QUÊ TÔI LINH DỊ KÍ
Nhà tôi từ đời ông cố tổ đã là dân Nam Bộ thứ thiệt. Theo ghi chép bên gia phả dòng họ thì thời ấy ông tổ là người miền ngoài, theo chân chúa Nguyễn mà khai khẩn đến vùng Cái Bè này, thấy khí hậu mưa thuận gió hoà, đất đai màu mỡ thì quyết định lập làng mà sống, trải qua nhiều biến động thời thế, dòng họ tôi vẫn gắn liền với vùng đất của cây trái này. Tuy nhiên, phàm người ta có câu " Ở tinh gặp ma, ở quỷ gặp quái, gian tà gặp nhau" , ấy là hễ nơi nào có người sống, thì sẽ có người thiện, kẻ ác, người ta làm ác thì tâm bất chính, làm ác thì sinh ác nghiệp, làm ác thì hại người, người sinh oán niệm. Nhiều điều xấu xa, tội lỗi, những câu chuyện nhân quả, báo ứng cũng từ tâm địa đen tối, những việc làm trái đạo lý của con người mà ra, và đương nhiên, những chuyện quỷ dị ở vùng quê tôi cũng không phải hiếm.
Tôi năm nay đã 18 tuổi, đã là một thanh niên với tuổi thơ gắn liền với những buổi cùng đi thả diều, tắm sông , trốn tìm với lũ trẻ trong xóm. Tuy còn trẻ nhưng tôi vẫn biết cảm giác những tối cúp điện, cả đám con nít háo hức kéo nhau quây quần lại, vừa ăn bánh, vừa nghe những người già kể chuyện, truyện cổ tích có, truyện cười có, nhưng, có lẽ thứ mà chúng tôi mong đợi nhất, chính là những câu chuyện ma mị do chính ông nội tôi kể. Bây giờ, ông tôi đã không còn nữa, nhưng những câu chuyện của ông, chả biết có thật hay không, nhưng đều ám ảnh kí ức tuổi thơ của từng đứa trẻ chúng tôi đến tận bây giờ...
*Ma Cây
Dạo ấy xéo trước nhà tôi có một gốc cây gì to lắm, thân nó đã bị gãy đổ từ lâu, ngã xuống dòng sông bên cạnh. Có một điều ngày ấy tôi vẫn lấy làm lạ là sao chả thấy ai đến dọn hay cưa gỗ đem đi bán vì cái cây ấy , tôi bảo quả thực nó to lắm, cả 3,4 ngươi ôm mới xuể, nếu mà bán thì không bao giờ dưới trăm triệu. Mãi sau này, qua lời ông tôi kể, tôi mới biết vì sao có chuyện lạ vậy. Căn nguyên thì phải lui về giai đoạn khoảng 1980, đương nhiên tôi vẫn chưa ra đời, ông kể, lúc ấy trong xóm có cây gạo cổ thụ to lắm, cầm lá um tùm che kín cả một khoảng đất rộng. Có điều là xung quanh cây gạo này không có loài cây nào mọc khác, cây gần nhất cũng cách hơn mấy trăm thước, trên cây cũng chẳng thấy con ch** nào đậu, suốt năm tháng, cây gạo vẫn đứng cô độc, im lặng, âm u, huyền bí. "Thần cây đa, ma cây gạo” ngườ ta vẫn hay nói như vậy, tôi nghe ông nội kể đến đây liền biết ngay cây gạo đó có điều quỷ dị. Ông kể tiếp, đợt đó là khoảng năm 1982, tối đó trời mưa lớn lắm, cây cối bị gió xô đẩy nghiêng ngã cả, duy có cây gạo vẫn đứng bình yên như chả có gì. Người ta bảo rằng tối đó nếu nhìn lên trời vào khoảng canh 3 thì liền thấy một vệt sáng xanh lè từ phương Bắc bay đến ngay cây gạo nọ mà đậu xuống. Từ đó về sau xung quanh cây gạo cũng có nhiều sự lạ. Số là ngày ấy dân vẫn còn nghèo lắm, lại hay dùng bếp củi chứ có xài bếp ga như bây giờ đâu nên hễ ra đường gặp cành gãy, cây khô đều nhặt về để đốt đun. Trong xóm có bà cụ Lan, cả 2 con và chồng bà đều đi bộ đội và hi sinh cả, nên và sống côi cút có một mình thôi, bà sống bằng việc đi bán rau do chính bà trồng, người ta thương nên cũng mua ủng hộ, lần đó bà trên đường đi bán rau về, có đi ngang cây gạo cổ thụ, thấy dưới đât lá khô và cành rơi rất nhiều, bà liền gom hốt cả cho vào giỏ xách về để đun. Chiều đó lúc bà nấu cơm, tiếng cây cháy “lách tách” trong bếp lửa vang ra như có nhịp điệu, bà chú ý lắng nghe thì chợt rùng mình, hình như trong lò lửa có hàng ngàn tiếng kêu thét của ai đó, nghe vô cùng kì dị. Chợt bà Lan cảm giác như có ai đứng sau lưng, thổi một hơi lạnh vào người bà, sau đó mắt bà hoa lên rồi không biết gì nữa. Sáng hôm sau, chị Loan sang tìm bà Lan vì hôm nay bà hứa giao rau sang cho quán cơm của chị mà không thấy, chị mới đập cửa gọi nhưng chả nghe ai đáp lời, nghi có chuyện chẳng lành chị liền hô hoán người ta phá cửa xong vào thì thấy bà Lan nằm trên mặt đất, mê man, lúc người ta bế bà lên giường, nhổ tóc mai, thoa dầu thì bà tỉnh, nhưng bà lại chỉ lên nóc nhà mà há hốc mồm kinh hãi la hét:
- Nóoo.. óoo ở trên nóc nhà kìa... đừng.. đừng .. bắt tôi .. tôi không cố ý đâu...
Một người ra chiều khó hiểu lắm, cho là bà Lan bị sốt rồi mê sảng, nên mua hộ bà ít thuốc, sắp xếp nhà của, nấu cho bà nồi cháo rồi ra về. Lần đó bà Lan bệnh liệt giường suốt mấy ngày, lúc hết bệnh thì cả người cứ ngơ ngơ như mất hồn, mấy hôm sau thì bà chết, bị chết đuối. Người ta mấy ngày liền không thấy bà Lan đi bán rau, bà lại ở một mình, sợ bà có bệnh nên rủ nhau sang nhà bà, quái lạ tìm khắp nhà vẫn chả thấy bà Lan đâu, lát sau có người đi tiểu ở cái ao sau nhà bà mới thấy có vật gì trong bụi môn ngứa sát mép nước, bốc mùi hôi thối, người này mới đến gần xem thì tá hoả phát hiện thấy xác bà Lan nổi lềnh bềnh trên nước. Lúc vớt lên người ta thấy mắt bà Lan mở trừng trừng, hơi lòi ra, lồ lộ trong rất sợ. Có người thấy vậy liền khấn vái rồi lấy vải vuốt mắt bà xuống, kì lạ là vuốt cỡ nào mắt bà vẫn cứ mở to trừng trừng, người ta thấy lạ nên không dám làm đại nữa mà đến ngôi chùa Thiên Long Cổ Tự gần nhà mà mời một nữ sư ra, sư cô này sau khi xem xét thì lấy một bông sen vuốt ngang mắt bà Lan, miệng đọc kinh siêu độ. Tức thì từ trong hai hốc mắt bà Lan chảy ra hai dòng máu đen ngòm, hôi thối vô cùng, rồi tự dưng hai con mắt của bà Lan rung lên như có vậy gì chạm vào, từ đó bò ra vô số dị vật như những con giun đất đen ngòm ngòm. Mọi người thấy một màn như vậy thì sợ hãi lắm, có mấy người chịu không nổi nôn oẹ cả ra ngoài. Mấy con dị trùng bò ra ngoài một lúc liền bốc hơi biến mất. Sư cô làm xong liền nói :
- Bà Lan bị một phép yểm rất đáng sợ, mấy con dòi bọ này năm này qua tháng khác ăn mòn hồn phách của bà Lan nên bà cứ ngơ ngáo, đến gần đây thì chúng nó ăn sạch nên bà Lan cũng chết, chả hiểu bà gây thù chuốc oán với ai mà bị dính phép này, có điều tôi vẫn thấy lạ lắm.
