Tôi từng nghe có người nói rằng: Đối lập với yêu không phải là hận, mà là sự lạnh nhạt.
Và bên kia của sự hi vọng, không phải là tuyệt vọng, mà là sự thờ ơ.

Một ngày cuối hạ, cơn mưa rào vẫn không ngừng rả rích, những hạt nước gõ nhè nhẹ trên cửa kính xe.
Hôm nay là ngày tôi rời gia đình đi nhập học tại thành phố K, trường đại học H, khoa Ngữ văn. Vì không có họ hàng ở đây nên nơi ở của tôi sẽ là ký túc xá của trường. Sau khi từ biệt gia đình, tôi chậm chạp mang vali vào khu ký túc, bắt đầu một cuộc sống mới đầy hi vọng.
Nếu bạn từng quen biết tôi, sẽ cảm thấy tôi chỉ là một cô gái có nhan sắc bình thường, sống hướng nội và hay suy diễn lung tung. Vì một vài biến cố trong quá khứ, tính tình tôi càng trầm lắng hơn trước, quyết định vào khoa Ngữ văn cũng chính vì lẽ đó.
Phòng của tôi nằm ở tòa nhà B, là phòng 103. Đó là những thông tin được ghi trên giấy báo nhập học. Nhìn thoáng qua một lượt, các khu ký túc xá đều có cấu trúc giống nhau, có phần hơi cũ kỹ: Bức tường phai màu, lan can thép rỉ sét, vài viên gạch trên nền nhà bị nứt vỡ. 4 năm học sẽ trôi qua rất nhanh thôi, cuộc sống như thế này chắc cũng không đến nỗi tệ.
Sau một hồi chần chừ, tôi quyết định gõ cửa. Không có tiếng trả lời, tôi e dè đứng đó một lúc lâu.
– A, mời cậu vào. Để xem, phòng này có 4 chiếc giường, chắc hẳn cậu là bạn cùng phòng mới rồi. Chiếu cố nhau nhé!
Một bàn tay mềm mại không chút đề phòng đón chào tôi bằng một cái bắt tay ấm áp.
– À vâng, chào mọi người. Mình là Băng, học khoa Ngữ văn, sau này nhờ mọi người chiếu cố!
Những chi tiết sau đó, tôi thật tình cũng không nhớ rõ. Chỉ có thể tóm tắt bằng vài dòng sau đây.
Người đầu tiên bắt tay chào hỏi mình tên là Trần Hoa Y, học cùng khoa Ngữ văn, dáng người nhỏ nhắn, tính tình hoạt bát, đơn thuần.
Hai người còn lại trong phòng là Vương Mộng và Triệu Di, đều học khoa Điện ảnh.
Vương Mộng ban đầu đối với tôi có chút thờ ơ nhưng sau lại tỏ ra vô cùng hào sảng, khiến người ta cảm thấy giả tạo.
Triệu Di là bạn thân của Mộng, mồm miệng chua ngoa, xem thường người khác nhưng lại không ngừng tâng bốc người bạn của mình, người khác nhìn vào liền không cảm thấy thiện cảm.
Nhưng suy cho cùng, đây đều là những người mà tôi sẽ phải chung sống trong thời gian dài, nhất định phải cố gắng sống thật hòa thuận.
Năm học mới nhanh chóng bắt đầu sau đó, cuộc sống học đường lại được tái hiện ở một môi trường mới nên tôi không gặp nhiều khó khăn trong việc thích ứng. Việc học tập của tôi và Hoa Y không mấy bị ảnh hưởng các hoạt động ‘điện ảnh’ của Mộng và Di vì đa số thời gian họ đều không ở ký túc xá. Nghe Y bảo rằng, ba người họ là từng bạn cùng lớp thời cấp ba, dù không hợp tính nhưng lại vô tình vào chung trường đại học, còn cùng phòng ký túc. Vương Mộng nhờ nhan sắc và tiền bạc của mình đã quyến rũ nhiều chàng trai, lăng nhăng phóng túng, ăn chơi sa đọa, bằng chứng là cô thường xuyên đi chơi về khuya. Còn Triệu Di thì xem Vương Mộng là tri kỉ, xem mình như người kề cận trung thành của một đại tỷ giang hồ. Những chuyện như vậy chỉ là để biết cho vui, vì tôi cũng là kiểu người không muốn dính vào rắc rối, vì tôi thường xuyên dính vào rắc rối...
