Có khi nào giữa bộn bề của cuộc sống, bạn chợt cảm thấy lạc lõng, vô dụng, mệt mỏi đến mức thở cũng khó khăn, đến suy nghĩ cũng lười nhác. Chỉ biết thở dài cho mọi thứ trôi qua và rồi ta lại ngồi khao khát được trở về những ngày thơ ấu, được sống lại với những ngày tháng vô tư, rong chơi, tinh nghịch đầy mộng mơ. Nếu bạn đang muốn tìm cho mình một chốn bình yên để dừng chân thì “Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh” của Nguyễn Nhật Ánh là một chọn lựa giúp bạn vượt qua những tháng ngày chênh vênh.

Với lối kể chuyện mộc mạc, giản dị, hồn nhiên, trong sáng, Nguyễn Nhật Ánh đã đưa bạn đọc về với làng quê Việt nghèo thời điểm năm 1989. Cách sử dụng tiếng Việt trong sáng, gần gũi với trẻ thơ của tác giả đã thu hút tôi, khiến tôi hình dung ngay ra bức tranh làng quê có chợ quê đông đúc, đường làng quanh co, ruộng đồng xanh ngát...một khung cảnh thanh bình, nên thơ, một vẻ đẹp gợi hồn,đằm thắm trong từng ánh mắt, tiếng cười trong trẻo của trẻ thơ. 81 chương ngắn là 81 câu chuyện nhỏ của những đứa trẻ xảy ra ở một ngôi làng: chuyện về con cóc Cậu trời, chuyện ma, chuyện công chúa và hoàng tử, bên cạnh chuyện đói ăn, cháy nhà, lụt lội,… Đọc truyện ta không thể không thích tâm hồn non nớt, thánh thiện, luôn tin vào cái đẹp, vào những điều kỳ diệu của cậu bé Tường qua những đoạn đối thoại với người anh trai của mình cùng với đó là tình thương vô bờ bến dành cho anh trai, là những lúc bị anh chọi đá chảy máu đầu, là khi thấy anh bị bắt nạt hay khi bị anh vụt gãy lưng, cậu bé vẫn kiên định bảo vệ anh trai đến cùng. Hay sự hồn nhiên ngây ngô nhưng cũng ẩn chứa biết bao nỗi niềm của bé Mận. Có lẽ, Thiều là nhân vật bị ghét nhất trong câu chuyện, ở mấy chương đầu, Thiều là một cậu bé ích kỷ, nhỏ nhen vì cơn nóng giận ghen tuông vô cớ mà đã vô tình tổn thương Tường hết lần này đến lần khác. Thật không có gì khó hiểu đối với những hành động và cảm xúc của Thiều vì ai trong chúng ta cũng đã từng như vậy khi còn nhỏ.



Xuyên suốt câu chuyện Nguyễn Nhật Ánh không chỉ cho ta trở về thời thơ ấu với bao nhiêu cảm xúc ngổn ngang, gieo rắc vào tâm hồn ta thứ tình cảm nhân văn và cao quý hơn hết đó là tình thân mà đó còn là “mối tình đầu” hết sức đáng yêu và ngô nghê của Thiều giành cho Mận, cũng là lá thư trao tay, cũng là những tình cảm chân thành khó nói,…
Có thể nói, “Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh” là một quãng thời gian thật đẹp với tất cả mọi người. Tuổi thơ đi qua không bao giờ trở lại nhưng với tôi mà nói, khi đọc truyện, tôi như được đắm chìm trong tuổi thơ của mình một lần nữa.