
Hiền nằm vật xuống chiếc giường đơn ọp ẹp, không nhúc nhích nổi.
Lẽ ra gã nên đứng dậy, bật đèn lên, cởi áo blouse trắng lấm tấm nước mưa rồi tự thưởng bản thân (ít nhất là) mười phút tắm rửa tử tế, nhưng không - Hiền đã quá mệt mỏi, và gã chẳng thể làm gì khác ngoài việc vung chân một cái, đá văng đôi giày da đã sờn gót từ lâu. Một chiếc lao thẳng vào mặt tường đối diện với gã, trượt xuống, lưu lại dấu chân đầy bùn đất trên lớp sơn trắng toát. Hiền nhăn mặt: cầu trời đừng để mụ chủ trọ chanh chua nhìn thấy cảnh này. Chỉ vì chưa trả hết tiền thuê phòng tháng trước mà gã sắp sửa gọi mụ một tiếng "mẹ" rồi.
Bất chấp tiếng gió thét gào ngoài cửa sổ, hàng mi dày và đẹp của gã đã bắt đầu trĩu xuống. Đêm hè, mưa rơi nặng hạt, dễ chừng kéo dài đến tận sáng mai. Giá như gã còn chút ít sức lực để vực tấm thân xấp xỉ mét tám dậy và đóng rèm lại, Hiền nghĩ thầm. Thay vào đó, gã bẹp dí trên giường, đầu ngoẹo sang một bên, hai mắt trừng trừng nhìn khung cửa sổ mục nát. Nó vốn đã hơi lệch sang bên trái, bây giờ thì vẹo hẳn - như thể một bàn tay khẳng khiu, trơn truột và lạnh ngắt nào đó đã lén "chỉnh" nó trong bóng tối. Suy nghĩ ấy khiến Hiền tỉnh ngủ hẳn. Suốt mấy phút, gã không hề chớp mắt, tưởng như bị thôi miên.
Một tiếng sấm rền rĩ đã kịp thời "thức tỉnh" gã.
Sẽ có những khoảnh khắc - như bây giờ chẳng hạn, Hiền tự hỏi liệu gã có sai lầm không khi lựa chọn ngành y, đi theo đúng lộ trình bố mẹ gã đã vạch ra. Bác sĩ chưa bao giờ là một công việc dễ dàng: những ca trực đêm dài bằng cả thế kỷ, mười mấy tiếng căng thẳng trong phòng cấp cứu, sự chèn ép lộ liễu đối với "ma mới",... Nhưng, dù có chất vấn bản thân bao nhiêu lần đi chăng nữa, Hiền vẫn chẳng thể nào dứt bỏ ngành y - cái nghiệp cả đời của gã. Như mọi người đàn ông ở tuổi hai mươi lăm chênh vênh, gã cần nhất hai thứ: tiền và quyền. Trùng hợp thay, nghề nghiệp hiện giờ của gã - bác sĩ - tuy nhiều vất vả, nhưng lại là con đường nhanh nhất để gã có được điều mình muốn. Hiền đã đi quá xa để quay đầu lại.
Gã xoay người, quay lưng về phía cửa sổ. Hiền biết mình nên đi ngủ nếu không muốn muộn ca sáng của ngày mai.
"Lục đục"
Một tiếng động vang lên trong căn phòng gần như rỗng tuếch như muốn phá bĩnh cơn buồn ngủ chập chờn của gã, và nó thành công thật. Đã là ngày thứ ba. Nếu là người khác, hẳn họ sẽ cho rằng trong nhà mình có chuột, tự dặn bản thân phải tranh thủ mua thuốc diệt chuột ở cửa hàng tạp hóa bên kia đường vào sáng hôm sau trước giờ làm việc, rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ êm đềm như con thuyền nhỏ trôi dạt trên sông. Đáng ghét thay, Hiền biết rõ tiếng động ấy phát ra từ đâu, bởi ai, và tại sao.
Bạn biết nhiều, vậy là bạn sẽ an toàn? - Nhầm to.
- Anh yêu em, Hiền, anh yêu em.
- Minh.... anh.
Giọng nói ấy, giọng nói thầm thì và yếu ớt ấy lại phát ra từ dưới gầm giường. Gã đã dành cả cuộc đời mình để sợ hãi những tạo vật bí ẩn ở cái "hang" thấp lè tè, vừa tối tăm vừa ẩm ướt ấy: ngày bé là con quái vật trong lời hù doa của mẹ, và giờ là Minh. Nhưng Minh, với cặp mắt sáng như sao luôn nhìn gã đầy trìu mến, đẹp đẽ hơn sinh vật gớm ghiếc (không có thật) kia gấp nhiều lần, và đẹp hơn cả chính gã nữa. Anh là một người từng sống, một kẻ đã chết, một linh hồn bơ vơ, một bóng ma u uất, một cái gai không thể nhổ ra trong tim Hiền. Và gã ghét điều đó.