Mọi người nghe vậy mới hỏi điều gì kì lạ, sư cô lại nói tiếp:
- Tuy đây là phép yểm ai có học pháp đều biết nhưng lúc nãy phá giải, tôi cảm thấy một luồng sức mạnh thần bí không phải do con người có được. Mọi người vẫn nên cẩn trọng thì hơn.
Chôn bà Lan xong rồi, nhưng vẫn chưa hết chuyện, từ lúc, mỗi tối người ta vẫn thấy bà Lan đứng ngay bãi đất có cây gạo quỷ dị đang nhặt nhạnh những bông gạo đỏ au au, mắt bà vô hồn, miệng lẩm nhẩm gì đó, thỉnh thoảng lại cười toe toét, có người ở Sài gòn về quê, chưa biết chuyện bà Lan đã chết, gặp bà liền cười nói vui vẻ, rủ bà Lan cùng đi về, lát sau người này thấy lạ, quay lại thì bà Lan đã biến mất từ bao giờ, người này về kể cho Người thân nghe thì mọi người mới há hốc miệng cả kinh vì bà Lan đã chết rồi thì ai nói chuyện với người đó được. Có đêm người ta nghe tiếng xì xào bên cây gạo ngó đầu ra thì thấy bà Lan đang ngồi vắt vẻo trên cành cây gạo không hai chân xuống đất đánh đ* qua lại trông rất quỷ dị. Có lần ông cố của tôi đi sang xóm bên có việc, lúc về đã độ 9, 10 giờ đêm, đi ngang qua chỗ cây gạo chợt ông nghe trên cây có động, hình như có thứ gì ở trên tán cây đang cựa quậy. Ông giơ đèn pin lên soi về phía có động thì ông giật bắn mình khi thấy trên đó có một sinh vật như người, nhưng chắc chắn không phải là người. Hai con mắt nó sâu hoắm, chỉ có hai cái lỗ đen ngòm ngòm. Hai cái tay của nó dài quá khổ, buông thõng xuống đung đưa. Quỷ dị hơn là cái miệng của nó rộng ngoác đến tận mang tai, hàm răng trắng nhơn nhởn cứ nhe ra cười khanh khách với ông cố tôi. Nó thấy ông cố tôi rọi đèn thì cùi người xuống, không , đúng hơn là cái cổ nó bỗng dài ra, tiến dần sát về mặt ông cố tôi, lè cái lưỡi đỏ lòm dài thòn, chẻ ra hai bên như lưỡi rắn. Ông cố tôi thoáng kinh hãi nhưng vốn là bộ đội giải phóng, ông liền vớ cái cây bên đường mà đập về phía con quỷ, lạ kì là cái mặt nó bỗng biến mất, chợt tiếng con quỷ cười lên điên dại. Ông cố tôi nghe nó cười thì run bắn người rồi ngất xỉu, trong cơn mơ màng ông thấy có cái bóng đen, chính là con quỷ nọ lại gần ông, nó lè lưỡi liếm liếm mặt ông cố tôi, chợt cái vòng gia bảo truyền dòng mà ông cố tôi đeo ngay cổ phát sáng, con quỷ hét lên một tiếng rồi biến mất, ông cố tôi cũng bất tỉnh luôn. Cả nhà tôi đêm ấy tá hoả đi tìm khắp nơi mà cũng chả thấy.
Sáng hôm sau người ta đi làm đồng ngang thấy ông cố tôi ngủ dưới bụi cây dại, rất khuất tầm nhìn, nguyên do là ông thấy có con ch* cứ đứng sủa ăng ẳng vào bụi cây ông mới đến xem có rắn hay con gì bắt đem bán cũng được khối tiền, đến nơi thì ông thấy có cái chân người thò ra, ông giật mình kinh hãi mới tri hô người ta ra kéo lên thì hoá ra là ông cố tôi nằm trong bụi, nhưng ngủ ngon lành không bị gì cả, đợt ấy ông cố tôi cũng bị ốm mấy ngày, nhà tôi sợ lại giống bà Lan nên mời sư cô ra xem thì sư cô nói ông tôi bệnh do con quỷ hút bớt dương khí định hại thôi, nhưng nó bị sức mạnh của tổ tiên tôi áp chế nên ông cố tôi mới thoát một kiếp nạn. Từ sau vụ của ông cố tôi người ta sợ cái cây gạo quỷ dị lắm, không ai dám bén mảng đến gần cây gạo nữa. Mà cây gạo cũng ngày càng quỷ quái, hình như nó toả ra thứ ma lực nào đó thu hút những oan hồn xung quanh tụ hợp lại, âm khí thịnh vượng khiến xung quanh cây gạo càng thêm ma mảnh. Mỗi đêm, người ta vẫn có thể nghe tiếng gió thổi vào tán cây xào xạc, vang vọng như tiếng kêu khóc của ngàn vạn oan hồn. Mãi đến khoảng năm 1992 nhà nước quy hoạch nông thôn mới nên mở đường cho rộng ra, theo bản vẽ thì con đường thôn chạy ngang cây gạo nên phải đốn bỏ. Người dân thấy vậy thì mừng vì cây gạo âm khí đã ám ảnh cuộc sống họ quá lâu rồi, có điều chả hiểu sao chẳng làm cách nào mà đốn cây gạo được. Cứ mỗi lần chuẩn bị cưa máy thì y như rằng lại xảy ra sự cố khi thì dây cưa đứt, khi thì cưa chết máy. Bất quá người chủ quy hoạch mới đưa hẳn xe cần cẩu mà chỗ tôi hay gọi là chiếc rô-be vô xúc đất gốc cây đi. Người dân đã biết tiếng cây gạo từ lâu, cộng với sự kiện linh dị xảy ra hổm giờ nên ai cũng khuyên ông này nên tìm một pháp sư hay thầy chùa mà hỏi ý kiến. Kết quả ông này không nghe cứ cho rô-be xúc đất. Đang làm ngon ơ thì trời xui đất khiến sao cái trục cẩu bị gãy, cánh tay cẩu bị văng ra xa, lại rơi ngay chỗ người chủ quy hoạch đứng, kết quả ông này bị đè gãy chân, đầu bị đập chảu máu suýt chết. Sau đó phải quy hoạch lại con đường tránh gốc cây đi, nhưng do cái cây vẫn lù lù ngay đường nên thỉnh thoảng có mấy người say sỉn vẫn đâm vào cây mà bị thương nặng. Mãi đến khoảng 3 năm sau, một lần trời gió mưa lớn lắm thì chợt có tiếng sét cực kì to, người ta bảo tiếng sét ấy to tới nổi mấy cái lu đựng nước có mấy cái bị chấn động đến vỡ tan. Hôm sau, mọi người thấy cây gạo bị sét đánh cháy đen thui, rụi hết cành lá. Từ các kẽ nứt trên thân, người ta thấy mấy dòng nhựa cây chảy ra đỏ lòm lòm như máu người vậy....
