và sắp tốt nghiệp. Cũng lo lắng đến phát sốt cho công việc và tương lai như bao người trẻ tuổi khác. Các bạn hiểu điều đó mà. Sau khi ra trường, tôi phải rời khỏi ký túc xá. Tôi sẽ cần tìm thuê một căn hộ mới, mua vật dụng sinh hoạt và nội thất, rồi tìm việc. Quá nhiều khoản chi mà số tiền tiết kiệm ít ỏi và công việc ở cửa hàng đồ ăn nhanh không thể lo hết được. Tôi thật sự rất cần tiền.
Vài tuần trước, sau khi đã dành cả tháng trời để tìm một công việc lương cao mà không tốn quá nhiều thời gian, vì còn phải ôn thi, tôi hoàn toàn tuyệt vọng và còn đang tính đến việc nhờ vả gia đình (điều không tốt chút nào, bố tôi đã nghỉ hưu và em trai thì vẫn còn đi học). Vào lúc ấy, tôi tình cờ thấy thông báo của một công ty dược phẩm, họ đang thử nghiệm loại thuốc mới và cần người tham gia. Có thù lao.
Thề có Chúa, chưa bao giờ tôi được sở hữu một số tiền lớn như vậy.
Loại thuốc kia thực tế là một loại thực phẩm chức năng dành cho não bộ, giúp tăng sự tỉnh táo và tập trung. Đối tượng nhắm đến là các học sinh, sinh viên. Những kẻ đang đau đầu vì học hành thi cử, như tôi bây giờ.
Thì các bạn cũng đoán ra được mà, tôi đã tham gia chương trình thử nghiệm đó.
Họ tổ chức ở một bệnh viện tư nhân, nơi mà tôi ký hợp đồng, vào phòng bệnh, ngồi trên một chiếc ghế kim loại, nhìn họ tiêm thuốc vào tay mình, chìm vào giấc ngủ mà không biết đó là lần cuối mình còn được ngủ ngon.
Được rồi, tôi biết, tôi đúng là nhẹ dạ cả tin. Nhưng họ thật sự đã chuyền tiền tới. Tôi đã kiểm tra tài khoản và muốn hóa đá khi thấy con số hiện lên.
Chỉ là, mọi chuyện đang bắt đầu trở nên tệ hại. Như tôi đã nói, tôi đã không ngủ năm ngày rồi, tôi sợ là mình sẽ sớm chết vì kiệt sức. Nhưng tôi không dám ngủ, những giấc mơ đó tìm đến tôi bất kể đêm ngày.
Tôi đã miêu tả những giấc mơ đó vào bài viết trước, nhưng tôi sẽ miêu tả lại lần nữa.
Giấc mơ đầu tiên là vào buổi tối ngày thứ hai sau cuộc thử nghiệm.
Tôi thấy mình đang ở trong một căn nhà chật hẹp. Phải nói là nó cực kì, cực kì bừa bộn, bẩn thỉu và còn bốc mùi. Tường nhà mọc rêu xanh và ẩm thấp. Bát đĩa mọc nấm mốc lộn xộn trong bồn rửa. Vỏ bia và quần áo bẩn vứt la liệt trên sàn, lẫn giữa những túi rác đã rách nát, nước chảy ra từ những cái túi đó, thu hút hàng đống ruồi nhặng vây quanh. Tôi cá là trong đó còn có dòi nữa. Cả căn hộ giống như một bãi rác thực sự.
Nhưng cơn ác mộng chỉ bắt đầu khi thằng cha đó tới.
Tôi không biết hắn ta là ai, nhưng gã đó giống những tên bợm nhậu tôi từng thấy trong các con hẻm nhỏ. Gã rất to lớn, tôi chỉ cao đến bụng gã, và bốc cái mùi tương tự chuột chết. Đầu tiên, thằng khốn đó mở cửa, rồi loạng choạng bước vào, dẫm lên cả những túi rác. Sàn nhà ướt nước và trơn trượt, tên đó vấp ngã, trong khi tôi vẫn nhìn, không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
“Mày…đứng đó…làm gì…?”, gã lè nhè.
