CHƯƠNG XVII
ĐỊA LONG BIẾN DỊ
Nằm duỗi mình ngoài cửa hang ở lưng chừng sườn đồi thấp, một sinh vật trông giống như con thằn lằn khổng lồ đang ngấu nghiến gặm từng khúc gỗ Vân Sam được kẹp chặt bằng hai chân trước. Chiếc đuôi dài gần bằng thân người của nó thỉnh thoảng đong đưa trong không khí, lướt qua vạt cỏ tưởng chừng khô vàng héo úa mọc trên nền đất. Toàn thân con vật phủ kín lớp vảy màu đen vô cùng tinh mịn hòa trộn một cách hoàn hảo với cảnh sắc u tối xung quanh _ một cơ chế ngụy trang khéo léo mà mẹ thiên nhiên đã ban tặng cho các loài thú săn mồi. Những đặc điểm trên lại nói cho Helena biết, sinh vật mà cô sắp phải đối mặt là Địa Long. Một con Địa Long biến dị.
Địa Long không quen ăn thịt, nhưng như thế hoàn toàn không có nghĩa rằng chúng thấp kém hơn các loài thú săn mồi khác. Cặp hàm một con Địa Long trưởng thành đủ khả năng cắn đứt thân cây lớn gấp đôi cơ thể con người. Và thân cây đó, chúng cũng thừa sức làm cho đứt đoạn chỉ bằng một cú quất đuôi. Khả năng phá hoại của Địa Long là vô cùng lớn _ ít ra là đối với những mục tiêu không thể di động.
Sở dĩ phải nhấn mạnh về “mục tiêu không thể di động” là bởi Địa Long thiếu khả năng phản ứng linh hoạt trong không gian nhỏ hẹp, do đó chúng không thể phát huy hết sức mạnh khi buộc phải đối đầu với những chủng tộc có trí khôn, có sức mạnh và có khả năng chiến đấu. Đây chính là lý do vì sao mà bất kỳ thành viên hội Vệ Nhân nào cũng đủ khả năng đánh bại một con Địa Long trưởng thành _ chỉ cần kẻ đó không đủ ngốc mà lao vào chiến đấu trực diện. Thế nhưng, cuộc chiến sắp tới của Helena chưa hẳn đã dễ dàng như vậy.
Thông thường, một con Địa Long trưởng thành chỉ dài tối đa gấp rưỡi chiều cao của Helena _ không lớn hơn mấy so với những chú thằn lằn Komodo vốn quen thuộc trong hiểu biết của con người. Bởi thế, dù sở hữu lớp vảy dày và cứng, chúng vẫn dễ bị tổn thương dưới lưỡi đao kiếm của các chiến binh già dặn. Tuy nhiên, sinh vật kia, theo ước lượng của Helena, phải lớn gấp đôi một con Địa Long trưởng thành. Lớp vảy bảo vệ bên ngoài cơ thể nó, đủ để ngăn cản mũi kiếm của cô. Dao găm vuốt rồng mà Helena sở hữu, cho dù đủ sắc nhọn, nhưng kích thước lại quá nhỏ bé so với cơ thể khổng lồ của địch thủ.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy con Địa Long biến dị này vào hôm qua, Helena đã biết, nó là một chướng ngại không dễ vượt qua. Cô đủ khả năng đánh bại nó, hẳn nhiên rồi, nhưng cái giá phải trả có thể sẽ quá lớn so với thành quả thu được _ đặc biệt khi ba người họ còn phải ở trong phiến rừng này hơn nửa tháng nữa.
Helena đã nói với Franky như vậy và kiên quyết từ chối giúp lão thu thập cỏ Chính Nhật, mặc cho lão cố gắng thuyết phục thế nào và bao nhiêu lần đi chăng nữa. Và cuối cùng, Franky cũng buộc phải chấp nhận rằng đây không phải mục tiêu chính của chuyến hành trình, tiếc nuối bỏ qua thứ nguyên liệu quý hiếm vốn dĩ cũng không hữu dụng lắm với những nghiên cứu của hắn, ngoan ngoãn nghe theo lời Helena.