- Hiền, đồ ngốc, em biết anh yêu em mà....
Gã oằn mình lại, dùng cái gối duy nhất trên giường để bịt tai lại. Hiền như trở lại hình dáng nguyên thủy của gã trong bụng mẹ - cái thế giới chật hẹp và đầy rẫy bóng đêm: một bào thai yếu ớt, trần trụi, không có sức phản kháng. Giọng nói của "Minh" xuyên qua lớp gối, đập thẳng vào lỗ tai gã, buộc gã phải nghe rõ từng từ từng chữ. Những ngón tay đang siết chặt lớp vỏ gối cáu bẩn thả lỏng dần, vô lực. Da đầu Hiền căng ra như mặt trống.
Ngay cả khi tâm trí đang trong tình trạng hỗn độn, Hiền vẫn nghe ra điểm bất thường của "Minh": anh đang tức giận. Gã đã quá quen với tiếng nói ôn nhu tựa ánh trăng của Minh để làm quen với sự giận dữ và thù hận đặc quánh trong giọng anh.
- Anh yêu em, mãi mãi yêu em... mặc dù em là một thằng khốn không hơn không kém, ô, phải rồi...
Giờ thì Minh muốn làm gì? Phán quyết Hiền vì những tội lỗi không thể tha thứ gã đã gây ra trong quá khứ, một quá khứ mông lung và mơ hồ, ư? Vì đã gọi anh là "đồ kinh tởm", "tên biến thái",... khi được anh tỏ tình lần một, lần hai, và lần ba? Hiền sẽ nhớ mãi vẻ mặt đau đớn của Minh khi bị gã từ chối bằng những lời lẽ cay nghiệt nhất - tức "tránh xa tôi ra" và "tôi không muốn bị lây bệnh gay từ anh" và "nhà anh vô phúc thật đấy, Minh à." Hoàng Hiền, với sự vô tâm và bồng bột của tuổi mười bảy, đã rêu rao tình cảm khác thường Minh dành cho gã khắp mọi nơi. Gã kể về anh không khác gì kể truyện cười và khiếp sợ anh như cách người ta khiếp sợ một bệnh dịch lây truyền đáng sợ. Chính Hiền đã đẩy Minh đến bước đường cùng: bị cha mẹ đuổi khỏi nhà - nơi anh đã lớn lên trong sự kì vọng và yêu thương, một mình lưu lạc nơi đất khách quê người. Tất cả mọi chuyện xảy ra khi Minh mới tròn mười chín tuổi.
- Anh yêu em, yêu em rất nhiều...
Trừ phi Tử thần mang gã đi, Hiền sẽ không bao giờ quên được giây phút ấy, khi Thành - bạn từ thời cấp ba - báo tin dữ: anh đã tự tử trong phòng tắm của một khách sạn xa hoa. Bàng hoàng. Đêm hôm đó, bão lớn quét qua Hà Nội, bao trùm thành phố trong tầng tầng những giọt mưa không ngừng rơi xuống, trắng xóa cả một vùng. Bất chấp sự can ngăn của Thành, Hiền vẫn tức tốc khoác lên cái áo choàng dạ xám xịt - buồn tẻ như chính cuộc đời gã, bắt con taxi màu vàng đơn độc ở gần đó và đến khách sạn mà không biết thêm bất cứ thông tin gì.
Gã ép lễ tân nói ra số phòng của Minh, đạp cửa xông vào, lách qua đống dây rợ chằng chịt mà cảnh sát giăng quanh hiện trường nhằm ngăn cản dân thường, chỉ để thấy một cái xác cứng ngắc và lạnh lẽo như bao cái khác gã từng tiếp xúc. Minh nằm trong một bể tắm lớn, nước đục ngầu, tràn ra tận thềm cửa. Kể cả khi một cảnh sát viên đã mở hết cửa sổ và chỉnh thiết bị thông gió lên mức lớn nhất, mùi máu tươi tanh nồng vẫn vương vẩn trong không khí, ngày càng đậm đặc.
- Hiền, anh yêu em, anh rất yêu em...
Đầu Minh gục sang một bên, mái tóc bên bết và ướt sũng. Hốc mắt anh sâu thăm thẳm - trong đó chứa một cặp mắt rất đẹp, trân trân nhìn gã, con ngươi mở to ẩn chứa không biết bao nhiêu hận thù cùng trách móc. Trong vô thức, Hiền lùi về phía sau, va vào một người khác. Kẻ đó đột ngột siết chặt hai bả vai run rẩy của gã: động tác tràn đầy ác ý, hoàn toàn không giống cách người ta đặt nhẹ tay lên vai nhau để an ủi. Mặt gã chuyển từ trắng bệch (vì lạnh) sang xanh lét, cắt không ra máu; xương bả vai chỉ chực vỡ vụn ra thành ngàn mảnh.