Tôi lắc đầu, không nói nên lời.
Gã vùng dậy và đấm thẳng vào mặt tôi.
Mẹ nó, đây gần như đé* phải mơ nữa.
Cơn đau lan truyền từ hàm dưới lên đến tận óc, vị máu tanh tanh mằn mặn trong miệng, cả cái cảm giác cơ thể đổ sụp xuống sàn nữa. Giấc mơ này thật đếch thể tin được.
Thằng cha đó tiến tới, túm lấy tóc tôi. Tôi gào lên và cố gắng đấm vào người gã. Mặc kệ sự phản kháng yếu ớt đến chính tôi cũng phải kinh ngạc, gã kéo tôi về phía bàn bếp và đập đầu tôi vào đó.
Lúc này, tôi vô cùng sợ hãi và hoảng loạn. Tôi gần như không thể để ý tới máu mũi bắt đầu chảy và cơn đau thì khiến tôi gần như lả đi.
Giấc mơ thứ nhất kết thúc ở đó.
Tôi vùng dậy, mồ hôi ướt đẫm, người lạnh toát, và run bần bật. Một cơn ác mộng tồi tệ, và thực đến đáng sợ. Lúc đó là 3 giờ 4 phút sáng. Tôi không thể ngủ lại được, nên đã rời giường và pha một ly cà phê. Mọi thứ hoàn toàn bình thường, tôi thay đồ và đi làm. Tuy có hơi thiếu ngủ một chút.
Giấc mơ thứ hai là khi tôi nghĩ rằng mình sẽ chợp mắt một chút trước khi buổi học chiều bắt đầu. Sau khi giấc mơ thứ nhất kết thúc, tôi nhanh chóng cho qua vì nghĩ rằng đấy chỉ là một cơn ác mộng, tuy nó có thực tế thái quá và là cơn ác mộng khủng khiếp nhất tôi từng gặp, nhưng chẳng có vấn đề gì, khi đó chỉ là cơn ác mộng mà thôi.
Nhưng đến lần hai thì Đé* nhé.
Tôi đang ở trong một căn phòng, cũng bốc mùi, bẩn thỉu và nhỏ hẹp y như lần trước. Có một chiếc giường kim loại ọp ẹp với một cái chăn, nói theo cách rất nhân từ rồi, thực tế thì đó chỉ là một tấm vải rách nát. Mặt sàn cũng la liệt đồ đạc hỏng hóc và cũ nát. Nhưng khác với mớ rác kia, đây toàn là những đồ văn phòng phẩm. Bút, thước, sách, vở, rất cũ và bị rách nhiều, còn có cả một tấm gương vỡ nữa.
Tôi soi mình trong gương. Mặt bạc bám két bụi và đùng đục phản chiếu hình ảnh một đứa trẻ khoảng 8, 9 tuổi, vô cùng gầy gò, hốc mắt trũng sâu, thâm tím, khuôn mặt trầy xước, nhiều chỗ sưng vù, và cơ thể bầm dập, lọt thỏm trong chiếc áo rộng thùng thình có màu và mùi như thể chưa giặt lần nào. Có vẻ là một bé trai.
RẦMMMMM
Lúc này tôi mới để ý tới cánh cửa gỗ cũ mòn khóa trong, lối vào duy nhất của căn phòng, đang rung lên dữ dội. Ai đó đang đập cửa đòi vào.
“Ra đây…ngay…thằng ch*”
Là cái giọng đó.
Một nỗi sợ khủng khiếp trào lên trong tôi. Đó không hẳn là sự sợ hãi vì trải nghiệm quá kinh khủng lần trước. Tôi không yếu ớt đến vậy. Nhưng sự sợ hãi này đến rất tự nhiên, như một bản năng. Hoặc như cảm xúc của một ai đó khác.
“Ra…đây”
Tôi co rúm người lại trong góc phòng, vớ lấy tấm vải bẩn, trùm lên người và run bần bật. Kẻ kia vẫn đập cửa điên cuồng
RẦM…RẦM…RẦM…
Tôi bắt đầu khóc, người lạnh toát, gã đó sắp vào được rồi.