Và rắc rối ấy bắt đầu vào khoảng một tháng sau khi lễ khai giảng kết thúc. Một gói bưu phẩm được chuyển đến phòng tôi, kèm theo đó là một lá thư.
“Những người bạn trẻ, xin hãy giúp tôi. Kẻ nói dối chính là kẻ giết người. Câu đố 1/4: Tìm ra kẻ nối dối trong 7 ngày để tránh khỏi hậu quả tàn nhẫn.
Lí Tiểu Phong.”
Tôi đọc to lá thư cho mọi người trong phòng. Hết thảy mọi người đều bình thản cho đến khi ba chữ ‘Lí Tiểu Phong’ thoát ra từ miệng tôi, ai nấy đều thay đổi sắc mặt.
– Lại trò đùa dở hơi gì đây.
Triệu Di nghe xong kích động đến mức lạc cả giọng, trong khi tôi vẫn ngây ngốc chưa hiểu chuyện gì.
– Tiểu Phong, có phải là Phong từng cùng lớp...
– Thôi đi, cậu ta làm gì còn tồn tại.
Vương Mộng cắt ngang lời Y Y, xem chừng kích động không kém.
– Một bức thư được đánh máy gọn gàng, như văn bản hành chính vậy, haha.
Tôi bông đùa trong khi ngồi bệt xuống giường mình mở gói bưu phẩm ra. Bên trong là một tập hồ sơ mỏng được sắp xếp gọn gàng.
– Để xem nào, Lí Tiểu Phong, sinh năm 1996, học lớp 11/2 trường Trung học B...
– Thôi, đến giờ hẹn rồi, đi thôi đại tỷ.
– À, ừ, đi thôi.
Không đợi tôi đọc hết, hai diễn viên đã chuồn đi mất hút. Trong phòng chỉ còn lại tôi và Y. Mặc kệ vẻ thất thần của cậu ấy, tôi thẳng thắn hỏi chuyện.
– Y Y, người này là ai, các cậu biết người này sao?
– Cậu thật sự không biết người này sao?
– Thôi nào, cậu làm mình sợ ấy, kể rõ ràng xem nào.
– Thì là 2 năm về trước... Lúc đó, 3 người bọn tớ và Tiểu Phong là bạn cùng lớp. Ngay từ khi bước vào cấp ba, cậu ấy đã thể hiện bản thân là một học sinh xuất sắc về cả thành tích lẫn đạo đức. Năm lớp 11, cậu ấy dễ dàng vượt qua mọi kì thi và thuận lợi tiến vào kì thi cấp quốc gia, và rồi... Cậu chắc chắn chưa nghe về chuyện này sao, cũng nổi tiếng lắm mà.
– Hoàn toàn chưa nghe.
– Vào kì thi năm đó, Tiểu Phong là một thí sinh hết sức tiềm năng, hoàn toàn có khả năng tham gia vào đội tuyển dự thi quốc tế. Nhưng trong lúc chờ đợi kết quả, có một video được công bố, nội dung là cậu ấy đã gian lận trong kì thi. Không nói không rằng, ban tổ chức đã bí mật dàn xếp kết quả cuộc thi. Sau cùng, vì không chịu nổi sức ép dư luận, Tiểu Phong đã nhảy lầu tự vẫn ngay tại trường của mình.
Tôi nín thở tiếp thu câu chuyện, không hiểu sao cảm thấy có chút bi thương. Sau khi cẩn thận suy xét, tôi mới thốt ra một câu như thế này.
– Có thể mọi chuyện không phải như vậy.
– Ý cậu là sao?
– Chắn chắn có uẩn khúc nên mới có người gửi chúng ta những thứ này. Tớ cảm thấy có trách nhiệm phải điều tra chuyện này.
– Cậu có chắc không, ý tớ là, thậm chí cậu còn không quen biết người này.
– Tớ không biết nữa, nhưng tớ cảm thấy rất tò mò. Đây cũng là một ý tưởng không tồi để giết thời gian.
– Nếu đã vậy thì tớ cũng tham gia, nhưng tớ chỉ lo tò mò sẽ rước họa vào thân thôi.
Đúng vậy, tôi rất ghét dính vào rắc rối. Nhưng không hiểu sao, đối với sự việc này lại cảm thấy rất hứng thú. Không chừng cũng là một cơ hội tốt để tôi cải thiện tính tình.