*
Cõng theo thiếu nữ vẫn còn được bao phủ trong lớp băng mỏng màu lam, nhóm Helena dừng lại cách chân đồi không xa lắm, cố gắng ẩn nấp sau một bụi cây thấp mọc ngay sát ranh giới khoảnh rừng mà giờ đây chỉ còn sót lại những gốc cây nham nhở.
_ Jade, chăm sóc tốt cho cô ấy. _ Helena vừa nói vừa giao cô gái cho Jade, rồi đứng dậy, bước nhanh về phía trước.
_ Helena, cẩn thận nhé! _ Jade gọi với theo, giọng có phần lo lắng.
_ Tôi biết rồi.
Helena dừng chân, hơi quay mặt lại, khẽ gật đầu, trên khóe môi còn vương một nụ cười. Rồi, cô tiếp tục bước nhanh về hướng cuộc chiến đang chờ đợi _ cuộc chiến đầu tiên trong suốt hành trình đầy nhàm chán lần này, cuộc chiến mà cô vừa quyết định tránh xa mới hôm trước thôi. Địa Long biến dị à?! Cũng có vẻ thú vị đấy nhỉ! Có vẻ như số phận đã an bài cho chuyện Helena nhất định phải đối đầu với con quái thú mà tự cô đã bỏ thời gian quan sát, để rồi đưa ra quyết định tránh đi ấy! Rõ ràng, cuộc sống luôn nhắc Helena nhớ rằng, cô sinh ra để làm một chiến binh, nên có cố tránh cũng chưa chắc sẽ tránh hẳn được chuyện phải đọ sức với một kẻ thù lạ lùng.
Nhìn bóng Helena đã dần xa, Franky hơi nhíu mày, tựa hồ chưa thật sự tin tưởng vào triển vọng giành chiến thắng của cô. Suy tư một lúc, lão mới quay sang phía Jade, như để thăm dò.
_ Jade này, cô bạn đồng hành của cậu có thể đánh thắng con thằn lằn to xác đó không?
_ Tất nhiên rồi. _ Jade đáp bằng giọng chắc nịch, mặc dù trên khuôn mặt vẫn còn in rõ vẻ lo lắng.
_ Hừ, nhưng nhìn nhóc có vẻ cũng không thực sự quá tin tưởng? _ Franky khinh khỉnh.
_ Ông thì biết cái gì! Nếu sử dụng toàn bộ khả năng, Helena sẽ đủ sức đánh bại con Địa Long đó một cách dễ dàng. _ Jade tự tin đáp, hơi ngừng lại rồi tiếp tục nói nhỏ, tựa như đang tự nhủ với chính mình. _ Nhưng, tôi thật sự không hy vọng cậu ấy phải dùng tới tất cả những gì mình có.
Franky nhìn Jade cười, muốn nói thêm điều gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi, tập trung nhìn về phía ngọn đồi thấp, nơi mà một cuộc chiến khốc liệt chuẩn bị diễn ra.
*
Tay phải cầm thanh Hắc Diện Thạch, Helena bước nhanh ra khỏi nơi trú ẩn, tiến vào khoảng đất nham nhở những gốc cây trụi lủi _ dấu tích của những lần con Địa Long biến dị rời hang ổ đi tìm kiếm thức ăn. Chẳng lâu sau, sinh vật khổng lồ ngừng công việc đánh chén thân cây Vân Sam lại, ngẩng đầu lên, nhìn về phía kẻ to gan dám xâm phạm vào lãnh địa của nó. Nhưng, dù sao đi nữa, Địa Long cũng không phải sinh vật săn mồi. Thấy Helena còn cách khá xa, nó chẳng buồn đứng lên, chỉ nhìn chằm chặp vào thân hình nhỏ bé của cô, chiếc lưỡi chẻ màu hồng dài tương đương cánh tay người trưởng thành thỉnh thoảng lại thè ra rồi rụt vào rất nhanh, giống như đang đe dọa.
Trước ánh mắt hằm hè đó, Helena chẳng hề nao núng, vẫn lạnh lùng tiến từng bước về phía trước. Tới tận khi Helena đã đặt chân lên ngọn đồi thấp, con Địa Long biến dị mới bắt đầu gầm ghè, cố hăm dọa kẻ đột nhập.