RẦMMMMM
Bản lề của cánh cửa bung ra, như một mảnh gỗ vô dụng, nó đổ ập xuống sàn, mặt gỗ rêu mốc ụp xuống đất.
Lại là gã đàn ông đó. Nồng mùi rượu và chuột chết.
Giấc mơ thứ hai kết thúc khi tôi cảm thấy ươn ướt giữa hai chân mình. Thật xấu hổ khi phải thừa nhận rằng khi tỉnh dậy, tôi thật sự đã phải thay quần áo.
Đến đây thì tôi không thể bình tĩnh. Những giấc mơ đó đều cùng một nội dung, và nó quá thực, ý tôi là, tôi có thể nhìn thấy rõ ràng, điều này không lạ, nhưng thậm chí có thể ngửi được mùi hôi và cảm thấy đau – nghĩa là đang thực hiện hoạt động tiếp nhận thế giới xung quanh qua các giác quan. Quan trọng hơn, tôi cực kỳ tỉnh táo trong mơ, giống như tôi vẫn ý thức được mình đang mơ vậy.
Và đó cũng không phải ký ức của tôi được tái hiện lại. Tôi lớn lên trong một gia đình bình thường, tuy đôi khi gặp khó khăn về tài chính, nhưng bố mẹ tôi rất yêu thương chị em tôi. Hai người luôn cố gắng hết sức để lo cho các con mình một cuộc sống tốt nhất.
Còn ở đây, tôi có thể đảm bảo rằng mình đang vào vai một đứa trẻ bị bạo hành, bất kẻ là bố, hay chú bác gì đi nữa. Đánh đập và đối xử với một đứa trẻ mới 8, 9 tuổi như thế là phạm pháp. Tôi không phải người thường xuyên tham gia công tác xã hội, nhưng tôi đã thực sự tức giận khi nghĩ đến việc đó có thể xảy ra.
Ừ, đúng rồi, nếu như những giấc mơ kia có thực thì sao?
Một cách dại dột và ngu ngốc, tôi quyết định ngủ thêm một chút nữa, tìm kiếm thông tin trong những giấc mơ. Và giờ tôi không còn dám ngủ nữa.
Hãy tin tôi, giấc mơ thứ ba vô cùng tệ hại. Nó quá khủng khiếp. Tôi đã khóc rất nhiều khi tỉnh giấc. Và nếu nó có thực, thì tôi không dám tin đứa trẻ đó còn có thể sống và lớn lên khi phải ở với một thằng ch* đốn mạt đến thế.
Viết ra việc này quá khó khăn, nhưng tôi không muốn giấu các bạn. Nên tôi sẽ cố gắng viết về nó.
Tôi, không, đứa trẻ đó, đã bị hãm hiếp.
Nó là một bé trai, và nó bị một người đàn ông hãm hiếp. Thằng ch* đó có mùi rượu rẻ tiền, và cũng hôi mùi chuột chết y như lão khốn kia. Hắn đè nghiến đứa bé xuống bằng đôi tay to như hai gọng kìm của mình. Đứa bé giãy giụa, khóc lóc và kêu gào, nhưng rồi một miếng giẻ có mùi dầu nhớt bị nhét vào miệng nó, hai tay nó bị giữ lại. Và cái giọng quen thuộc rít lên với nó.
“Im ngay, chúng ta cần tiền”
Tôi không thể viết một cách kĩ càng, thật sự không thể, nhưng tôi muốn nói rằng tôi chưa bao giờ phải trải qua một đau đớn như thế trong đời. Cơ thể như bị bóp vụn ra, cơn đau thấm vào từng thớ thịt, và tôi khóc cho đến khi tỉnh dậy. Cơ thể hiện thực hoàn toàn không bị tổn hại gì. Nhưng tôi đã sợ hãi tới mức không thể bước chân xuống khỏi giường ngày hôm đó.
Cho đến ngày hôm nay, đã năm ngày trôi qua, nhưng tôi vẫn không dám ngủ. Tôi sợ giấc mơ kia sẽ tiếp tục tái diễn. Bây giờ, tôi thương cho đứa trẻ kia nhiều hơn là sợ hãi cho mình.