Cuộc điều tra được tôi và Hoa Y lặng lẽ bắt đầu. Tất nhiên, hai người bạn cùng phòng kia không mảy may quan tâm. Mấy lần tôi đùa rằng nếu không tham gia, hai cậu sẽ phải nhận thấy hậu quả tàn nhẫn đó, nhưng nhận lại chỉ là nụ cười khinh miệt gượng gạo.
Đoạn phim kia chúng tôi dễ dàng tìm được trên mạng xã hội. Nội dung video là cảnh một nam sinh được cho là Phong đang dùng tài liệu được giấu dưới ngăn bàn. Góc quay hình như là từ cuối phòng thi, nơi mà các giám thị hay ngồi.
– Quả thực đoạn phim có gì đó không ổn đó, Băng.
– Cậu cũng thấy sao, Y?
– Tớ chỉ cảm thấy như vậy nhưng không thể nhận ra không ổn chỗ nào.
– Cũng ít ai có thể nhận ra lắm. Trong các kì thi như thế này, thường thấy sẽ có 2 giám thị trong phòng đúng không? Camera cũng được bố trí ở các góc tường phía trên nữa.
– Đúng, nhưng nó nghĩa là gì?
– Trên góc trái của video, có cả 2 giáo viên ở bàn làm việc. Như vậy chẳng phải rất lạ sao, nhưng các kì thi đều nghiêm cấm học sinh sử dụng thiết bị điện tử mà. Vậy rốt cuộc cái gì đã quay được đoạn video này? Nhất định có camera ẩn!
– À, góc quay này nằm ngang, không hướng từ trên xuống như camera an ninh. Cậu thông minh thật đó, Băng.
– Làm gì có, là do tớ hay suy diễn lung tung thành thói quen thôi. Với lại, nếu có thể cất công lắp camera ẩn như vậy, rất có thể đoạn video này cũng đã được làm giả.
“Bốp!” – Tiếng đồ vật rơi trên mặt đất xuất phát từ nơi Vương Mộng đang đứng thất thần, chai nước hoa mở nắp dở nằm lăn lóc trên mặt đất. Cùng lúc đó, tiếng điện thoại của cô cũng vang lên khiến cô ta giật nảy mình.
– Alo, anh à. Vâng, em chuẩn bị xong rồi. Anh đến đón em nhé.
Cúp máy điện thoại, Vương Mộng mang túi xách không nói không rằng bước ra khỏi phòng.
– Vậy mình phải làm gì tiếp theo đây?
Giọng Hoa Y kéo suy nghĩ của tôi từ Vương Mộng về lại vấn đề chính.
– À, tớ có một người bạn cũ đang học bên khoa Công nghệ. Tớ sẽ nhờ cậu ta phân tích thử xem.
– Được đó.
Trong lúc tôi và Y nói chuyện, Triệu Di cũng đã lẳng lặng rời khỏi phòng từ lúc nào.
Sau khi gặp người bạn kia và trình bày suy nghĩ của mình về đoạn phim, cậu ta cũng tỏ ra rất hứng thú, nhưng bảo rằng sẽ hơi mất thời gian vì không phải dân chuyên nghiệp. Tôi và Y cũng gật đầu chấp nhận vì dù sao chúng tôi cũng không nhất thiết phải nhờ đến dân chuyên chỉ vì sự hiếu kì của mình.
Những ngày còn lại trôi qua vô vị, tôi và Hoa Y thật sự không tìm được thêm manh mối nào, mấu chốt vẫn là đoạn video. Vương Mộng và Triệu Di mặc nhiên không quan tâm, cứ thế mà sinh hoạt bình thường. Không cùng nhau đi uống rượu thì cũng là Mộng đi cùng bạn trai bỏ mặc Di ở nhà tự tìm thú vui, cuộc sống vô cùng khoái lạc.
– 7 ngày sao..?
Tôi trằn trọc suy nghĩ về bức thư ấy, trong lòng không tránh khỏi hoang mang. Hôm nay đã là ngày cuối cùng. Cậu bạn kia đã hẹn tôi và Y vào sáng mai để trình bày về đoạn video.
– Hậu quả tàn nhẫn ư? Có lẽ đây thật sự là một trò đùa.
Chiếc đồng hồ tích tắc trên tường, đã sắp bước qua ngày mới. Hoa Y đã bắt đầu chợp mắt từ 30 phút trước. Triệu Di thì hình như yên giấc từ rất sớm, nên hôm nay là Mộng ra ngoài cùng với bạn trai.
Đầu óc mông lung một hồi, tôi quyết định bỏ cuộc, hất chăn sang bên cạnh rồi xỏ dép ra ngoài đi dạo.