Ông nội tôi kể hồi xưa mới chiến tranh xong, đất nước còn nghèo lắm, ai cũng nghèo cả, nhà tôi cũng vậy, ông với bà tôi ngày đó phải bươn chải đủ nghề mới nuôi nổi 7 người con. Ông bà tôi ban ngày thì đi làm vườn, tối đến bà tôi thì ở nhà làm việc linh tinh, sẵn tiện chăm sóc các cô bác của tôi luôn, còn ông tôi thì hay ra sông đánh bắt cá, tôm về cải thiện bữa ăn, nếu dư thì bà tôi cũng bán có đồng ra đồng vào. Thời đó được cái cá tôm nhiều vô kể, hôm nào thiếu ăn chỉ cần xách lưới tìm chỗ nước sâu quăng ất ơ xuống là cũng không dưới một kí tôm cá. Tối lần đó, ông nội tôi như thường lệ đánh ghe ra sông thả lưới như thường. Trăng hôm đó sáng lắm, phủ lên khung cảnh một thứ anh sáng vàng nhàn nhạt ma mị. Lúc đang thả lưới ông chợt nghe có tiếng xì xào như người ta đang nói chuyện, ông nội tôi mới ngẩng đầu lên nhìn thì chả có ai cả. Thấy lạ nhưng ông cũng không bận tâm vì ông chú ý tới mẻ cá hơn. Lúc ông nội tôi bơi lại gỡ lưới kéo lên thì ông thấy nặng lắm, ban đầu ông nội tôi nghĩ là do cá nặng nên mừng lắm, lát sau có gì đó không đúng. Ví nhu cá nặng thì kéo không nhanh được thôi chứ làm gì có chuyện không kéo lên được. Sợ do lưới vướng vào cây ngầm kéo rách lưới nên ông nội tôi mới lặn xuống sông để tìm mắc vướng mà gỡ. Lúc ông lặn xuống rõ ràng xung quanh vẫn vắng lặng thế mà lúc ông ngụp xuống rồi thì nghe lùng bùng bên tai như cả trăm ngàn người gào thét. Ông nội tôi thấy lạ nhưng vẫn kệ, nghĩ là do dưới nước nên ổng nghe nhầm,chợt ổng giật bắn người khi có thứ gì đó mềm mềm, trơn trơn nhưng lạnh ngắt chạm vào chân ổng. Ông nội tôi giật mình như phản ứng thông thường, ông quay đầu lại xem thì chả thấy vật gì dưới chân trừ màn nước đen kịt, nghĩ chắc là con cá nào nó bơi trúng chân ông thôi. Lúc ông quay đầu lại thì ổng giật mình kinh hãi, khiến nước tràn vô sặc sụa. Trước mặt ổng là một cái mặt người, không, là mặt của một cái xác chết đuối, da thịt nó trắng bệch, hằn lên những đường nứt toát. Hai con mắt nó mở trừng trừng trắng dac đầy tơ máu nhìn ông, cái miệng rộng ngoác tới mang tai nhe ra mỉm cười với ông để lộ hàm răng trắng ởn. Ông nội tôi hoảng hồn ngôi lên thiệt nhau, phóng lên ghe bơi về nhà, lúc bơi ông nghe phía sau có tiếng ì oạp như có con gì đang lội theo, định thần nhìn lại đó là nguyên một cái đầu người cứ lù lù lội theo ghe của ông, ông biết hôm nay gặp xui xẻo rồi nên càng cố bơi nhanh về để tránh rước hoạ vào thân. Trên đường về tiếng xì xào bàn tán còn lúc càng nhiều, lúc ông nội tôi quay lên bờ nhìn thì tá hoả phát hiện dọc hai bên sông từ bao giờ đã xuất hiện lố nhố những bóng đen kìn kịt, có điều chúng nó cứ lắc lư qua lại như theo nhịp, dù ánh trăng khá sáng nhưng không cách nào thấy rõ mặt họ. May mà ông nội tôi cũng về đến nhà bình an được. Lần khác ông nội tôi đi buôn gạo ở đâu trên Đập Thầy Hai, bạn nào ở Mỹ Lợi chắc biết mà. Hôm đó do gạo nhiều nên đến tối vẫn chưa chuyển hết xuống ghe, nên ông tôi buộc phải ngủ lại ở trỏng một đêm. Khuya hôm đó, do ông tôi hơi mệt nên xuống ghe ngủ hết trong khi mấy người bạn của ông vẫn đang nhậu, đang ngủ thì ông nội tôi giật mình tỉnh dậy vì ông cảm giác có ai đang nhìn chằm chằm và nói gì đó vào tai của ông. Lúc ông tỉnh lại thì thấy ngoài chiếc ghe đầy gạo và ông đang nằm trong ghe ra, hoàn toàn không có ai cả. Ông thấy lạ lắm nhưng nghĩ chắc do mình nằm mơ, thần hồn nát thần tính nên lại nằm xuống ngủ tiếp, chợt ông nghe bên mạn ghe có tiếp vỗ bồm bộp như ai đó đập tay vào ghe vậy. Ông nội tôi mới lấy đèn pin chui ra mui ghe rọi coi, cũng chả thấy gì. Bất chợt lúc này một bàn tay hay vật gì đó nhơn nhớt, lạnh toát quấn vào chân ông. Ông nội tôi giật mình ngã xuống sàn ghe, cái thì kì lạ vẫn dính chặt vào chân ông tôi. Ổng định thần nhìn lại thì thấy là một cái bụi lục bình quấn vào chân. Ông thắc mắc lắm, thắc mắc tại sao cái bụi lục bình dưới sông lại có thể bay lên quấn vào chân ông được. Đột nhiên lúc này, ông thấy khuất sau đám rễ của cây sung sát mép sông có dị động, ông nội tôi mới tò mò rọi đèn pin qua xem thì tá hoả phát hiện nơi ông vừa rọi đèn pin tới lềnh bềnh nổi một cái xác người, một xác chết đàn ông trương phình cả lên, cái mặt tím tái. Chợt đầu của cái xác cử động, nó nghiêng về phía ông nội tôi mà nở nụ cười man dại. Ông nội tôi hết hồn hét lên một tiếng, mấy người kia đang nhậu trên bờ nghe thấy liền chạy xuống xem sao:
Mấy người bạn của ông nội tôi nghe vậy cũng kinh ngạc, vội soi đèn pin về phía ông tôi chỉ, quỷ dị là nơi đó chỉ còn một vùng nước đen thui trống không.
Anh Ba , chắc anh nhìn nhầm rồi, làm gì có ai chết đâu.
Ừ..ừ.. nhưng tui rõ ràng thấy nó nằm ở đó mà ta - ông nội tui thắc mắc.
Mấy người bạn của ông thì cho rằng ông nội tôi mơ ngủ nên nhìn nhầm, nhưng chỉ ông tôi hiểu rõ là những gì ông thấy là thật, bởi vì... ngay cổ chân ông, tuy búi lục bình đã biến mất từ bao giờ nhưng vẫn vương lại chút nước trên chân ông. Từ dạo đó xong, ông nội tôi bỏ hẳn nghê chài lưới đêm, có đi câu đêm hay buôn qua đêm đều rủ vài người đi cùng ông mới yên tâm, không phải hoàn toàn vì ông sợ ma, nhưng oing sợ con ma nó doạ rồi bị trúng gió thì cũng có người giúp chứ xỉu một mình chết không ai hay. Ông bảo ở quê phải gặp ma mấy lần như vậy thì nó mới chất.
