Tình cảm, người ta gọi là một thứ kì diệu biến dạng đa hình. Lúc biến ra hình cây kẹo bông gòn màu hồng, lúc hóa ra dạng trái thơm, trái ớt rồi lại tan dần thành vô định mây khói. Ai mà biết được? Cuộc sống này, làm gì có chuyện cho hai từ "yên ổn" bao giờ? Càng chẳng có việc nhàn hạ mà tự dưng được hưởng phúc lợi, không có tin nào cho rằng chỉ cần cứ ngồi trên dải hoa hồng lụa đào đã là hạnh phúc, thành công hiện tại đâu thể không có biến cố mà mặc nhiên có.
Dĩ nhiên, mỗi người có thể nghĩ khác nhau theo tùy quan điểm. Dĩ nhiên, là cá nhân tôi cũng có riêng một quan điểm. Đã bao giờ bạn tự hỏi rằng "bản thân mình vì cái gì mà trở thành bây giờ" chưa? Hay luẩn quẩn trong một vài vấn đề như "Hiện tại, mình có thật sự hạnh phúc không?", "Tại sao mình phải sợ sệt?", "Tại sao mình phải tự diễn vai con rối?","Liệu mọi người có thích mình không?", "Người đó có nhớ mình không?". Sau đó thế nào? Có phải sẽ đi tìm người trợ giúp giải đáp phải không? Nếu như xếp ra 100 người, thì tôi đoán chắc cũng phải có đến 90 người sẽ phải lê người đi tìm "gia sư" cho mình, số còn lại thì sẽ tự mình giải quyết vì họ nghĩ đó là việc của cá nhân không cần thiết phải làm phiền tới người khác - thật đáng ngưỡng mộ. Đương nhiên, tôi cũng vậy thôi, chính là một trong số 90 người "ngốc nghếch" ấy. Kể lại, nhiều lúc tôi vẫn thấy có chút buồn cười, lại có chút buồn bã miên man - đó là lần đầu tiên trong cuộc sống của tôi được "tưới" . Là lần ngây dại nhất, là phút khờ khạo nhất, cũng là ngày ấn tượng nhất.
Ở đây, chúng ta có... 1 nhân vật nam chính, 1 nữ chính và 1 nữ phụ đần ngố.
Thứ nhất , nam chính - là một người rất xấu tính ( cũng không hẳn đâu, vì ghét nên tôi đặt vậy ) , cục mịch, đôi khi hay cáu bẩn , khẩu ngữ thì lại rất thô thiển. Khiến người ta nhận thấy sự cục súc, nóng nực, khí chất của một tra nam.
Thứ hai, nữ chính - là một người rất xinh đẹp, hiền lành lại rất giỏi giang, ngôn từ rất ý tứ , thân thiện. Tạo ra hình ảnh một nữ nhân vừa mắt vô cùng.
Thứ ba, cuối cùng là nữ phụ - là một người ngây thơ, mũi còn chưa vắt sạch, hay giận hờn, trẻ con còn suy nghĩ nông cạn. Tuy nhiên, lược ra cũng có một vài điểm tốt. Ghép lại tô lên một bức tranh đứa trẻ vô tư , dễ thương cũng rất dễ ghét.
Câu chuyện bắt đầu là khi nữ phụ vô tình quên béng nam chính mất một thời gian dài, sau đó lơ ngơ gặp được nữ chính . Trong khi nữ chính đang tìm nam chính, thì nữ phụ nhận ra và cũng chủ động làm quen tham gia cùng. Sau đó, nam chính trở về đoàn tụ. Nữ phụ cũng đã kết thân với nữ chính rất hòa thuận. Cứ thế, cho đến...
Khoảnh khắc mà nữ phụ vô tình nhận ra, mình đã nảy sinh tình cảm với nam chính.
__Chúng ta, dừng lại đã nhé?_
Các bạn đoán xem, tiếp diễn sẽ xảy ra như thế nào? Đánh nhau, mâu thuẫn? Gay gắt? Khắc nghiệt? Lạnh nhạt, tranh giành?