Ký túc xá vào buổi đêm, tất nhiên hoàn toàn vắng vẻ. Không được mấy ai có thể mất ngủ như tôi, ngay cả khi trải qua một ngày dài mệt mỏi.
Ánh trăng len lỏi qua áng mây che mờ dạ đăng, để sót lại một vài tia sáng nhập nhòe trên khoảng sân. Những ngôi sao chớp tắt liên hồi, yếu ớt chống lại màn đêm đen tối. Mấy dòng miêu tả lãng mạn nên thơ dường như không đủ sức kéo tôi ra khỏi những suy nghĩ hỗn độn.
Điều khiến tôi thoát khỏi mớ suy nghĩ kia, chính là sự hiện diện bất ngờ của Vương Mộng.
– Chào cậu, đi chơi về khuya thế, không sợ quản lí bắt phạt à?
Không có dấu hiệu trả lời. Vương Mộng cứ thế loạng choạng bước qua, xem như tôi chưa từng tồn tại, một mạch biến mất khỏi tầm nhìn. Cậu này, chắc uống say quá rồi.
Sau đó, tôi cũng quyết định trở về phòng ký túc để chợp mắt. Nhưng hình như cả đêm hôm đó, Vương Mộng một bước cũng không hề đặt chân vào phòng.
– Băng Băng, Băng Băng à. Cậu mau tỉnh dậy đi.
– Y à, có chuyện gì vậy, còn sớm mà.
– Cậu mau tỉnh dậy đi, có chuyện lớn rồi!
Cơn ngái ngủ của tôi bỗng chốc bị làm cho tan biến bởi thái độ của Hoa Y, dường như có gì đó thật sự nghiêm trọng. Tôi theo chân cô đến khu vực hồ bơi trong ký túc xá, dường như đám đông xung quanh cũng đều rất khẩn trương.
Xuyên qua đám đông, chúng tôi thấy một giáo viên thể chất đang cố sức kéo một vật gì đó từ dưới làn nước đục ngầu của hồ bơi.
– Là một thi thể!
Một nam sinh thét lên, kéo theo đó là đám đông vây quanh hồ bơi nhất loạt hoảng hốt, sợ hãi tuôn ra bên ngoài. Khung cảnh vô cùng hỗn loạn.
Sau khi cố gắng thực hiện các động tác hồi sức và hô hấp nhân tạo, người giáo viên khẽ lắc đầu, xem chừng không thể cứu vãn được nữa. Không khí bi thương bao trùm khu ký túc.
Nạn nhân tên Vương Mộng, nữ, 18 tuổi, học sinh năm nhất khoa Điện ảnh trường đại học H. Nguyên nhân cái chết là do ngạt thở, có dấu vết dây thừng hằn trên cổ. Hung thủ sau khi thắt cổ nạn nhân đến chết, đã buộc cổ chân nạn nhân vào tảng đá lớn rồi dìm xuống bể bơi. Do thi thể bị ngâm quá lâu dưới nước lạnh nên tạm thời chỉ có thể qua nhân chứng xác định thời gian tử vong là từ nửa đêm hôm qua đến 6 giờ sáng nay. Thông tin ‘nửa đêm’ chính là do tôi cung cấp.
Một tuần trôi qua, phòng ký túc của tôi thiếu mất một người, không khí trầm mặc hơn hẳn. Ba người chúng tôi là đối tượng bị tra hỏi nhiều nhất vì mối quan hệ gắn bó với nạn nhân, nhưng sau cùng họ cũng không thu hoạch được gì. Chúng tôi không muốn quá nhiều phiền phức khi dính líu tới cảnh sát nên không mảy may nhắc đến về chuyện ‘câu đố’. Có lẽ lúc đó chúng tôi còn quá trẻ, không thể nhận thức được hậu họa về sau. Hậu quả tàn nhẫn sao? Thật lố bịch!
Trong một tuần đó, chúng tôi vẫn cố gắng sinh hoạt bình thường, lên lớp rồi về phòng, không có gì đặc biệt. Về đoạn video, tôi và Hoa Y được biết rằng nó đã được làm giả rất tỉ mỉ. Với vài thao tác, cậu bạn kia cho tôi thấy mảnh khăn giấy được che dậy đằng sau tờ tài liệu giả kia. Mọi chuyện có thể là: do căng thẳng sinh ra mồ hôi, Phong dùng khăn giấy để sẵn dưới ngăn bàn để lau bớt đi; lợi dụng điểm này, người đó đã dùng kĩ thuật chỉnh sửa chèn tài liệu vào phần trắng của khăn giấy, vu oan cho Phong. Nhưng rốt cuộc ‘người đó’ là ai?