Hồi ấy xóm tôi có ông Lam làm nghề giết heo. Hồi đó người ta nuôi và ăn thịt heo nhiều lắm nên ông này ăn nên làm ra, xây nhà cửa cũng vững chải. Mà tôi thề là nhìn ông này đâm họng heo nó phê khỏi bàn tới. Ổng bắt con heo cột bốn chân nó lại cho khỏi vùng vẫy, đặt nó nằm ngửa lên bàn. Rồi ông Lam cầm một cây mác bén ngót đâm từ từ vào cổ con heo. Cái lưỡi mác ghim càng sâu, máu từ cổ họng con heo túa ra càng nhiều. Ông Lam kê cái thau chuẩn bị sẵn hứng hết số máu heo chảy ra. Người ta bảo nhìn sợ nhưng tôi lại khá thích cảnh làm thịt heo như vậy, mặt dù lúc nghe tiếng con heo kêu en éc và tưởng tượng cái xác con heo bật dậy tấn công những người đã giết nó khá là rùng rợn. Tôi với cháu ông Lam bằng tuổi, nên thân với nhau lắm, nó kể với tôi có đợt nó đang ngủ, giữa khuya buồn đá* nên mở cửa đi. Khổ nỗi thằng này nó làm biếng chúa luôn, thay vì đi ra nhà cầu thì nó đi tắt xuống cái cống hay dùng để thoát nước làm thịt heo. Nó kể nó đang đá* ngon ơ chợt nó thấy bụi cây gần đó có động, nó liếc mắt qua nhìn xem con ch*, con mèo gì thì nó giật mình, nhém tí tiểu ướt cả quần. Số là ở phía bụi cây có cái bóng trắng của con gì cứ ủi mõ* xuống đất như loài heo. Nó thất kinh định bỏ chạy vô nhà thì lại thấy các bụi cây gần đó đều có bóng mấy con heo nữa, cũng đang ủi mõ* ngư tìm đồ ăn. Quỷ dị là ở những chỗ ánh trăng không soi tới thì không bàn, nhưng hễ con heo nào hoặc bộ phận nào bị ánh trăng soi tới đều lộ ra thịt xương nham nhở như đã để lâu ngày, mấy con heo này ở chỗ cổ nó đều có vết thủng rất sâu, vẫn đang túa máu ra mặc dù thực tế trên mặt đất không có miếng máu nào. Thằng bạn tôi sợ quá không kịp thắt dây quần mà chạy tút luôn vô nhà, nó chạy ào vô phòng nó trùm mền kín mít. Nó nói lúc đó nó cứ rối bời chả biết ra sao, nó biết đó là giống ma, ma thì nó sợ tụt cả ch**, nhưng ma hình con heo thì nó thấy cứ là lạ, quả thật con heo thì nó không sợ cho lắm vì nó có lạ gì với xác mấy con heo ông nội nó xẻ treo dưới bếp chờ đem bán đâu. Đang suy nghĩ miên man chợt nó nghe tiếng gõ cửa phòng nó.."bồm bộp”.. nó tưởng mẹ nó sang tìm nên chạy ra mở cửa. Lúc cánh cửa vừa mở ra thì lù lù trước mặt nó một thân ảnh, đúng là dáng người thật..nhưng.. nhưng mang một cái đầu heo, hai con mắt trắng dã nhìn trừng trừng vào thằng bạn tôi, miệng nó nhếch lên, vâng, chắc là no đang cười vì không có chuẩn mực “nụ cười của heo” như người nên tôi cũng không đoán được, phát ra tiếng "ồn ột”. Thằng bạn tôi sợ quá nó lùi lại phía sau sát bên cửa sổ, tự dưng từ cửa sổ mấy cánh tay thì vô ghì chặt thằng bạn tôi lại, nó hoảng hồn nhìn ra sau, chỉ thấy 6,7 cặp mắt đỏ lòm đang nhìn chằm chằm vào nó. Nó la hoảng um sùm cả lên, cả nhà thức giấc chạy sang xem thì thấy nó múa máy tay chân một mình trong phòng. Ông Lam biết có chuyện quỷ dị nên tán tán vào mặt nó mấy cái, nó tỉnh lại kể hết mọi chuyện cho cả nhà nghe, ông Lam mới nói :
- Nhà mình làm nghề sát sinh, âu cũng là nghiệp, mình sát sinh cũng là hoá kiếp cho lũ heo. Miễn sao mình kiếm ăn lương thiện, ngày rằm đầu tháng đều cúng chùa, làm từ thiện thì không sao. Có điều vẫn có những vong heo vừa bị giết chưa kịp đi đầu thai thì vẫn luẩn khuất xung quanh, con cần chú ý một chút.
Đợt đó, trong xóm có anh trai trẻ lại nhà ông Lam cùng làm với ông, cũng là vừa học việc học cách giết lợn cho quen. Tuy nhiên nghề nào cũng có những cấm kị riêng của nó mà những người lâu năm mới rõ, anh này tay nghề cũng khá nhưng vẫn là dân mới nên không biết những quy tắc riêng của nghê đồ tể. Lần nọ ông Lam đi đám ở xóm bên, dặn anh này ở nhà trông cửa hàng và giết heo nếu người ta thuê. Anh này ở nhà cẫn bình thường, đến trưa thì có mấy người nọ ăn mặc có vẻ là dân có tiền đến nhà tìm ông Lam :
- Ới vác Lam ơi bác có nhà hôn, nhà tui mới mua được con heo quý, nghe đâu là đồ cực bổ dưỡng, nhờ bác qua giết giùm ạ, sẽ trả lễ hậu ạ.
Anh này mới ra bảo bác Lam không có nhà nhưng anh cũng biết giết heo. Nhà đó nghe vậy cũng chấp nhận. Đến chiều ông Lam về anh nay giao số tiền lại rồi nghe kể sơ chuyện cũng ậm ừ vậy thôi. Đêm đến ông Lam đang ngủ chợt có tiếng đập cửa rầm rầm, ổng mới giật mình tưởng có trộm nên gọi con trai thức cầm dao với cây đòn thủ thế sẵn. Lúc mở cửa ra thì ông thấy mẹ của anh học việc đứng ở ngoài, mặt mũi tái méc khẩn trương lắm. Thấy ông mở cửa bả liền nói :
- Ông Lam ơi, ông qua xem xem thằng con tôi từ lúc chiều đi làm về thì bỗng dưng sốt nặng, rồi bây giờ nó nằm ở nhà vật cã la lối om sòm kìa ông ơi, không biết nó có phạm điều kiêng kị gì không .. huhu.. ông thương tình qua xem hộ thằng con tôi với.. chứ tôi xót quá...
Ông Lam nghe vậy liền đi theo bà này về nhà bả, không quên đem theo một số vật dụng mà ổng gọi là để "giải nghiệp". Đến giường của anh học việc nằm, chỉ thấy anh này chụm hai tay chân lại với nhau, giơ lên trời, miệng la inh ỏi như con heo bị cột gô lại sắp giết thịt. Ông Lam thấy lạ bèn đến xem, liền vả vả vào mặt anh giúp việc nhưng chẳng tỉnh. Lúc này bất quá ông mới kêu người mẹ sang nhà ban chiều nhờ xin bộ móng heo qua và bảo nhà ấy đừng vội ăn thịt heo. Lúc bà mẹ đem về cái bộ móng heo, bảo nhà nọ sắp đem đi hầm, may mà bà đến sớm. Ông Lam nhận lấy bộ móng heo thì cả kinh. Bộ móng heo này ngoài có bốn móng như thường mà lại mọc thêm một móng nhỏ phía bên. Ai ở miền Tây cũng biết, heo là loài động vật ăn tạp, nuôi như gia súc bình thường nhưng heo năm móng lại là đại kị. Người ta nói nó có năm móng, giống như móng người nên linh lắm, nhà ai vô phúc mới gặp lứa heo có con năm móng. Ấy là nó có cốt tinh, thiêng lắm, giết heo làm thịt là thường nhưng giết heo năm móng là hoạ. Thông thường người hiểu chuyện thì sẽ thả con heo đi, người mua heo hoặc người giết nếu gặp heo năm móng cũng từ chối khéo. Bao nhiêu năm qua ông hành nghề gặp không ít heo năm móng nhưng lần nào ông cũng tuân thủ quy tắc nghề nghiệp mà bình an, xui là lần này lại gặp ngay anh học việc còn non quá. Ông Lam thở dài, xuống bếp cạo một ít lọ đáy nồi hoà với nước mưa, đắp lên mặt anh người học việc. Xong ông lấy một gói bột đen đặt vào miệng anh học việc, đọc khấn gì đó rồi rút ra. Lúc này anh nọ mới ngừng kêu la và đặt tay chân xuống giường, ông Lam nói:
- Cái vong con heo năm móng mạnh lắm, nó là thù người giết nó nên nó nhập về trả thù. Thôi tui khoá hồn nó lại trong cái túi này rồi, trong vòng nửa tháng nhà bà phải đem cái túi bột đen này lên chùa Dơi ở miệt Sóc Trăng thì mới êm chuyện.
Bà mẹ ngay hôm sau đã bắt xe lên chùa Dơi để lo mọi sự, tuy bà không khá giả nhưng không nề hà tiền bạc xe đi lại và cúng chùa, bởi vậy có chuyện mới thấy được lòng cha mẹ.
Tầm đó là năm tôi học lớp 9, đám thanh thiếu niên trong xóm vẫn hay chơi tụ tập nhau đi chơi đùa. Câu chuyện xảy ra luac nhà tôi đi du lịch nên mãi lúc về mới được nghe kể lại.
Lần đó sau khi làm xong việc nhà, như thường lệ đám thanh niên lẫn trẻ con trong xóm tôi lại tụ nhau ra bãi đất trống để bài trò chơi, đương nhiên là thiếu sự góp mặt của tôi, con trai nó dễ, lớn nhỏ gì không cần biết, chỉ cần chịu chơi là thân nhau hết. Sau khi cả đám bày trò chơi chán chê,thằng An liền nói :
- Ê bây, đó giờ mình chơi năm mười toàn ban ngày chán òm, hay nay mình chơi tối cho nó tráng lệ he
Năn mười là tên gọi khác mà chỗ tôi gọi để chỉ trò chơi trốn tìm. Có đứa nghe vậy mới nói:
Tai nghe người lớn nói chơi năm mười buổi tối dễ bị ma giấu lắm, hay là...