Và, Helena thật sự dừng bước. Cô đứng nghiêng nghiêng, tay phải chĩa mũi kiếm về hướng con vật, trong khi tay trái lại giấu hẳn đi. Dù chỉ là một sinh vật hoang dã không có tư duy nhưng con Địa Long biến dị cũng bị kích thích bởi tư thế của Helena. Dĩ nhiên, nếu là trước một đối thủ am tường về chiến đấu, thì cử chỉ của Helena mang đầy tính khiêu khích; nhưng với loài không có khả năng suy luận như Địa Long, thì lại là hành vi ẩn giấu một mối đe dọa _ rất có thể kẻ thù còn đang giấu gì ở phía sau _ thế nên, tốt nhất là sẵn sàng chiến đấu. Con Địa Long biến dị gầm lên một tiếng lớn, rền vang cả khu rừng, mang nhiều cảm xúc của giận giữ hơn là lo sợ. Dĩ nhiên rồi, nó chẳng có lý do để phải sợ hãi một đối thủ tí hon trước mắt mình.
Nhưng, Helena vẫn đứng bất động. Con Địa Long biến dị có vẻ cũng bất ngờ, nên dừng lại, không gầm nữa mà nhìn về phía kẻ lạ mặt với ánh mắt có đôi phần dè chừng. Cả ngọn đồi, trong vài giây ngắn ngủi, chìm hẳn vào một sự tĩnh lặng ghê người. Thậm chí, đến tiếng thở phì ph* của con vật khổng lồ cũng như đứt quãng, nhường chỗ cho khoảng lặng tuyệt đối trước cơn bão tố.
Sự lặng yên bị phá vỡ ngay sau cú vung tay của Helena _ là cánh tay vẫn giấu phía sau lưng _ cùng với tiếng rít xé gió của con dao găm vuốt rồng. Một tiếng “phập” không quá lớn, nhưng dứt khoát và rõ ràng rất nguy hiểm; kèm theo sau là tiếng rú đau đớn, rồi tiếng rầm rập của thân hình đồ sộ lăn lộn va đập vào những gốc cây trụi lũi. Đất cát văng tung tóe khuấy tung lớp bụi mù.
Cách đó không xa, thanh kiếm của Helena cắm thẳng xuống nền đất cứng. Bàn tay phải của cô đặt lên vai trái rồi đột ngột ấn mạnh về phía sau, chỉnh thẳng lại khớp vai bị trât vì tư thế phóng đột ngột ban nãy. Sự thật thì Helena đã biết trước chuyện gì sẽ xảy đến với mình, nhưng cô nhất thiết đành phải chọn lựa cách thức ấy. Chỉ khi giấu đủ kỹ vũ khí và chấp nhận cách tung đòn kín đáo _ một kiểu động thủ chắc chắn sẽ tự gây tổn thương _ mới mong tìm thấy cơ hội đả thương được đối thủ đang dè chừng nhất cử nhất động của cô. Không ngoài dự đoán, lưỡi dao găm vuốt rồng cắm thẳng vào một con mắt của Địa Long biến dị. Khi con vật lấy lại được bình tĩnh, ngóc đầu lên, thấp thoáng sau xoáy lốc bụi cát đang dần tan là nửa khuôn mặt đầm đìa máu. Trên nửa khuôn mặt kia, con ngươi hẹp dài còn sót lại nhìn chằm chằm về phía Helena với đầy vẻ hận thù.
Lúc này, Helena cũng đã sẵn sàng. Cô hơi xoay bả vai trái nhằm lấy lại cảm giác, rồi nhẹ nhàng dùng bàn tay phải rút vũ khí đang cắm dưới đất, lần nữa chĩa thẳng mũi kiếm về phía con vật khổng lồ; tay trái lại lần nữa được giấu hẳn về phía sau lưng.
Trước hình ảnh khiêu khích quen thuộc ấy, con Địa Long biến dị gầm lên phẫn nộ. Rồi, nó bỗng im bặt, miệng ngậm chặt, chỉ có con ngươi hẹp dài đầy oán hận vẫn nhìn thẳng về phía Helena. Hai lỗ mũi khổng lồ đột ngột mở rộng, tham lam hút lấy không khí, tạo thành tiếng rít chói tai _ âm thanh chuẩn bị nổ tung của luồng áp suất bị nén chặt. Helena lập tức cầm kiếm bằng cả hai tay. Không đợi cô có thêm cử động nào, từ trong miệng con Địa Long biến dị bắt đầu phun ra những mũi tên nước, tới tấp bắn về phía Helena.