Thắc mắc đó ngay lập tức được giải quyết, khi mà lại có một gói bưu phẩm kèm theo một bức thư được gửi đến phòng 103 vào cuối tuần.
“Những người bạn trẻ, xin hãy giúp tôi. Kẻ nói dối đã chết. Câu đố 2/4: Kẻ nói dối không nói một mình, rơm khô cần lửa mới cháy, nơi đây sẽ là phòng phán quyết sau 7 ngày.
Lí Tiểu Phong.”
Cẩn thận mở gói bưu phẩm, chúng tôi tìm thấy một chiếc laptop cùng bộ dây sạc. Chúng tôi bắt đầu cảm thấy kẻ làm việc này thực sự là một kẻ điên. Cũng đúng, chỉ có kẻ điên mới đi giết người.
– Video gốc đây, cố làm giả cho giống vào.
– Gian lận thi cử cơ à? Hehe.
– Suỵt, bé cái mồm vào. Một nửa tiền công đây. Tôi sẽ trả phần còn lại sau.
Đoạn phim tắt phụt trên màn hình laptop. Nhân vật chính của đoạn phim chính là Vương Mộng, người còn lại là tên hacker khét tiếng chuyên làm giả video đã bị bắt từ vài tháng trước.
Vậy, ‘kẻ nói dối’ là Vương Mộng, ‘hậu quả tàn nhẫn’ là cái chết.
Đoạn suy nghĩ cùng lúc xẹt ngang trong đầu ba con người, bất giác thấy lạnh sống lưng.
Nhờ tiền bạc và vị thế của gia đình Vương Mộng, việc lắp đặt camera ẩn rồi thuê người làm giả video, suy xét kĩ cũng không phải chuyện khó khăn.
– Kẻ nói dối không nói một mình, tức là vẫn còn người liên quan đến việc này.
Đó là câu chốt hạ của tôi sau những sự việc xảy ra. Và tôi dường như cũng đã quen với vẻ mặt biến sắc của những người bạn cùng phòng, thật sự rất khả nghi.
– Băng à, vậy rốt cuộc bọn mình phải làm gì?
– Tiểu Y cũng nghe qua bức thư rồi đó. Tớ nghĩ sau 7 ngày, chúng ta phải bắt người đó thú nhận tội lỗi của mình tại chính căn phòng này.
– Thật nhảm nhí! – Triệu Di thật sự rất thích ngắt lời người khác – Mấy người đừng nói chuyện vô bổ nữa, tôi phải đi học ca chiều đây, còn phải điểm danh cho đại tỷ nữa...
Triệu Di lầm bầm hậm hực biến ra khỏi phòng, để lại hai người bọn tôi ngồi đó. Kể từ khi Vương Mộng qua đời, cô ta nóng nảy hơn hẳn, đôi lúc còn nói chuyện một mình nữa.
– Nếu là người nói dối cùng Vương Mộng, chẳng phải là nói đến cả xã hội đất nước này sao.
Lần này là chuyên gia chuyển hướng tâm lí Trần Hoa Y cất lời.
– Sao cậu lại nói thế?
– Thì cậu xem, video giả chính là được đăng lên mạng xã hội và được cộng đồng hưởng ứng chia sẻ, như một làn sóng tiêu cực luôn ấy.
– Cũng đúng, nếu bắt người dân toàn quốc vào căn phòng này thú tội thì xem chừng không đúng lắm nhỉ.
Chợt nhận ra có gì đó thiếu sót trong suy nghĩ của mình, tôi liền hỏi lại Hoa Y.
– Này, rốt cuộc giữa Tiểu Phong và Vương Mộng có loại quan hệ gì? Khi không lại hãm hại người khác, nhất định phải có lí do.
– À đúng rồi, chắc cậu không biết chuyện này nhỉ. Thật ra trước đó, Vương Mộng từng phải lòng Tiểu Phong vì cậu ta cũng khá ưa nhìn lại tốt tính. Không ngờ cậu ấy vì lo cho việc học nên đã thẳng thắn từ chối, đạp đổ hy vọng của Vương Mộng. Tớ nghĩ sau này vì quá tuyệt vọng nên Vương Mộng mới vì yêu sinh hận, luôn tìm cách làm hại Tiểu Phong. Tính cách bây giờ của cô ấy cũng từ đó mà ra.