Hay là con khỉ gì, chơi thì chơi, không chơi thì nghỉ, thời đại con người du lịch mặt trăng rồi mà còn ma mị - thằng An bắt chước giọng mấy ông học đại học trên Sài Gòn về rồi ra vẻ.
Vậy là cả đám xúm nhau lại “ù quế” - cũng là một cách để tìn người thua chỗ tôi. Khi đếm số bàn tay giơ ra chợt thằng Mừng giật mình la lên :
- Ê thằng nào giơ tới hai tay lận vậy ? Bộ hông biết chơi hả ?
Cả đám đưa mắt nhìn nhau khó hiểu. Dù tụi này là chúa chơi ăn gian nhưng cũng có những quy tắc riêng, ví như lúc tìm người thua chẳng hạn. Thằng Mừng lại la lên :
- Một , hai, ba ù quế lại nè. Nhớ giơ một tay còn lại lên để đề phòng có thằng chơi xấu.
Nó lại đưa mắt đếm, rồi giật bắn người khi lại có đến 10 bàn tay. Rõ ràng mọi người đã đưa tay lên trời cả rồi, nên chắc chắn không có chuyện ăn gian. Nó bình tĩnh đếm lại lần cuối, lại chỉ còn chín cái, nó thấy lạ lùng lắm nhưng vẫn mặc kệ vì tụi kia đã hối bắt đầu.
Mọi chuyện vẫn diễn ra, cả đám vẫn chơi vui vẻ bình thường cho đến lượt của thằng Khánh đi bắt thì sinh chuyện. Số là thằng này lúc đang đi tìm đến chỗ bụi tre lão thì chợt thấy động trong hốc cây. Nó nghi là thằng nào đang trốn nên từ từ tiến lại gần cái bóng đen đang ẩn nấp. Có điều quỷ dị là hình như cái bóng này cảm nhận được nó, hễ nó càng lại gần thì cái bóng càng di chuyển ra xa. Thằng này cũng nổi máu điên lên mà rượt theo thằng đang nấp nọ để “xí” cho bằng được thằng đó là ai. Hai đứa cứ rượt nhau chạy, có điều lạ là dường như thằng Khánh chạy nhanh, thì cái bóng phía trước chạy nhanh, nó chạy chậm thì cái bóng phía trước lại chạy chậm. Chạy một đoạn đến cái hẻm kia, cái bóng phía trước liền quẹo vào. Thằng Khánh rượt ở phía sau đến cũng rẽ theo, có điều lúc nó tới hẻm cụt thì chả thấy tăm hơi cái đứa chạy trước mặt đâu nữa. Lúc nó loay hoay tìm thì chợt có cơn gió thổi qua rung mấy cái cây xung quanh kêu xào xạc, tự dưng sau lưng nó lù lù xuất hiện một con mè đen to đùng, liên tục kêu “meo...meo” nghe rất đáng sợ. Rồi nó nghe đụp một tiếng sau lưng, hịnh như co vậy gì đang rung canh cây dữ lắm, nó mới quay lại nhìn lên cái cây thì há hốc phát hiện có một dáng người đen thui ngồi vắt vẻo trên cành cây, đung đưa hai cái chân qua lại, mặt nó hướng về phía thằng Khánh cười quỷ dị, để lộ hàm răng trắng ởn càng nổi bật trên cả khối người đen thui của nó. Thằng Khánh sợ quá liền vứt cả dép mà chạy, chạy một hồi quay lại chỗ đám con nít, thằng An mới hỏi:
- Ê sao hồi nãy mày rượt ai mà chạy dữ vậy ? Tụi tao thấy mày rượt ai mà có thấy ai đâu ? Tụi tao kêu mà mày không nghe thấy nên đứng đây đợi, bộ bị tào tháo rượt hả ba ?
Cả đám nghe vậy thì cười haha trêu chọc thằng Khánh, tuy nhiên mặt thằng Khánh vẫn trắng bệch biến sắc, thấy lạ nên thằng An mới hỏi:
- Rồi bộ đang bị ông Tào Tháo bắt nhưng đi không ra hay sao mà bơ phờ vậy mậy ?
Cả đám lại cười to, lúc này thằng Khánh mới nói:
- Tao .. tao.. đang nghỉ lấy hơi nè, tụi ..tụiii mày biết hông nãy tao rượt theo thằng kia chạy hoài quỷ, lát sau tao không thấy nó đâu hết mới nhìn xung quanh kiếm, trời ơi nó ngồi vắt vẻo trên cái cây mày ơi, nó nhìn tao chằm chằm rồi nhe răng lè lưỡi ra hù tao nữa, tao sợ quá mới chạy về nè.
Mấy thằng xung quanh nghe vậy có đứa tin đứa ngờ, thằng An liền bảo:
- Xàm quá xàm rồi, mày giả trò ma quỷ để hù tụi tao sợ chưa gì, nhát ai chứ đừng có nhát bố mày, tao chả biết là gì đâu nhe con. Thôi cũng tối rồi, tụi mình về bây ơi.
Nghe vậy cả đám lục tục kéo nhau ra về, thằng Khánh cũng đi về theo. Nó vẫn thấy lạ lắm, ai không hiểu thì thôi chứ chính bản thân nó hiểu rõ nhất nó không có giả bộ, hơn nữa lúc đó nó cũng rất tỉnh táo vì vừa chạy một quãng khá dài chứ không phải mơ mơ màng màng mà nhìn nhầm, nó sống cũng mười mấy năm ở quê rồi, có bao giờ nhìn nhầm đâu. Cứ miên man suy nghĩ thì nó đi tới ngã rẽ Rạch Ông Đống. Thằng Khánh bỗng thấy buồn tè nên dừng lại để giải quyết nổi buồn. Khổ nỗi con nít vạn thằng như một đều phá phách đủ trò. Thay vì vào bụi mà xả thẳng ra thì êm chuyện cả rồi, không, thằng này nó không ngoan như vậy, nó phóng lên một ụ đất cao gần đó rồi tè lên :
- Nước chảy đá mòn, nước như thác đổ .. hehe tiểu như vầy mới là thượng hạng chứ .
Nó vừa tiểu, vừa đung đưa người qua lại xem nước chảy từ trên ụ đất xuống, rồi la om sòm ra chiều thích thú. Giải quyết xong nó lại đi về tiếp. Nó lại nghĩ :
- Hồi ban chiều thằng Mừng đếm nhầm tay, hù cả đám này nọ, cả đám chơi cũng bình thường đến phiên mình bắt thì gặp con ma đó, hay là cái đám này nó xún nhau hù mình ta nhỉ ?
Nó đang nghĩ bỗng có làn hơi lạnh thổi qua như có ai ở phía sau đang thở vào gáy mình vậy. Nó giật bắn người vội rảo bước nhanh hơn về nhà, quỷ dị là từ sau khi làn hơi lạnh xuất hiện, trên các tán cây mà nó đi ngang qua đều phát ra tiếng "xào xạc” như có ai đang đ* ở trển mà rung lắc vậy. Thằng Khánh càng sợ hơn, nó nhớ tới lời bà nó dặn :
- Con ra đường đang đi một mình mà nghe tiếng gì lạ hoặc ai gọi ở phía sau thì cứ đi nhanh về nhà, đừng quay lại, kẻo không sẽ bị bắt mất hồn phách.
Nó cố đi nhanh về nhà, phía sau nó tiếng xào xạc càng ngày càng lớn hơn, gần hơn. Nó chịu không nổi quay đầu lại liếc nhìn thì tá hoả khi thấy phía sau nó là cả chục con ma, oan hồn, ma đường, ma chợ đang đuổi theo nó, con nào hình dáng cũng kinh dị, cổ thì dài ngoằng nghèo, hai hốc mắt sâu hoắm đen ngòm, cái lưỡi cứ dài quá khổ, hình như không chứa hết trong miệng nên cứ lè lè ra ngoài, đỏ hoét. Chợt cả đám thấy thằng Khánh quay lại thì cười lên khanh khách, lao mình nhanh hơn về phía trước doạ cho thằng bạn tôi một trận thất hồn lạc phách, nó ba chân bốn cẳng chạy về nhà mà chẳng con biết gì xung quanh nữa.