Dù đã đề phòng từ trước, nhưng kiểu tấn công kỳ lạ của sinh vật khổng lồ vẫn khiến Helena phải chật vật mới né tránh được. Thỉnh thoảng, khi không thể tránh, cô để thân kiếm chủ động va chạm với mũi tên nước đang phóng tới, nhằm mượn lực đẩy hất chúng văng sang một bên. Dẫu vậy, sau mỗi lần như thế, hai cánh tay của cô vẫn rung lên; thậm chí, khi con Địa Long tung đòn quá mạnh, cả thân hình Helena cũng rúng động thối lui lúc thanh Hắc Diện Thạch hứng đòn.
Thêm một mũi tên nước bắn thẳng về phía Helena, ngay trước khi cô kịp lấy lại thăng bằng. Không còn cách nào khác, Helena buộc phải đưa kiếm lên chắn ngang ngực. Âm thanh va chạm quá mạnh vang lên. Helena bị đánh bạt về phía sau, loạng choạng; nhưng ánh mặt cô vẫn không rời khỏi miệng con vật, chuẩn bị đối phó với đợt tấn công sắp tới.
Tuy nhiên, lần này không còn bất kỳ mũi tên nước nào bay tới. Sinh vật khổng lồ chỉ đứng yên một chỗ, con ngươi dài hẹp vẫn không rời khỏi kẻ địch. Linh cảm chẳng lành, Helena nhanh chóng bật mạnh người sang trái. Đúng lúc này, một tiếng nổ nữa lại vang lên, đất cát bắn tung tóe ngay sát nơi Helena vừa đứng. Trong lớp bụi mù, bóng dài đen xẻ gió quật mạnh xuống nữ chiến binh. Toàn lực cố sát!
Helena ngay lập tức ép sát cơ thể xuống mặt đất, lăn vòng. Đuôi con vật như một chiếc roi khổng lồ, rạt qua đỉnh đầu cô, kéo theo vài lọn tóc bay lên. Không trúng đích, con Địa Long biến dị càng hung hăng hơn; nó dành cho mình chút khoảng thời gian quan sát, tiếp tục vụt roi về phía Helena. Thêm vài vòng lăn tròn để tránh đòn nữa, Helena gập người, dùng sức bật của cả tay và chân, đẩy mạnh cả thân mình vọt lên phía trước, lao thẳng về phía con quái vật.
Cách đối thủ một đoạn rất gần, Helena động thủ. Ánh sáng xanh của thanh Hắc Diện Thạch lóe lên, kéo theo âm thanh leng keng của kim loại va vào nhau. Chỉ rất nhanh sau đó, khoảng rừng lại lần nữa chìm vào yên tĩnh. Bụi cát giảm dần, để lộ ra chiến trường nơi Helena và con Địa Long biến dị vừa giao đấu. Lúc này, Helena đang đứng cách sinh vật khổng lồ khoảng chừng chục bước chân, có vẻ, cú va chạm vừa rồi lại hất văng Helena về sau một đoạn, nhưng giờ thì không thể quật ngã được cô gái bé nhỏ này nữa rồi! Rõ ràng, Helena đã biết cách giữ thế chủ động trong cuộc chiến.
Trên người Helena chưa có vết thương nào, dù cho trang phục đã có phần xộc xệch. Lồng ngực phập phồng như cố gắng hít vào từng ngụm không khí, hai cánh tay cầm kiếm của Helena vẫn vững vàng, sẵn sàng chiến đấu. Đối diện, con Địa Long biến dị cũng thở phì ph*, rõ ràng, màn tấn công liên hoàn vừa rồi cũng chẳng dễ dàng gì với thân hình quá khổ vốn không mấy nhanh nhạy ấy. Thêm phần, con mắt bên trái phun máu tươi nhiều hơn sau những đợt cố sức ra đòn, nhuộm đỏ lớp vảy đen trên nửa phần đầu.