Vì yêu sinh hận, không yêu thì nhất định phải hận sao?
– Đúng là một câu chuyện tình buồn.
– Quả thực, mọi sự việc cho đến giờ đều có nguyên do riêng nhỉ.
Mọi sự việc đều có nguyên do, cũng như rơm khô cần lửa mới cháy.
– Đúng rồi, chính là nó, Tiểu Y Y, cậu thông minh lắm.
– Khoan nào, tớ đã làm gì sai?
– Mọi sự có nguyên do, lửa cháy rơm khô, chính là nói đến khởi nguồn của sự việc!
Tôi cao hứng bám chặt vào hai vai Y ra sức lắc mạnh.
– Nhất định là có người đằng sau giật dây cho Vương Mộng làm chuyện này. Lời thú tội chúng ta cần, chính là của kẻ đó!
Trong một khoảnh khắc, tôi cảm thấy huyết quản của tôi nóng ran, cuốn tôi lún sâu vào sự việc với sự can đảm kì lạ.
Chỉ với mấy từ ‘khởi nguồn’, ‘giật dây’, tôi và Hoa Y ra sức tìm kiếm vào những ngày sau đó. Chúng tôi tìm thấy một tài khoản đã đăng đoạn video giả đầu tiên lên mạng, có tên là MillionMoves – tạm dịch là ‘100 Vạn Bước Đi’. Tuy nhiên, dù cho cố gắng thế nào, chúng tôi cũng không thể truy ra được bất cứ thông tin cá nhân nào từ tài khoản này, cũng không hiểu được ý nghĩa đặc biệt của từ MillionMoves.
– Băng Băng nè, cậu có cảm thấy số thứ tự của câu đố khiến người ta cảm thấy rất lo lắng không?
– Ý cậu là sao, Hoa Y?
– Tại sao hắn lại gửi những thứ phiền phức như vậy đến phòng chúng ta, rồi còn 1/4, 2/4 nữa. Phòng chúng ta lại vừa đúng 4 người, chẳng phải là có chút rùng rợn sao?
– Tớ cũng từng nghĩ đến điểm này nhưng cũng không để ý, bây giờ nghĩ lại có thể hắn muốn giết cả 4 người chúng ta cũng nên.
– Thôi nào, lúc nào cậu cũng nói mấy chuyện đáng sợ như vậy. Với lại cậu cũng đâu có can hệ gì đến những việc này, chỉ là vô tình chung phòng với bọn tớ thôi mà.
– Vậy tức là tớ nên chuyển phòng để tránh liên lụy nhỉ?
– Đúng rồi đó, cậu nên di chuyển cách xa khỏi đây 100 vạn bước đi thì hơn!
Hai người bọn tôi bất giác cười phá lên, dù trò đùa rất vô vị.
– Di chuyển một triệu bước chân cơ à, haha.
Bất giác có gì đó lóe lên trong đầu tôi. Chân tướng của kẻ giật dây, dường như đã xuất hiện ngay trước mặt tôi.
7 ngày đã trôi qua, thời gian chậm chạp nặng nề đến mức khó thở.
Thời khắc phán quyết đã đến, nhưng cả ngày hôm nay, tuyệt nhiên không có ai lui tới phòng 103. Đến khi màn đêm buông xuống, trong căn phòng vẫn chỉ có ba người. Tôi khá thắc mắc kẻ chủ mưu sẽ tham gia vào cuộc phán quyết này như thế nào, nhưng hắn đã trao quyền phán quyết cho chúng tôi, chúng tôi có trách nhiệm nắm lấy nó.
– Thế nào rồi hai nhà văn trinh thám, thất bại rồi à? Đúng là lũ ngu ngốc.
– Chậc, đúng là bọn mình ngu ngốc thật. Làm sao bọn tớ có thể thông minh như cậu được, lại còn biết chơi chữ nữa đấy.
– Mày nói nhăng cuội gì đấy?
– À thì tớ nói về MillionMoves, tài khoản đầu tiên đăng video giả về Phong đó.
– Tao không hiểu gì hết.
– Million tức là một triệu, còn Moves là bước di chuyển. Triệu, di chuyển, chẳng phải là nói đến Triệu Di nhà ta sao? Chơi chữ xuất sắc thật.
Đúng vậy, đó chính là chân tướng mà tôi tìm ra.
Di Di nhất thời hoảng hốt, sau lại thở dài, nở một nụ cười khinh mạn.