Đến cổng nhà nó, nó thở phào một hơi, quay đầu lại phía sau thì chả thấy con ma nào đuổi nữa rồi. Lúc này đã hơn 8 giờ tối, nó mới chạy xuống nhà bếp tìm phần cơm tối để ăn. Ba nó hình như đi công việc rồi, chỉ còn mẹ nó đang lúi húi làm gì ở sau nhà nãy giờ. Nó về thưa mẹ qua quýt rồi ào vào bàn ăn cơm. Đến lúc về được tới nhà cảm nhận được hơi ấm gia đình , nó cảm thấy mình được bảo vệ khỏi đám ma lang thang ngoài kia, cảm giác thật vững chắc. Nghĩ vẩn vơ một lát nó đã ăn cơm xong, lúc dọn chén đem dẹp ra phía sau, nó đi ngang chỗ mẹ nó thấy bả đang rửa hay làm một bộ đồ lòng, thấy vậy nó cất tiếng hỏi :
Yeah , bộ mai nhà mình ăn cháo lòng heo hả mẹ ? Nhớ cho con trái tim nha, con thích ăn tim lắm đó.
Ờ, con ăn xong rồi vô nhà tắm rửa, đi ngủ sớm đi, đi chơi suốt cả ngày mệt mỏi rồi.
Nghe mẹ nó nhắc mấy câu, trong lòng nó ấm áp lạ thường. Tấm rửa xong nó vô phòng nằm ca hát nghêu ngao. Tụi con nít tụi tôi có thói quen chung sáng đi học trên trường, chiều về làm bài học bài xong hết rồi chơi tới lúc đi ngủ luôn, vậy chơi mới thoải mái. Nó đang hát một hồi chợt thấy lạ, bình thường mẹ nó hay vào nhắc nó ngủ sớm mà sao nay không thấy. Thằng Khánh hơi bực vì dù sao nó cũng là con trai một, quen được cưng chiều nên càng gào to họng hát, mục đích để mẹ nó chạy vô kêu nó đi ngủ. Nó nằm kêu gào một hồi thấm mệt cũng chả thấy mẹ nó đá động gì, cực chẳng đã nó đành thôi. Lúc nó lòm còm bò dậy định ra ngoài lấy chai nước uống cho đỡ rát cổ vì kêu rống nãy giờ thì có cơn gió đùa vào cửa sổ khiến cái cửa sổ của nó đang khép hờ bị thổi bung ra. Nó cào nhào bực bội chòm dậy định thò tay kéo cánh cửa sổ lại thì nó giật bắn người khi nhìn thấy ngoài cửa sổ, hình như...hình như có một đôi mắt đỏ hoét đang nhìn chằm chằm về phía phòng thằng Khánh. Nó hoảng quá giật mình lùi lại. Chỉ thấy cái cặp mắt đỏ lòm lòm đó di động về phía cửa sổ phòng thằng Khánh. Lúc nó đến gần, nhờ ánh đèn trong phòng rọi ra, thằng Khánh mới thấy được cặp mắt đỏ lòm lòm đó chính là.. là.. của cái bóng đen hồi chiều ngồi vắt vẻo trên cây. Cái bóng nọ dường như biết nó đã nhận ra, nơ mỉm cười, cái miệng rộng hoác đến mang tai như bị ai cắt, lại để lộ ra hàm răng trắng ơn ởn, tiến đến bên sát cửa sổ thò đôi tay đen kìn kịt vào, thằng Khánh sợ hãi quá chừng chỉ ú ớ vài chữ. Bỗng dưng cái bóng đen vụt biến mất. Thằng Khánh lúc này thấy vậy cũng bình tĩnh đôi chút. Nó đưa tay bật hết đèn trong phòng lên sáng choang, cũng giúp nó có thêm một chút dũng khí. Nó biết nếu để cái cửa sổ mở tang hoác như vậy thì xác định là nó trắng đêm chứ không ngủ nổi. Nó mới rón rén tiến lai gần phía khung cửa sổ, lấy hết can đảm thò tay ra ngoài nắm cái cửa sổ kéo lại, may quá hình như chẳng có gì trở ngại, nhưng đến lúc tay nó kéo về thì hình như sượt qua một cái gì đó. Nó mới liếc mắt ra chầm chầm nhìn xuống thì tá hoả khi thấy nguyên cái bóng đen kịt ngồi thu lu ở dưới bệ cửa sổ. Hoá ra không phải cái bóng đen biến mất mà là nó chỉ ngồi thụp xuống nấp khỏi ánh mắt thằng Khánh thôi. Con quỷ thò tay chộp lấy tay thằng Khánh, thằng này giật mình la oai oái rụt tay lại té nhào lên giường. Chợt có tiếng mẹ nó ngoài cửa gọi vọng vào hỏi :
- Sao vậy ? Sao vậy con ? Ra mở cửa cho cho mẹ vô coi .
Thằng Khánh nghe tiếng mẹ nó thì như người chết đuối vớ được cọc, vội vội vàng vàng bò ra định mở cửa. Lúc này chợt tay nó chạm vào vật gì được dằn ngay đầu giường, nó định thần nhìn lại là một mảnh giấy, trên đó có ghi mấy chữ, lúc nó cầm mảnh giấy lên đọc xong thì đứng lặng người chết đứng...
" Gửi Văn Khánh !
Hôm nay mẹ với ba mày đi đám cưới của một người bạn trên Sài Gòn, chắc là sáng mai mới về tới, hồi chiều mẹ tìm con mà con đi chơi nên không báo được, mẹ có nấu cơm phần tối và sáng sẵn rồi đó, con hấp lại ăn cho nóng, mai sáng đi học cẩn thận"
Nó vẫn đứng trân trân đó, nó có đọc hết là thư đâu, nó đọc tới chỗ "mẹ với ba mày đi đám cưới của một người bạn trên Sài Gòn” là đầu óc nó ong lên bùng bùng rồi. Theo lá thư thì mẹ nó với ba nó chắc chắn đã rời khỏi nhà từ ban chiều, vậy thì..thì cái người đàn bà giống y mẹ nó hồi chiều ngồi làm lòng heo là ai ? Hơn nữa cái thứ gì đang đứng ngoài kia kêu tên nó vậy ? Nó càng nghĩ tim càng đập mạnh. Lát sau nó bắc ghế nhón lên, nhìn qua khe cửa xem ra ngoài thì nó suýt té ghế. Thứ đang đứng cách nó một cánh cửa vẫn mang hình dáng của mẹ nó, có điều khuôn mặt lại vô cùng nanh ác, dưới đất chỗ nó đứng lòng thòng từng khúc ruột. Thằng Khánh kinh hãi nhận ra lúc ban nãy thứ mà con quỷ giả mẹ nó rửa chính là ruột của chính con quỷ. Nó vẫn đứng đó nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng, cất tiếng gọi the thé :
- Khánh ơi, con ra mở cửa cho mẹ xem nè, sao con la um sùm vậy con. Ra đây mẹ cho con trái tim để ăn nè, hồi nãy con nói con thích tim lắm mà hí hí..
Nó vừa nói vừa thò tay móc trái tim trong lồng ngực ra, trái tim đỏ hỏn vẫn còn đang đập thình thịch, bắn máu thành tia. Thằng Khánh hãi quá ngã vật ra giường, con quỷ ngay cửa nghe nó hét lên càng gõ cửa mạnh hơn, "bộp..bộp..bộp ..bộp”, con quỷ đen thui nãy giờ ngay cửa sổ bỗng thò cái đầu đến bên nó, nhe răng cười quỷ dị, thằng Khánh lúc này quá sức chịu đựng, nó lăn quay ra giường bất tỉnh, trước lúc mất đi nhận thức nó vẫn nghe tiếng cười lanh lảnh của hai con quỷ như từ cõi u minh vọng về....