Sẽ là sai lầm nếu ai đó nhìn vào vẻ bề ngoài _ dài gấp đôi, to lớn gấp ba đồng loại _ mà vội vã kết luận sức mạnh của nó cũng chỉ gấp ba lần một con Địa Long trưởng thành, loài sinh vật huyền bí có độ nguy hiểm được hội Vệ Nhân đánh giá ở mức tương đối thấp. Chỉ riêng ánh mắt của nó cũng có thể khiến cho một chiến binh từng vào sinh ra tử như Helena cảm nhận được sự uy hiếp hung bạo. Chính vì lý do này, ngay từ đầu, cô đã không lựa chọn phương thức quen thuộc là áp sát và tận dụng sự vụng về của đối thủ như thói quen của đội Vệ Nhân săn rồng.
Helena đã làm ngược lại. Cô để con Địa Long biến dị ra đòn trước. Vốn dĩ, để cho đối thủ chủ động phát huy thế mạnh chưa bao giờ được coi là một hành động khôn ngoan; nhưng điều đó chỉ đúng nếu con vật này chỉ mạnh gấp đôi ba lần so với Địa Long bình thường. Mà rõ ràng con quái thú này không như thế, nó mang một sức mạnh gấp chục lần một con Địa Long trưởng thành; sự nguy hiểm còn nhiều hơn nữa, bởi từ sâu trong đáy mắt nó, sự hận thù, tính toán đường hướng tấn công quá rõ ràng.
Cả hai cố tình tạo một khoảng dừng để thăm dò đối thủ. Dẫu sao thì Địa Long cũng chỉ là một con dã thú nên sự nôn nóng lớn hơn so với một Helena đã kinh qua đủ các kiểu chiến đấu rồi; thế nên, nó hấp tấp phóng đến và dùng thân hình to lực lưỡng của mình làm vũ khí, quyết đè bẹp kẻ thù. Helena chẳng khó khăn gì để tránh đòn. Càng vậy, Địa Long càng điên cuồng, trong khi Helena thì đắc ý vì dẫn dụ kẻ địch rơi vào đúng vùng tính toán của cô.
Địa Long biến dị thật sự điên cuồng khi liên tiếp thất bại trong việc hạ gục đối thủ. Nó gần như dùng toàn bộ sức lực đang có mà phóng những mũi tên nước về phía Helena. Cô chỉ cần vài cái lách mình uyển chuyển là có thể tránh đòn. Nhưng không! Một mũi tên nước đã trúng đích. Helena lảo bảo, chụp mạnh bàn tay lên vai vừa dính đòn, trừng trừng nhìn về phía kẻ thù, miệng khẽ nhếch lên đầy ngạo nghễ.
Hẳn nhiên, còn sống và trưởng thành tới kích thước này, con quái thú cũng không đến nỗi quá ngu ngốc. Sau khi bị thương, nó đã biết giữ khoảng cách, không để Helena có cơ hội tiếp cận; thay vào đó, nó cứ dè chừng đứng từ xa và tung ra những cú quất đuôi như trời giáng. Tuy nhiên, với một chiến binh dạn dày kinh nghiệm như Helena, đó chỉ là những chiêu ra đòn non nớt. Rất nhanh chóng, cô “trả lễ”, vung kiếm chém vào phần dưới đuôi sinh vật khổng lồ. Nhưng kết quả chỉ có thể lưu lại một đường ngấn trắng mờ trên lớp vảy đen cứng rắn của con Địa Long biến dị.
Rõ ràng, lớp vảy đen tinh mịn kia là một tấm áo giáp khổng lồ che chắn cho con vật, vô hiệu hóa mọi đường kiếm của Helena. Cho đến lúc này, ngoài con mắt trái vẫn không ngừng rỉ máu, thì con quái thú gần như là bất khả xâm phạm. Và cứ theo tình hình này, thì phần thắng sẽ nghiêng về phía có đủ sức bền để trụ lại lâu hơn. Thật ra, cho đến tận lúc này thì Helena vẫn tự tin bản thân sẽ là người chiến thắng. Tuy nhiên, nếu thời gian chiến đấu kéo dài, thì khó tránh khỏi những bất lợi phát sinh, bởi, cô đang đứng trên địa bàn do tộc Elf kiểm soát.