– Đúng rồi, là tao đấy. Mày muốn tao thú tội chứ gì, vậy thì nghe cho rõ đây. Những kẻ làm tổn thương đại tỷ đều phải chịu kết cục như vậy. Chính tao là người đã giới thiệu người làm giả video, chính tao đã đăng đoạn video đó. Sao nào, vừa lòng chứ?
– Nhưng cậu có biết, việc đó đã lấy mạng người khác không?
– Tao không quan tâm, chỉ cần đại tỷ của tao vui là được rồi!
Vừa dứt lời, cô ta đứng dậy cười phá lên, điên cuồng đạp tung cửa chạy ra ngoài hành lang. Cánh cửa va đập vào tường tạo nên tiếng động lớn. Bất ngờ, Triệu Di trượt chân, ngã chúi về phía trước, vị trí cổ nhằm vào lan can rỉ sét bén nhọn. Tiếng thét chói tai cụt lủn. Cơ thể Triệu Di tựa trên lan can, co giật nhẹ rồi không nhúc nhích nữa. Một màu đỏ tươi sởn gai ốc trào ra.
Tôi và Y không khỏi kinh hãi, run rẩy nắm tay nhau ra xem tình hình. Rất nhiều người từ các phòng khác cũng chạy ra xem. Một cảnh tượng kinh hoàng đập vào mắt tôi.
Lan can rỉ sét mục nát, vừa vặn tạo thành một đỉnh nhọn, đâm xuyên qua cô Triệu Di, sâu đến tận gốc, máu tươi không ngừng bắn ra từ vết thương. Triệu Di, đã chết.
Hoa Y ngất xỉu trên người tôi, còn tôi chỉ biết trân trối nhìn về phía thi thể im lìm.
– Đây là, phán quyết sao?
Cảnh sát lại một lần nữa vào cuộc. Chất trơn được tìm thấy trước cửa phòng tôi được cho là chất tẩy rửa do lao công sơ ý làm đổ quên lau dọn. Nhân viên lao công sau đó cũng bị đình chỉ công tác, sự việc khép lại như một tai nạn.
Nhưng cả tôi và Y Y đều biết rõ, đây chính là sự phán quyết, sự trừng phạt.
Hoa Y sau khi trở về ký túc xá từ bệnh viện thì không ăn không uống, suốt ngày chỉ biết ngồi thẫn thờ bên cửa sổ. Vì cuộc điều tra đã kết thúc nên phòng 103 vẫn được sử dụng bình thường.
– Y Y à, cậu về đây được 1 tuần rồi mà lại không ăn uống gì cả. Cậu làm tớ lo đấy. Tớ mang cơm dưới căn tin lên này, cậu ăn chút gì đi.
Không có trả lời, thay vào đó chỉ là tiếng thở dài. Tôi đánh liều nói thẳng.
– Cậu thôi đi được không? Bây giờ trong phòng chỉ còn chúng ta, tớ không muốn mất luôn cả cậu.
Dứt lời, Hoa Y ngoảnh mặt nhìn tôi, giàn giụa nước mắt, trên tay chìa ra một bức thư.
“Những người bạn trẻ, xin hãy giúp tôi. Kẻ vô dụng cũng phải chết. Câu đố 3/4: Kẻ vô dụng có 7 ngày để ăn năn hối hận.
Lí Tiểu Phong.”
Tôi vừa đọc xong bức thư, ngẩn lên nhìn Hoa Y, đã bị cậu ấy ôm chầm lấy và khóc rất lâu.
Sau khi Hoa Y thật sự bình tĩnh, tôi mở lời.
– Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?
– Tớ nhận được bức thư này lúc mới trở về phòng, đặt ngay ngắn trên giường tớ.
– Sao cậu không nói cho tớ biết.
– Vì tớ sợ liên lụy đến cậu. Kẻ vô dụng chính là tớ, tớ đáng tội chết.
Hoa Y vừa định biểu hiện bộ dạng mếu máo liền thu lại, dường như không muốn tôi lo lắng.
– Băng Băng, cậu nghe cho kĩ đây, không được ngắt lời tớ nhé. Thật ra, ban đầu Phong từ chối Vương Mộng là vì tớ, là người yêu bí mật của cậu ấy. Khi mọi việc diễn ra, cậu ấy không muốn liên lụy tớ liền nói lời chia tay. Tớ là đứa vô dụng đáng chết, sao tớ có thể chấp nhận lời chia tay đó chứ. Những ngày sau đó, tớ bắt đầu tỏ ra lạnh nhạt với Tiểu Phong. Tớ thật sự không muốn như vậy đâu, nhưng đây đều là vì muốn thuận theo ý của cậu ấy. Lúc đó cả hai người bọn tớ đều giống như đã đặt một chân vào bên kia của hy vọng, không cẩn thận liền có thể rơi vào hố sâu của tuyệt vọng. Tớ thật sự rất sợ.