Sáng hôm sau, thằng Khánh đang ngủ thì chợt bị ai đó vả vào mặt đau điếng, mở mắt ra thì thấy ba mẹ nó đứng xung quanh, mặt lo lắng. Ngước nhìn đồng hồ đã quá 11 giờ trưa. Hoá ra sáng nay không thấy nó đi học, thầy cô mới điện thoại cho ba mẹ nó. Ba mẹ nó nghe vậy lo có chuyện chẳng lành, liền bắt xe về ngay, tới nơi thấy nhà cửa im lìm, vào phòng thì thấy nó nằm ngủ ngon ơ. Vừa lúc gọi nó dậy xem. Thằng Khánh nghe vậy liền kể lại sự việc đêm qua, mặt vẫn không giấu được vẻ sợ hãi. Mọi người nghe xong cả kinh, ba mẹ nó vội dẫn nó lên nhà một ông thầy bói gần đó để xem quẻ. Vừa đến cửa nhà ông thầy bói liền quát tháo gì phía sau lưng đoàn người, mọi người quay lại thì chả thấy ai, ai cũng rờn rợn người. Lúc ông này xem bói xong mới bảo:
- Cháu nhà chị nó quậy phá, động vào mồ mả người ta nên người ta theo về tận nhà mà đòi ra sửa lại. Nó hoá thành hình chị để dụ con chị nhằm bắt hồn nó, may mà thằng nhỏ mạng lớn. Tui thấy theo nó còn một cái vong nữa, nguyên là con ma đường ma chợ vất vưởng, con chị chơi năm mười buổi tối nên bị nó theo ám chọc phá. Chỉ cần đốt chút vàng mã cho nó là yên thôi
Ba mẹ nó nghe vậy thì la mắng thằng Khánh một trận, bắt nó chỉ đường đến cái ụ đất cao hôm qua nó tiểu lên. Sau khi cúng bái đủ thứ, làm cỏ gọn gàng thì chợt thấy bát nhang cháy bùng lên, mọi người lo sợ thì ông thầy bói bảo:
- Đừng lo, người đã khuất đã chấp nhận thành ý đó, nhớ sau này có đi tiểu tiện cần chú ý một chút, người chết họ cũng như người sống thôi, cũng ưa sạch sẽ.
Sau đó thì thằng bạn tôi cũng không gặp mấy trò ma mị nữa, tuy nhiên bây giờ thỉnh thoảng nhắc lại nó vẫn rùng mình sởn gái. Nhân đây cũng có lời khuyên cho các bạn nào có việc đi đến các vùng xa lạ thì cũng nên chú ý việc làm bản thân một chút, vì bạn không biết chỗ mình đứng đang vùi bao nhiêu xương cốt của người đã khuất.
Lần đó vào khoảng tháng 7, năm tôi học lớp 6. Trong xóm có ông Năm Chích làm nghề ruộng, thỉnh thoảng hay đi đánh giậm. Nhà ông Năm chỉ có hai vợ chồng ông sống, hai đứa con của ông đã lớn và đi làm ăn trên Sài Gòn, vẫn gửi tiền về nuôi ông đều đều. Thú thật thì nhà ông Năm Chích cũng thuộc dạng khá giả vì cả đời ông siêng năng tiết kiệm, lại có hai đứa con làm ăn cũng ổn định, gửi tiền về nuôi ông. Nhiều lần các con ông khuyên ông đừng đi làm ruộng nữa, họ nuôi ông được, ông cứ ở nhà dưỡng già nhưng ông không chịu, ông bảo:
- Ruộng thì có đó, để không làm chi, tao thì cũng còn khoẻ mạnh, để tao làm cũng đủ nuôi hai tao với má mày, còn tiền tụi bây gửi về tao để đó, phòng khi có bệnh hoặc giữ giùm bây thôi.
Lần đó đó vào khoảng tháng 7, ở miền Nam tháng 7 là tháng mưa giông nên có sấm sét nhiều lắm, lúc ấy khoảng 4 giờ chiều, mọi người đang làm ngoài ruộng thì chợt mây đen kéo đến, chớp giật liên hồi, mọi người mới í ới gọi nhau vô nhà tránh mưa, mà đúng hơn là tránh sét. Ông Năm cũng đang ngoài đồng, ngặt nỗi ông đang kéo cái lợp đầy cá, ông sợ lát mưa xuống nước dâng lên cá bỏ đi hết thì uổng nên gáng nán lại, có người gọi với :
Ới ông Năm ơi, vô lẹ lẹ ông ơi, trời sấm ghê quá.
Ừa, đợi tui gỡ cái lợp cá này cái rồi vô.
Người kia thấy vậy thì bảo ông tranh thủ rồi cũng đi về. Lúc ông Năm đang gỡ cái lợp ra thì chợt có tia sét rạch ngang trời, hằn hộc như vết sẹo hằn lên khuôn mặt xám xịt của trời đất. Chỉ nghe ông Năm rú lên một tiếng hãi hùng rồi ngã vật ra đất.
Bà Năm đang ở nhà nấu cơm đợi chồng về như thường lệ, lúc bà đang nhóm củi lên thì có tiếng sét to ầm ầm khiến bà giật mình, bỗng dưng là thấy đau nhói ở tim, hô hấp khó khăn, cả người bà run lên bần bật , dâng lên một cảm giác lo âu khôn lường. Chợt ngoài trước nhà có tiếng người ta đập cửa rầm rầm, thất thanh kêu bà:
- Chị Năm ơi.. trời ơi.. chị Năm đâu rồi, chồng chị bị trời đánh chết đen thui ngoài ruộng kìa chị Năm ơi. Mau mau ra coi coi.
Bà Năm nghe vậy thì trợn tròn mắt, ngã khuỵu ra đất. Người ta vội dìu bà lên giường nằm đắp khăn cho bả, bôi dầu đủ thứ, lúc người ta khiêng xác ông Năm về đặt ở cái chõng trước nhà, bà Năm trông thấy thì lại xỉu thêm lần nữa. Bà đau lắm, bà thấy xác của người chồng hiền từ, đầu ấp tay gối của bà hơn năm mươi năm nay ở với nhau, vậy mà bây giờ nằm đó, bị sét đánh cháy sạm đen, miệng há hốc như kinh ngạc lắm, đôi mắt cứ mở trừng trừng trợn lên trắng dã. Nhìn ông chết thảm như vậy bà lại nấc lên nghẹn ngào .
Đến tối thì mọi việc lo hậu sự cũng đã tươm tất, mấy đứa con của ông trên Sài Gòn cũng vừa về nhà. Dù đã tối nhưng người trong xóm đến viếng ông rất đông, người ta thương ông Năm, sống hiền từ, luôn giúp đỡ mợi người, siêng năng chăm chỉ mà lại chết thảm như vậy, ai cũng u buồn không nén nổi bi thương. Trong đoàn người viếng ông Năm, đương nhiên không thể thiếu sự có mặt của đám con nít tụi tôi. Đối với đám con nít chưa hiểu chuyện tụi tôi thì đi hóng đám ma là một trò gì đó tuy sợ nhưng lại kích thích lắm. Đương nhiên vì là con nít sợ quậy phá nên người lớn không cho vào gian đặt thi hài người chết, muốn xem tụi tôi phải xúm ở bên cửa sổ mà ngóng vào. Xác ông Năm đen nhẻm được đặt trên cái bộ đi-văng giữa nhà trước, mặt được che đắp bởi một cái khăn mỏng. Không hiểu sao lúc tôi nhìn vào cái khăn che mặt xác của ổng tôi có cảm giác ổng cũng đang mở mắt trừng trừng nhìn lại tôi qua lớp màn vải mỏng vậy.
Tụi tôi thấy trên xác ông Năm có đặt một con dao phay và nải chuối thì thắc mắc lắm, ví dụ nải chuối thì còn hiểu là cúng chứ cái dao phay thì để làm gì. Chú Chín đạo tì mới lên tiếng:
- Chuối thì để cúng người đã khuất, còn cái dao phay đặt trên ngực để tránh việc xác bị hoá thành quỷ nhập tràng đó bây.
Tụi tôi ngạc nhiên hỏi lại :
- Ơ đó giờ tụi con nghe ma da, ma heo, ma ch*, chứ chưa bao giờ nghe quỷ nhập tràng, nó là con gì vậy chú Chín ?
Chú Chín đáp :
- Quỷ nhập tràng thực ra là một loại cô hồn dã quỷ. Tụi này chết nhưng không chịu đầu thai mà lưu luyến nhân gian. Nếu tụi nó gặp xác mới chết, dương khí còn chưa kịp tán hết, thì bám theo, nếu có con mèo đen nhảy qua người cái xác tức khắc oan hồn sẽ nhập thể, điều khiển cái xác đi hại ngườ, uống máu ăn thịt để nạp dương khí. Tụi mày có thể hiểu giống như con cương thi trong phim ông Lâm Chánh Anh, khác là cương thi không có hồn còn con quỷ nhập tràng thì có hồn vậy.
