Tôi từng thích một cậu bạn, cậu ấy đẹp trai, hát hay, đàn giỏi và đương nhiên là nhiều cô gái cũng thích cậu. Tôi cảm thấy mình cũng nên phấn đấu hoàn thiện bản thân ngày càng tốt hơn, đến một ngày cậu ấy có thể để mắt đến tôi, hoặc ít nhất là biết được sự tồn tại của tôi. Rồi từng ngày trôi qua, tôi cứ thế âm thầm thích cậu, quan tâm đến từng thứ nhỏ nhặt của cậu, tự vui chung niềm vui của cậu, cùng đau lòng những khi cậu chịu tổn thương. Tình cảm đơn phương lớn dần, chưa kịp bày tỏ, tôi lại nhận được tin cậu ấy quyết định du học ở Mỹ, cách nơi này nửa vòng Trái Đất. Nhưng cảm xúc đầu tiên của tôi khi biết tin chẳng phải là đau buồn hay tiếc nuối, tôi chỉ cảm thấy vui mừng cho cậu và còn thấy tự hào nữa! Tôi biết đó là quyết định khó khăn đối với cậu, minh chứng là những người xung quanh đều không ủng hộ, thậm chí là ngăn cản. Chính vì hiểu được ước mơ và nỗi khổ của cậu, nên tôi tin tưởng lựa chọn của cậu, dù có thể sau này chúng tôi không còn cơ hội gặp lại nữa. Ngày cậu ấy đi tôi đã lấy hết dũng khí, gửi cho cậu ấy bức thư tay, nội dung bức thư rất ngắn, chỉ vỏn vẹn hai câu:
"Người mình rất trân trọng đã xuất phát đi tìm thứ mà cậu ấy trân trọng. Chúc cậu thành công, đạt được mơ ước!"
Khi bạn thật lòng yêu thích một người, thứ bạn quan tâm không phải người ấy có thể ở bên bạn hay không, mà là người ấy có sống hạnh phúc hay không!
P/S: Đây là câu chuyện của một người bạn, mình thấy rất ý nghĩa. Còn câu chuyện của mọi người thì sao?