Bên kia của hy vọng, thật sự là tuyệt vọng sao?
– Cho đến một ngày, tớ không chịu đựng được nữa. Tớ liền bắt chuyện với cậu ấy, hỏi rằng cậu có ổn không, rằng tớ thật sự rất muốn giúp. Đáp lại tớ, chính là một cuộc hẹn. Ngày hôm sau, bọn tớ đã ở trên sân thượng. Tiểu Phong nói rằng cậu ấy đã mệt mỏi lắm rồi, cậu ấy sợ hãi những ánh mắt, những lời bàn tán, thậm chí còn bị ám ảnh sinh ra ảo giác. Cậu ấy muốn tớ là người cuối cùng nghe thấy những lời này, cùng với một lời xin lỗi. Cậu ấy dứt lời cũng là lúc cậu ấy lao mình xuống sân thượng. Tớ vì quá bất ngờ nên không kịp giữ cậu ấy lại, à không, chính tớ đã buông tay cậu ấy từ rất lâu rồi, từ lúc mà tớ bắt đầu thờ ơ với cậu ấy. Đến khi tớ kịp nhận ra thì đã rơi xuống hố sâu tuyệt vọng rồi. Tớ mới là kẻ đáng chết, tớ thật sự xin lỗi.
Vẻ mặt trang nghiêm trăn trối, nước mắt nhẹ nhàng lăn trên mặt Y.
– Được rồi, tớ hiểu. Cậu đừng dằn vặt bản thân nữa, bây giờ cố ăn chút đi. Có chuyện gì tớ và cậu sẽ cùng nhau giải quyết.
Nói rồi, tôi đưa cả phần cơm của tôi cho Hoa Y. Cậu ấy nhẹ nhàng mỉm cười đón lấy và ăn ngon lành như đứa trẻ con đã giải tỏa uất ức. Bỗng nhiên, ăn được nửa hộp, cơ thể Hoa Y bắt đầu co giật.
– Phải rồi, đây là hậu quả của mình.
Tôi ôm lấy người Y, trong lòng vô cùng hốt hoảng. Hoa Y nôn thốc tháo, nhất định là đồ ăn có vấn đề. Khóe miệng ấy khẽ run như muốn nói gì đó, khiến tôi ghé sát tai vào, cùng lúc cũng ngửi thấy mùi hạnh nhân.
– Câu đố cuối cùng, nhất định cậu phải giải được.
Dứt lời, Hoa Y tắt thở, ngay trong vòng tay của tôi.
– Câu đố cuối cùng ư...
Giọt nước mặn chát nóng hổi lăn trên mặt tôi, rơi trên cơ thể lạnh ngắt, như thể muốn cuốn đi mọi sầu bi.
5 năm sau...
Tôi tên là Lí Tiểu Băng, hiện nay đang là một nhà văn tự do.
Tôi có một người anh trai song sinh khác trứng, tên là Lí Tiểu Phong.
Truyện ngắn đầu tay của tôi viết về người em gái vì báo thù cho anh mình đã dàn dựng kế hoạch giết người tinh vi.
Cô ấy chưa từng nói tên đầy đủ của mình cho bất cứ ai khác. Kể cả khi có người nhắc đến thì cũng không ai để ý vì họ tên của cô vô cùng phổ biến. Cô ấy đã gửi những bức thư không địa chỉ, gây hoang mang cực độ cho những nạn nhân xấu số. Xiết cổ nữ sinh trong đêm, cưa bỏ lan can tạo đỉnh nhọn rồi rải nước lau nhà tạo hiện trường tai nạn, thậm chí bỏ độc vào đồ ăn của người bạn thân duy nhất của cô ở trường đại học, mọi việc được cô ấy thực hiện khéo léo không chút dấu vết.
Một câu chuyện thật hấp dẫn phải không nào? Hôm nay là ngày giỗ của anh trai tôi, tôi mang bản thảo câu chuyện đặt trên ngôi mộ của anh. Hi vọng anh ấy có thể yên tâm nhắm mắt mà tận hưởng bình an.