Một câu chuyện không dài, không đến mức ám ảnh, nhưng mình cảm thấy nó hướng về quá khứ quá nhiều! Lướt qua những trang truyện nói về Đỗ Hiểu Phong và Ôn Tĩnh, lướt quá những cảm xúc của Mạnh Phàm, mình thường thích đọc kỹ những chi tiết liên quan đến Giang Quế Minh, vì mình nghĩ, anh mới là tương lai, anh mới là sự thật!

"Khi còn trẻ, chúng ta có đủ lý do để thích một người một cách nghiêm túc, đến khi lớn lên, chúng ta cũng có đủ lý do, để nghiêm túc mà phụ lòng một người. Do đó, những tình cảm non nớt nhất của giây phút đầu tiên, luôn luôn sẽ ghi nhớ cả đời.”
Ôn Tĩnh và Thôi Hiểu Phong, tình đầu, 7 năm, họ đã cho nhau những ngày tháng đẹp nhất của tuổi thanh xuân.
Mạnh Phàm với Ôn Tĩnh, tình yêu thầm kín giữ chặt trong tim.

Mọi thứ cứ tự nhiên như thế, như chính bản thân chúng ta thôi. 18 tuổi nhìn lại 16 tuổi, ôi trẻ con biết bao. 20 tuổi nhìn lại 18 tuổi, ôi bồng bột biết bao. 30 tuổi nhìn lại 20 tuổi, hoài bão đấy, nhưng khờ quá bản thân ạ.
Trong vòng xoáy của cuộc đời như thế, con người thay đổi, con tim thay đổi, có ai giữ được sự vô tư trong sáng như thuở mới yêu. Gánh nặng, mệt mỏi…
“Anh đã từng yêu… nhưng bây giờ không được nữa…”

Ôn Tĩnh một năm rồi chưa thể nào quên được Thôi Hiểu Phong vì chưa có một người khác thay anh dắt cô đi quãng được còn lại. Thế nên chưa có ký ức mới lấp đầy, sao ký ức cũ có thể lùi vào góc tối được đây.
Thôi Hiểu Phong thì khác, anh có người yêu mới, anh vẫn còn ký ức cả một thời tuổi trẻ, nhưng thế thì đã sao? Không phải không nhớ, mà chỉ là cố ép nó vào một góc, sống với hiện tại, đôi khi nhớ đến lại cảm thấy… à, đã có lúc đẹp như thế, không tính toán như thế, ngây ngô như thế…
Và Giang Quế Minh, anh đã bước vào cuộc đời Ôn Tĩnh, đúng địa điểm, và đúng thời điểm. Người ta hay gọi là “có duyên gặp thời”. Mình thích lúc hai người ở bên nhau, mình thích ngoại truyện, vì lúc đấy Quế Minh sẽ kể nhiều hơn về chuyện hai người, là hiện tại, là hiện thực và cũng có thể là tương lai.
First love - Câu chuyện về tuổi thanh xuân đã qua không thể nào lấy lại, hãy giữ nó vào một góc, chôn sâu xuống, để khi nào cảm thấy bất lực, cảm thấy cuộc đời không còn lối thoát, hãy ôn lại những ký ức đấy, nó là những ký ức đi suốt cả cuộc đời.