Hẳn nhiên, Helena cũng có thể lựa chọn cận chiến, phát huy toàn bộ khả năng và sức mạnh của mình với hy vọng nhanh chóng kết thúc tình trạng lờn vờn kia. Nhưng, hơn ai hết, cô hiểu rõ, sinh vật khổng lồ đó không phải là một đối thủ dễ dàng hạ gục.
Vấn đề là, nếu cứ duy trì trạng thái cầm chừng này, e rằng cô khó có thể kiểm soát sự trỗi dậy của bản năng cuồng bạo trong mình. Mà, nếu cứ mù quáng dồn lực tấn công, thì chưa biết chừng, chính cơ thể Helena cũng chưa chắc trụ lại được trước phản lực sinh ra từ những lần va chạm ấy. Vì thế, lựa chọn khôn ngoan lúc này là tiếp tục tiêu hao thể lực của đối thủ, trong khi cố gắng tìm ra một giải pháp tốt hơn.
_ Jade, nhóc có cảm thấy cuộc chiến này kéo dài hơi lâu rồi không? _ Franky lên tiếng, trong khi vẫn nấp sau bụi cây. _ Nếu bạn gái của nhóc không chấm dứt việc né tránh và nhanh chóng kết liễu con thằn lằn kia, thì những âm thanh hỗn độn ấy sẽ đưa chúng ta vào rắc rối, vì thu hút sự chú ý của đám quỷ tai dài.
_ Nếu sốt ruột, ông có thể ra ứng chiến. Đừng quên, ai mới là người khới ra việc tiêu diệt nó nhằm chiếm hữu bụi cỏ Chính Nhật kia! _ Jade nhíu mày, đáp.
_ Nhưng mà, hiện giờ Helena chiến đấu không phải vì ta. _ Franky chậm rãi đáp lại, nhìn sang cô gái đang ngủ say trong lớp băng mỏng màu lam. _ Mà hình như, cô ta vẫn chưa dùng hết khả năng của mình.
_ Ý ông là sao?
_ Đừng giả vờ ngốc! Trước khi lên đường, ta đã từng sát hạch khả năng chiến đấu của bạn gái nhóc rồi. _ Franky khinh khỉnh đáp. _ Dù không quen với mấy trò đánh đấm này, thế nhưng ta cũng ước lượng được những đòn tấn công của Helena chưa tận lực.
_ Trước khi lên đường? Ông nói, là hồi ở Hanówka? _ Jade tỏ ra bất ngờ.
_ Đúng vậy. Thế nào, Helena không kể với nhóc chuyện đó? Chẳng lẽ cô ta lại sợ tiểu tình nhân của mình lo lắng hay sao? _ Franky châm chọc.
_ Ông không được... _ Jade vô cùng giận dữ trước cách nói chuyện cợt nhả của Franky, nhưng cậu đột nhiên khựng lại như vừa nhận ra điều gì. _ Không đúng... Franky, theo ông thì Helena có thể hạ được con Địa Long biến dị đó trong bao lâu nếu chiến đấu đúng khả năng?
_ Nhóc đang định thử ta? _ Franky hơi lườm Jade, nhưng cũng không để ý quá nhiều tới anh chàng mà vừa quan sát cuộc chiến, vừa trả lời. _ Theo ta thấy, Helena thừa sức bổ nát một phần vảy bên ngoài của con thằn lằn kia trong vòng vài nhịp. Tất nhiên, đó là trong trường hợp cô ta đủ mạnh để chịu đựng được lực phản chấn.
_ Vậy à? _ Jade trầm tư, dù trong đáy mắt rõ ràng lóe lên một tia nhẹ nhõm. _ Tôi nghĩ rằng, Helena không muốn gắng sức quá, tránh bị tổn thương. Ông biết đấy, hiện giờ chúng ta vẫn còn đang đứng trên lãnh địa do tộc Elf kiểm soát.
_ Cũng đúng! Thế nhưng mà, nhóc cũng nên chuẩn bị tinh thần chạy trốn đi. Lũ quỷ tai dài kia có thể tới đây tuần tra bất cứ lúc nào.
Từ lúc nào, cả Helena và con Địa Long biến dị đã tới gần cửa hang nơi nó trú ngụ. Bụi cỏ Chính Nhật vàng úa thấp thoáng trong tầm tay.