Tụi nhỏ tụi tôi gật gù đồng ý, tôi thì thầm nghĩ lỡ bây giờ cái xác ông Năm mà vùng dậy đi ăn thịt người chắc sợ lắm, bất giác tôi nhớ lại cảm giác cái xác nhìn mình lom lom qua lớp khăn mỏng thì lại rùng mình sợ hãi. Mọi việc diễn ra suông sẻ đến lúc nhập quan, sau khi kiểm tra kĩ lưỡng rằng không có con mèo nào xung quanh, người ta mới bỏ cái dao phay khỏi xác ông Năm. Thình lình lúc này có con cú heo từ đâu bay đến để bắt con ruồi đang đậu trên xác ông Năm. Nó kêu lên mấy tiếng nghe rợn cả người :
Mọi người giật mình xua nó đi, rồi lại đặt xác ông Năm vào quan tài. Có điều trước lúc đóng nắp quan tài lại, hình như tôi thấy xác ông Năm chợt mở mắt. Tối hôm đó mọi chuyện vẫn diễn ra suông sẻ, đến chiều hôm sau, lúc múa đạo tì để đuổi quỷ, con nít tụi tôi mê nhất là khúc này, mấy ông đạo tì hoá trang thành Tề Thiên múa côn vèo vèo đánh nhau với quỷ, rồi mấy con quỷ hoá phép thì mấy ổng làm xiếc, nói chung rơm rả lắm. Ở miền Nam cái tục đám ma khác miền Bắc ở chỗ đám ma là phải vui, ngày trước thì kéo kèn tây thổi suốt ngày, bây giờ thì thuê nhạc sống. Chung quy thì đó là quan điểm tinh thần mỗi nơi, nhưng tôi vẫn thấy thích cái ma chay của người Bắc, còn đám ma mà nhạc xập xình cứ chướng tai thế nào ấy.
Lúc đang xem múa đạo tì, thằng An vỗ vai tôi hỏi:
- Ê mày nghe gì chưa ? Tao nãy giờ nghe có tiếng "lạch cạch” phát ra từ cái quan tài hoài hà, mày nghe thử xem .
Tôi chú ý lắng tai nghe, quả thật có mấy tiếng “lạch cách “ rất khẽ từ cái quan tài phát ra. Thằng An nói tiếp:
- Hôm qua tụi mày về trước, tao đợi mẹ tao ra rồi về chung, tao mới phát hiện từ đầu hôm đến lúc bỏ xác ông Năm vô hòm, có thấy khỉ gì đâu, chỉ từ khi con cú mèo nó đậu lên xác ổng thì mới sinh tiếng “lạch cạch". Tao nói người lớn nhưng ai cũng nói có nghe gì đâu, nhưng rõ ràng tap với mày nghe, nãy tao hỏi thằng Mừng nó cũng nghe thấy nữa.
Tôi gật gù đồng ý, số là tôi rất thích đọc sách nên biết, tai của con người sau khoảng 20 tuổi thì bị lão hoá, sẽ không thể nghe được một số âm thanh ở tần số thấp hơn, nhưng tai trẻ con vẫn nghe được, nghe bảo mắt người cũng vậy, thế nên trẻ em lúc nhỏ hay khóc đêm chính là nó thấy những thứ đáng sợ mà người lớn không thấy được. Chợt tôi lại nhớ đến cảm giác xác ông Năm nhìn trừng trừng lại thoáng rùng mình. Lúc anh Lâm đóng giả Tề Thiên lại gần chạm vào quan tài bỗng ảnh giật mình la thất thanh :
Người ta nghe vậy thì ngạc nhiên lắm, thấy lễ đang diễn ra mà tự dưng gián đoạn nên cũng nhiều người không vui, chợt con nhà ông Năm ở đâu chạy lại cứ nhằm vào cái quan tài mà sủa. Anh Lâm lúc này mới bình tĩnh lại mà chỉ vào cái quan tài, giọng run run :
- Lúc .. lúc.. nãy tui chạm vô cái quan tài, cảm thấy hình như có vật gì ở trỏng đang gõ vào thành hòm vậy.
Mọi người khiếp sợ nghi hoặc nhìn nhau. Các con ông Năm nghe vậy cũng hơi khó chịu vì sợ ba mình chết mà bị đồn bậy bạ nên đề nghị mở nắp hòm ra xem. Việc mở nắp quan đã đóng là đại kị nhưng đây là trường hợp đặc biệt nên người ta cũng miễn cưỡng. Lúc cái nắp quan được mở ra , mọi người thở phào nhẹ nhõm vì xác ông Năm Chích vẫn nằm yên ổn trong quan tài. Có điều con ch* nhà ông vẫn cứ đứng sủa ăng ẳng vào cái hòm. Lúc bốn người đạo tì sắp úp cái nắp hòm xuống thì chợt có một lực đạp từ trong hòm đạp ra vào nắp cái quan tài khiến nắp quan tài bật tung ra. Mọi người nghe cái nắp hòm rơi “rầm" một tiếng thì cả kinh quay lại, ai cũng thất hồn lạc phách khi phía trong hòm, một cánh tay đen nhẻm vương lên vịn vào thành hòm mà ngồi bật dậy. Đúng, đúng vậy, ông Năm, à không, cái xác của ông Năm đang ngồi trong quan tài, mọi người sợ hãi bỏ chạy tán loạn, la om sòm để cảnh báo người khác :
- Ông Năm bị nhập tràng rồi, ông Năm bị nhập tràng rồi....
Thoát một cái, con quỷ trong xác ông Năm nhảy ra khỏi quan tài, lúc này mọi người đã bỏ chạy hết, chỉ còn con ch* nhà ông đứng đó . Thoát cái con quỷ thò tay chộp lấy cổ con ch*, bẻ oặt cổ nó sang một bên, con ch* chỉ kịp kêu lên “ử” một tiếng rồi nằm giãy đành đạch. Lúc này anh Hùng cháu họ ông Năm đứng gần đó nhất nên con quỷ liền đuổi theo, anh Hùng thấy vậy hoảng hồn bỏ chạy, có điều con quỷ vẫn cứ bám sát nút đuổi theo sau. Lúc con quỷ nhập tràng gần bắt kịp anh này, thì có tiếng chú Chín la lên :
- Dụ nó chạy đến vòng một vòng quanh gốc cây thì thoát khỏi bị đuổi.
Anh Hùng nghe vậy liền chạy đến gốc xoài gần đó, đợi con quỷ thò tay gần chộp vào vai anh thì anh cúi xuống chui một vòng xunh quanh cây xoài. Tức thì con nhập tràng vướng vào gốc cây nhưng do tay chân cứng đờ nên ngã ra đất. Lúc này chú Chín mới nhảy đến lấy hai quả trứng gà đập lên đầu con quỷ, chỉ thấy ông Năm rú lên một tiếng liền ngã vật ra. Lúc này chú Chín mới nói:
- Xong rồi, khiêng xác ổng vô hòm lại đi, con quỷ nhập tràng bị trục đi rồi, cũng may ông Năm bị sét đánh nên còn dương khí thịnh, dễ trục con quỷ, không thì vất vả lắm rồi.
Rồi chú Chín nói tiếp :
- Ngoài mèo ra thì con quạ, con cú đi qua xác chết vân xảy ra hiện tượng nhạp tràng, có điều con mèo xuất hiện trong nhà thường nên các vụ nhập tràng thường do mèo gây ra, người ta quên đề phòng loài ch** cú, quạ vì dù sao nó cũng ít dám bay vô nhà. Thôi nahnh nhanh khâm liệm lại rồi chôn ổng cho ổng ra đi thanh thản, khổ thân ông Năm chết cũng không yên.
Từ sau vụ ông Năm thành quỷ nhập tràng, việc tang ma ở xóm tôi càng được chú trọng hơn, sau này xã hội phát triển, đèn đuốc nhà cửa cũng nhiều hơn, những câu chuyện ma mị ở quê tôi cũng dần chìm vào kí ức tuổi thơ. Tuy vậy, những câu chuyện đó cũng chứa bao kỉ niệm, chứa những thông điệp răn dạy tôi phải sống tốt, sống đúng đạo lí làm người.
“ Có thờ có thiêng
Có kiêng có lành...”