- Không không, không hề. Nữ phụ của chúng ta, lại rất khác. Dù có khẳng định là điều ấy, nhưng chưa bao giờ làm hai người đó rạn nứt, chưa bao giờ khiêu khích đối phương, mà chỉ có thể âm thầm , đơn phương nam chính. Cô ấy sợ, mình sẽ gây ra tội lỗi, mình sẽ mù quáng , mình trở thành người xấu. Luôn tôn trọng tình cảm 1:1 không một gây lấn tới hơn thua. Nói ra, cũng thấy nữ phụ thật đáng thương. Người này không ác, không hiền, không thông minh cũng không quá ngu đần. Tưởng chừng như tất cả sẽ tiếp tục , sẽ mãi như vậy. Nhưng trên đời này, đâu có gì là mãi mãi? Ít lắm và hiếm lắm. Nam chính của chúng ta chọn một cách kết thúc dứt khoát là ra đi, và đi đâu thì không còn tung tích nữa. Lúc này, nữ chính và nữ phụ đều bị động, hai người nữ nhân chỉ biết đau khổ, khóc lóc, sợ hãi, và tiếc nuối.
- Một thời gian sau đó, nữ phụ như người tán hồn, vô phách, trốn tránh và tiêu cực, lo lắng với mọi thứ. Đâm đầu vào những mối quan hệ "thay thế" , dại dột, cũng bừng tỉnh mộng rằng..."mình đang đi về hướng lối cụt, không có kết quả. Tại sao bản thân phải cố chấp nhận sâu những thứ vô nghĩa thế này? Là do cô đơn mới nói "yêu"sao? Mình làm tổn thương đến họ và cả trái tim mình nữa? Không, mọi chuyện phải dừng lại ở đây." Sau đó, cô ấy vùng dậy, phẩy đầu ngối, mỉm cười nhìn về thực tại. Chính là lúc, "dậy thì" bắt đầu. Ngừng suy nghĩ tới tiêu cực, cô nhất định thề hứa với bản thân mình. Viết ra tất cả những gì tích cực nhất , viết ra giá trị của bạn thân. Không hề vô dụng. Không hẳn tệ hại. Thế giới ngoài kia, mới là thứ cô cần. Đó là cách cô nhận thức được, sự đánh mất bản thân và quá trình cần phải tìm lại viên ngọc ấy. Đ*́c kết lại tất cả, chỉ có hai câu giống nhau thế này, không ngại chia sẻ:
- " Thất tình một lần không sao, thất tình nhiều lần mới chính là có vấn đề."
- "Thất bại một lần không sao, thất bại nhiều lần chính là có vấn đề."
Từ đó vén ra, cô chính là cần yêu bản thân, bồi đắp cho bản thân thật nhiều. Vì cô cảm thấy, năm tháng đó, cô thiệt thòi quá nhiều. Tiền bạc là thứ cần thiết, nhân cách học hỏi là thứ quan trọng. Khởi đầu lại, giống như xóa đi phần nào, giữ lại phần nào để cài đặt lại trình duyệt máy. Lấy kí ức làm đệm nhảy, ước mơ là mục đích. Chính kiến nhất định phải có. Chí hướng không được phai, nhất quyết không dẫm lên vết xe đổ của quá khứ nữa. Chỉnh sửa và hoàn thành những thứ cô chưa thể làm hết.
- " Chắc chắn sẽ có người yêu thương bạn như bảo bối, nhưng không phải bây giờ."
Cuối cùng, lại tạo ra một phiên bản khác, tốt hơn. Cô ấy bây giờ, không muốn yêu, sợ yêu, cũng không muốn để ai phải tổn thương vì cô ấy (dù không có chăng nữa), quãng đời này của cô ấy, cô ấy sẽ tự lo tất cả. Độc lập , tự tin và cầu toàn. Vì vậy, cho nên điều này xảy đến với một số người khiến bạn có cảm giác khó hiểu, cũng chẳng có gì là lạ cả. Hãy hỏi họ về quá trình họ hình thành, và đừng hỏi họ bằng con mắt đánh giá qua loa. Con người ai chẳng có khuyết điểm, ưu điểm.
Còn bạn thì sao, câu chuyện của bạn như thế nào? Cảm nhận ra sao?