Lúc này, Helena cũng bắt đầu nôn nóng. Theo diễn tiến này, thì cần gấp đôi thời gian nữa mới đủ khiến cho đối thủ kiệt sức. Nghĩa là cũng phải tới lúc đó, cô mới có thể ra đòn kết liễu. Ở đây đâu phải chỉ có Địa Long mới là kẻ thù; cứ kéo dài thời gian bằng vô số những âm thanh rền cả vùng, không khéo Helena sẽ kéo cả toán kẻ thù hiếu chiến khác đến. Điều đáng ngại không phải cô phải chiến đấu với bao nhiêu người; mà nhỡ đâu họ lại tấn công vào Jade đang ở rất gần chỗ của cô thì thật tình quá đáng ngại.
Một lần nữa, Helena chém mạnh vào mõ* con Địa Long biến dị sau khi đã tránh thoát chiêu liên kích vụng về của nó, nhưng cũng chỉ có thể lưu lại đường ngấn trắng mờ trên vảy. Cùng lúc đó, chân trước của con quái thú giẫm mạnh lên một thân Vân Sam lớn. Vụn gỗ bắn tứ tung ngay sau tiếng thân cây bị nghiền nát. Âm thanh tưởng chừng tầm thường đó, không ngờ, lại là một gợi ý tuyệt vời cho Helena.
Helena lập tức di chuyển, dụ con Địa Long biến dị ra xa khỏi miệng hang, rồi lại dụ nó di chuyển theo hướng mình đã định. Khi tới gần nửa thân gỗ gãy còn lại, cô bất ngờ chém xuống, xẻ một đoạn dài tương đương thanh kiếm đang nắm chặt trong tay. Tiếp đó, Helena khéo léo luồn chân, hất khúc Vân Sam đó lên ngang ngực. Đồng thời, mũi kiếm trờ đến, xuyên dọc qua khúc gỗ, chĩa thẳng về phía con quái thú đang lao tới. Helena nương theo phản lực từ từ cú va chạm, tung mình về phía sau; tuy nhiên, cô vẫn bị mất thăng bằng khi tiếp đất. Không bỏ qua thời cơ tuyệt hảo đó, con Địa Long biến dị lập tức rướn về phía trước, ngoác cái miệng rộng đầy răng chực đớp lấy Helena.
Sinh vật khổng lồ cắn hụt! Khi hai hàm của nó khép lại một cách thô bạo thì Helena đã kịp lộn người về phía sau, chân vẫn kẹp chặt khúc Vân Sam. Rồi, lợi dụng khoảnh khắc con Địa Long biến dị còn chưa kịp phản ứng, cô đã kịp phóng lên khỏi mặt đất, đáp xuống mũi con quái thú.
Điên cuồng, con quái thú hất mạnh đầu về phía sau, khiến cho cả Helena và đoạn gỗ đều bắn lên không trung, đem theo cả con dao găm vuốt rồng vừa rút từ mắt trái của Địa Long. Con vật khổng lồ gầm lên đau đớn khi vết thương bị chạm phải. Nó trở nên hung hăng đến mức mất kiểm soát, ngẩng cao đầu và há mõ* đợi cú đáp của đối thủ. Nhưng, Helena chẳng hề nao núng, thả mình lọt thẳng vào khe hở giữa hai hàm răng sắc nhọn, đúng như cảnh tượng mà trí tuệ đầy giản đơn của loài Địa Long có thể nghĩ đến _ chỉ cần nó khép miệng lại, đối thủ lập tức bị xẻ làm đôi. Vấn đề là, miệng của nó không thể nào khép lại được như mong muốn, bởi một đoạn gỗ ngắn đã chống giữa hai hàm răng. Khúc Vân Sam mà bình thường con Địa Long biến dị có thể dễ dàng nghiền nát, vào lúc này lại vô cùng bền chắc nhờ thanh kiếm cắm bên trong.
Chỉ một khoảng dừng ngắn ngủi đó, Helena đã hoàn toàn biến mất. Tiếp theo, chỉ còn tiếng kêu thê lương xé lòng ngày một yếu dần của sinh vật khổng lồ.
_ Ha! Con nhóc hiếu chiến này quả không tồi chút nào. Nào, nào, tới thu thập chiến lợi phẩm đi thôi!