Tôi cũng đã liên lạc với bên công ty dược phẩm và đã tới cái bệnh viện tư nhân kia.
Chẳng có ai cả.
Số máy công ty không liên lạc được. Những người trong bệnh viện phủ nhận việc có liên quan tới một cuộc thử nghiệm thuốc nào đó. Không một bác sĩ hay y tá nào biết đến những việc này. Tôi không báo cảnh sát, họ cũng sẽ cho rằng tôi có vấn đề thần kinh như những bác sĩ thôi. Hơn nữa, đây cũng chẳng phải một vụ lừa đảo, tiền trong tài khoản vẫn còn nguyên, và hợp đồng không có điều khoản nào yêu cầu được bồi thường bởi tác dụng phụ của thuốc. Mà thực sự, tôi không còn quan tâm tới tiền nong nữa, tôi cần ngủ.
Và hơn hết, tôi cần biết về đứa trẻ kia. Tôi tin rằng em có thật, đang đau đớn sợ hãi ở một góc bẩn thỉu nào đó, với những kẻ mất hết tính người. Tôi muốn cứu nó, bằng bất cứ giá nào. Em chỉ là trẻ con, và những điều em phải chịu đựng thật sự phi nhân đạo.
Các bạn thấy đấy, đã hai ngày trôi qua sau khi tôi đăng tải bài viết trước đó. Tôi đã vi phạm một điều khoản của hợp đồng, là "hạn chế tiết lộ chi tiết cuộc thử nghiệm và kết quả kèm theo". Chắc là tôi sẽ phải hoàn lại tiền, nhưng không sao cả. Làm thế mới có hi vọng dụ được đám người ở công ty kia ra mặt. Rồi tôi sẽ yêu cầu họ cho tôi thông tin về đứa trẻ, cũng như cách thoát khỏi những giấc mơ.
Các bạn biết không, đã có người đến. Nhưng anh ta không phải người của công ty dược phẩm.
Anh ta giới thiệu mình tên Tholson Wellan. Anh ta bước vào nhà trước cả khi được tôi mời. Thật bất lịch sự. Nhưng anh ta nói, đây là trường hợp khẩn cấp.
"Dù sao thì, việc xông vào nhà người khác như thế này cũng thật khiếm nhã. Xin thứ lỗi cho tôi". Tholson hơi cúi đầu khi xin lỗi, nở một nụ cười nhẹ nhàng pha chút xấu hổ.
Anh ta có gì đó rất quen.
"Tôi cũng đã tham gia cuộc thử nghiệm vài tuần trước, Tôi đã đọc những gì cô viết trên mạng"
"Anh cũng gặp chúng phải không? Những giấc mơ ấy". Tôi sốt sắng, cuối cùng đã có chút đầu mối.
"Không, tôi xin lỗi". Tholson đáp, vội nói thêm khi thấy phản ứng cụt hứng của tôi."Nhưng tôi nghĩ là tôi hiểu vấn đề của cô"
...
"Cô Annie, cô đã bị cấy ghép ký ức của người khác"
...
"Xin lỗi, cô Annie?"
Tôi đang rất xúc động.
Nghẹn ngào đến không nói lên lời. Vậy là đứa trẻ đó có thực, và em đã phải trải qua những chuyện như thế.
"Vậy còn...em ấy thì sao? Đứa bé ấy"
"Cậu bé vẫn sống, trưởng thành khỏe mạnh". Đột nhiên, giọng Tholson đanh lại."Chúng ta có việc khẩn cấp hơn, cô Annie ạ. Xin cô hãy rời khỏi đây ngay"
"Hả?"
"Bọn chúng đã lần ra địa chỉ của cô. Bọn chúng đã biết cô vi phạm hợp đồng"
"Nhưng...tôi tưởng...chỉ cần hoàn lại tiền và hủy bỏ hợp đồng"
...
"Xin lỗi, nhưng cô thật sự không cảm thấy có gì đó kì lạ sao?"
