Hồi cấp 2, có một lần giáo viên hóa tâm tình không tốt, đang trong giờ học, bài giảng được một nửa thì đột nhiên dừng lại, hỏi chúng tôi có học sinh nào thích tiết học của cô không?
Cả lớp liền im phăng phắc không một tiếng động.
Chỉ có tôi, đúng vậy, chỉ một mình tôi lặng lẽ giơ tay, biểu thị sự an ủi với cô.
Và cũng từ đó, cứ mỗi lần đến tiết hóa học là cô lại gọi tôi.
Gọi một lần cả lớp cười một lần.
Gọi hai lần cả lớp cười hai lần
Đã vậy còn đồn đoán bậy bạ rằng tôi và giáo viên hóa học đang chơi les với nhau.
Lúc đó, tôi chỉ muốn chửi thề: Cái đám người chết tiệt này!
Thầy giáo dạy văn của chúng tôi có một cách chấm bài rất chi là kì quái, cả một bài văn chỉ xem mỗi đoạn kết là tùy tiện cho điểm luôn. Còn tôi lại là cái loại viết văn mà không chú trọng mở bài kết bài nên điểm thường không cao và lẽ dĩ nhiên, thầy cũng chẳng bao giờ đọc nội dung của bài.
Haizz, mỗi ngày đều phải làm văn thiệt là nhàm chán, chỉ cần bỏ ra chút tiểu xảo là đạt được điểm cao rồi.
Vậy nên tôi bắt đầu nghĩ cách làm càn.
Lần đầu tiên, trong bài văn tôi đánh liều viết một câu: “Nhà giáo vĩ đại Vương Nhị Tiểu đã từng nói”. Vương Nhị Tiểu là biệt danh chúng tôi đặt cho thầy giáo dạy ngữ văn.
Không bị phát hiện!
Lần thứ hai lá gan cũng lớn hơn rồi, tôi viết: “ Nhà vật lý học vĩ đại XXX (bạn thân chí cốt của tôi) đã từng nói bla bla bla”, ngay chính giữa bài văn lại viết thêm câu: “ Ha ha ha thầy có nằm mơ cũng không phát hiện ra câu này đâu”, sau đó tiếp tục viết văn nghị luận một cách nghiêm túc.
Vẫn không bị phát hiện!
Cứ thế tôi vẫn tiếp tục nghĩ cách bày trò trêu chọc. Ví dụ như: “ Nhà văn đáng yêu Kỳ Lương ( chính là tui nè) đã từng nói, cô ấy chính là người dễ thương nhất trần đời”, “ Ha ha ha thầy ơi thầy lại không phát hiện ra ngày hôm nay em đã viết như này mấy lần đâu”
Tục ngữ có câu: “ đi bộ bên bờ sông, làm sao có chuyện không ướt giày?” (nghĩa là câu: “ đi đêm lắm có ngày gặp ma” bên Việt Nam mình ấy). Không ý thức được sự nguy hiểm, thế là tôi cứ tiếp tục tung hoành riêng một góc trời.
Cuối cùng cũng có một ngày, thầy giáo ngữ văn bước vào lớp tôi, ôm theo tập bài đã được chấm điểm, vẻ mặt nghiêm nghị, muốn đọc to tất cả các bài văn của tôi.
Thôi xong, tôi endgame rồi
Chính là như này, đầu tiên cả lớp bị văn phong hoa mĩ của tôi làm cho chấn động, sau đó thì nghe được mấy câu sau:
“ Nhà văn khả ái Kỳ Lương đã từng nói, cô ấy chính là tiểu tiên nữ dễ thương nhất trần đời ”
“ Giống như XX vĩ đại đã từng nói (XX là thầy chủ nhiệm lớp tôi): đạo đức, chỉ có đạo đức mới là phép màu cứu rỗi lớp chúng ta.”
“ (văn nghị luận). Ha ha ha thầy ơi em lại tập hợp số lượng từ này, thầy có nhìn thấy không ( văn nghị luận).”
Khỏi cần tôi nói các bạn cũng biết tiếng cười lớp tôi lớn như thế nào, tan học lớp bên cạnh liền đến hỏi tại sao lớp tôi lại cười lớn như vậy.
Không có gì khó hiểu cả
Bọn lớp tôi còn mang cả bài văn của tôi truyền cho lớp khác xem!
Cứ như vậy, mỗi ngày đến trường cơ hồ đều có người chào tôi:“ Ha, tiểu tiên nữ đáng yêu, hôm nay còn nói gì nữa không?”
Tôi:?!!!!!