Nhìn con Địa Long biến dị đã nằm yên bất động trên mặt đất, Franky đứng vụt dậy, rảo bước về khu vực giữa sườn đồi. Lúc này, trong tâm trí lão, chỉ có duy nhất một thứ _ cỏ Chính Nhật quý giá.
Trước thái độ đó của Franky, Jade cũng chẳng buồn lên tiếng nữa, vừa dìu vừa như kéo theo cô gái, chầm chậm di chuyển về phía trước, sau lưng lúc lỉu bao hành lý tương đương với kích thước thân thể cậu. Trên nét mặt còn chưa hết âu lo, vì tới tận bây giờ, Helena vẫn chưa thoát ra khỏi thi thể sinh vật khổng lồ kia.
Đến chân đồi, Franky mới bắt đầu thả chậm bước. Lão vừa di chuyển, vừa dõi mắt quan sát con Địa Long biến dị, trong khi bàn tay phải luống cuống lục lọi chiếc túi da đeo bên hông. Tới lúc chỉ còn cách nơi sinh vật khổng lồ đang nằm chừng hai chục bước chân, Franky mới dừng lại, nhẹ nhàng tung một lọ pha lê trong suốt về phía “thi thể”.
Cùng với tiếng thủy tinh vỡ vụn, một mùi chua chua tỏa lan, chất lỏng trong lọ thấm xuống đầu Địa Long. Trong tích tắc, từng đường dịch đặc đỏ ối chậm rãi chảy dài trên đỉnh đầu của con Địa Long biến dị tựa như dung nham thoát ra từ miệng núi lửa, để lại đằng sau làn khói trắng nhè nhẹ bốc cao.
Cho tới khi máu đã cạn khô, khói cũng ngừng bốc lên, sinh vật khổng lồ vẫn nằm yên bất động. Trước trán nó tự lúc nào đã xuất hiện hàng loạt khe rãnh sâu. Từ miệng những vết thương khoét xuyên qua lớp vảy chắc chắn, có thể thấy từng mảng thịt đã cháy đen thui.
Thấy vậy, Franky chẳng cần e dè gì nữa mà lập tức sải rộng bước chân, lao về phía đám cỏ héo vàng. Đúng lúc này, một lưỡi dao ngắn bất ngờ thọc qua phần sườn con quái thú, lòi ra ngoài, nhanh chóng kéo xoẹt xuống, tạo thành đường nứt hẹp dài cỡ nửa thân người.
Franky chỉ hơi đánh mắt về phía thi thể sinh vật khổng lồ, như thể đã biết trước việc đó, rồi lại tập trung vào việc ngắt từng gốc cỏ một cách cẩn trọng. Sau lưng lão, lưỡi dao găm tiếp tục rạch một đường ngắn theo chiều ngang, hợp lại với đường nứt chạy dài lúc trước, tạo nên hình chữ “T” kỳ quái.
Bên trong “cửa động thô sơ” đó, Helena chật vật đẩy lớp thịt dày của con Địa Long biến dị sang bên để chui ra. Lúc này, khắp người cô đã nhuộm đỏ, trông rùng rợn như vừa bước ra từ cánh cổng Địa Ngục. Con dao găm vuốt rồng trong tay đã xước xát _ dấu tích của cuộc chiến khốc liệt ngắn ngủi vừa rồi.
Đặt cô gái đang “ngủ say” xuống đất, Jade nhanh chóng tháo hành lý xuống, lôi ra vài cuộn vải băng bó và một bộ trang phục dự phòng, chạy tới chỗ người bạn thân thiết của mình đang đứng, cẩn thận giao chúng cho cô.
_ Helena, cách đây nửa dặm có một con suối... _ Jade ân cần nói.
_ Ừm, cảm ơn Jade, tôi biết rồi. _ Helena mỉm cười gật đầu, sau đó đánh mắt về phía Franky, hạ giọng. _ Trong lúc tôi vắng mặt, cậu nhớ canh chừng hành động của Franky.
_ Tôi hiểu. _ Jade gật khẽ.
Quay nhanh sang nhìn Franky lúc này đang ngồi xổm như một lão nông làm cỏ, Helena khẽ nhíu mày rồi rảo bước về phía dòng suối.