Không, cực kỳ nhiều điều kỳ lạ là đằng khác.
"Tiền không phải vấn đề với chúng. Mục đích của chúng là một thứ lớn hơn. Cô đã bị bọn chúng dắt mũi"
Tôi hiểu điều đó chứ.
"Tức là tôi đang gặp nguy hiểm?"
"Vâng"
"Làm sao tôi có thể tin anh?"
"Cô có thể cầm theo mọi thứ quý giá, chỉ cần nhanh lên. Cô có thể đi bất cứ chỗ nào. Về nhà bố mẹ, sang nhà bạn bè. Chỉ cần rời đi càng sớm càng tốt"
Thế đó, và giờ tôi ở đây, trên chuyến tàu này, viết bài viết này bằng điện thoại di động. Ở toa bên kia, một người đang chờ tôi. Người đã khiến tôi nhận thức được tình hình hiện tại của mình. Tôi không còn nhiều thời gian, nên sẽ ghi lại ngắn gọn cuộc hội thoại của mình với ông ta, khi ông ta, một ông lão tóc đã bạc, có vẻ hiền hậu và đáng kính, tiến tới ngồi xuống bên cạnh tôi.
"Vậy là anh ta đã đến tìm cô?"
...
"Dạ?"
"Hẳn anh ta đã miêu tả chúng tôi rất đáng sợ. nhỉ?". Ông ta nheo mắt lại khi nhìn thấy biểu cảm của tôi."Đừng làm ồn, khuya rồi đấy, có người đang ngủ kìa...Ừ, đúng vậy, tôi đến từ công ty dược phẩm"
Đột ngột, một cảm giác tức giận trào lên trong tôi.
"Các người tránh mặt tôi"
"Xin lỗi, chúng tôi buộc phải làm vậy."
"Nhưng lại có thể tìm ra nơi ở của tôi, và lần theo tôi"
"Chúng tôi đã luôn theo dõi cô. Chúng tôi biết hết những chuyện cô đã gặp, cả về đứa trẻ và những giấc mơ"
"Vậy thì các người là kẻ xấu". Tôi rít qua kẽ răng, kết luận nhanh chóng."Lũ khốn"
Người đàn ông thở dài, lắc đầu khe khẽ với bản mặt buồn bã.
"Người đàn ông đến gặp cô hôm nay, anh ta nói anh ta tên gì?"
"Các người định làm gì anh ấy chứ?". Càng lúc tôi càng thấy máu dồn lên não, có lẽ lý do duy nhất tôi không đứng lên tẩn lão già này, là vì ông ta trông đã già lắm rồi.
"Để tôi đoán nhé, Tholson hả? Chúng tôi theo dõi cô mà". Ông già chỉnh lại cặp kính lão."Chúng tôi chẳng thể làm gì anh ta được, chúng tôi đã truy tìm anh ta 6 năm nay rồi"
"Tôi cũng đã tham gia cuộc thử nghiệm vài tuần trước"
Tôi sững sờ. Chẳng biết đã mất bao nhiêu thời gian để có thể lắp bắp
"Nhưng...nhưng mà..."
"Chẳng có Tholson nào hết". Người đàn ông tiếp tục bằng giọng ôn tồn." Anh ta tên Denius".
"Kể...kể cả thế". Tôi lắc đầu, ngạc nhiên vì giọng mình yếu ớt đến không ngờ." Anh ấy đã đảm bảo đứa trẻ đó ổn Đứa trẻ trong giấc mơ của tôi. Tôi chỉ muốn có thể ngủ lại bình thường, và thấy em ấy an toàn"
Người đàn ông già đột nhiên bật cười, nụ cười của một người ông lớn dịu dàng với đứa cháu ngu dại.
"Về giấc ngủ của cô, chúng tôi sẽ có cách giải quyết. Còn về đứa trẻ..."
"Em ấy làm sao?"
Ông già nhún vai.
"Denius nói với cô rằng cô đã bị cấy ghép kí ức. Thế anh ta có nói, đó chính là kí ức của anh ta không?"
(Còn tiếp)