Lần đầu tiên trong đời, gã sợ.
- Mày vui vẻ chưa? Hài lòng chưa? - Là Thành - Mày xem, tao yêu ảnh như vậy...
Hiền rùng mình. Năm xưa, người nghe gã cười cợt Minh nhiều nhất là Thành.
Bằng một phép màu nào đó, gã thoát khỏi cái siết vai của Thành, chạy trối chết. Sáng hôm sau, Hiền tỉnh dậy bên vệ đường vắng vẻ, môi tím tái, quần áo sũng nước mưa, cái lạnh thấm vào tận xương tủy. Gã đã gần như chết cóng.
"Tại sao khi ấy gã không chết luôn đi?"
Dường như đọc được suy nghĩ trong tâm trí Hiền và muốn thỏa mãn "tâm nguyện" của gã, một bàn tay mảnh khảnh với những khớp xương lồ lộ như muốn xé toạc lớp da mỏng nhợt nhạt bỗng trồi lên từ gầm giường, nắm lấy cổ chân gã với sức lực kinh người. Chỉ cần liếc qua, Hiền đã có thể xác định chủ nhân của năm ngón tay lạnh ngắt ấy - Minh. Tựa loài trăn khổng lồ với thân mình trươn trượt, chúng chậm rãi siết lấy con mồi - tức cổ chân gã. Hiền những muốn kêu cứu, lại chỉ có thể phát ra vài tiếng ú ớ như bị câm. Hoa ngôn xảo ngữ thường ngày gã thường dùng để nịnh hót mấy ông quan trên tai to mặt lớn lại chẳng thể trấn tĩnh nổi một Minh, nửa người nửa quỷ, trong cơn thịnh nộ. Tất cả những âm tiết Hiền muốn nói nghẹn lại nơi cổ họng, chen chúc nhau - hòng thoát khỏi cái miệng há rộng của gã.
"Khó thở quá."
- Anh yêu em, anh yêu em... Hiền, sao em lại hoảng sợ vậy? Chẳng phải anh đã nói câu này với em hàng ngàn lần rồi sao?
Cách ngón tay Minh quấn quanh cổ chân Hiền khiến gã liên tưởng đến Thành và cái nắm vai của hắn vào đêm hôm ấy. Chẳng phải cuối cùng gã cũng thoát được hắn - một người sống sờ sờ - sao? Huống chi, Minh đã chết.
Một tia sét màu tím xé ngang bầu trời, lóe lên gương mặt tức giận của Hiền. Ồ, Minh là cái quái gì ngoài một vong hồn chỉ giỏi hù dọa chứ?
Được suy nghĩ ấy tiếp thêm động lực, Hiền vùng vẫy mạnh hơn, dùng hết sức lực còn sót lại sau mười sáu tiếng làm việc không ngơi nghỉ. Ba tiếng "Anh yêu em" của Minh át cả tiếng sấm chớp bên ngoài, vang dội và đều đều như một dàn đồng ca đang đọc Kinh Thánh. Chiếc giường sắt đáng thương đã bị chạm đến giới hạn - bốn chân giường bắt đầu kẽo kẹt theo chuyển động của Hiền, hẳn sẽ sớm long ra. Gã ho khan: bệnh hen suyễn bẩm sinh lại tái phát.
Năm ngón tay dài và sắc nhọn cắm ngập vào lớp biểu bì của Hiền. Kì lạ thay, không hề có máu chảy ra từ những vết thương mới toanh ấy.
- Meoooo
Con mèo đen già đét hay ngủ trên nóc nhà bỗng kêu lên một tiếng thê lương. Điềm chẳng lành. Gã khựng lại một giây - chỉ một giây - trước khi tiếp tục giẫy giụa trong vô vọng. Nhưng, với Tử thần, một giây là khoảng thời gian vừa đủ.
Ngay sau đó, đầu Hiền đập mạnh vào góc nhọn của thành giường. Mọi thứ biến thành một màu đen đặc.
- Hoàng Hiền, hai mươi lăm tuổi, bác sĩ khoa tim mạch ở bệnh viện Z... Nghe nói chuẩn bị được thăng chức lên phó khoa. Thật đáng tiếc.
Dương, cảnh sát thực tập, đọc đến đây liền không kiềm được, thở dài. Cậu đóng cuốn sổ trên tay lại, liếc mắt nhìn đội trưởng.
- Đội trưởng, anh có suy đoán gì không?
- Ngoại trừ chăn gối lộn xộn và đôi giày da bị vứt chỏng chơ thì phòng nạn nhân rất ngăn nắp. Không có dấu hiệu lục lọi, không bị mất đồ dùng giá trị, có thể loại bỏ trường hợp cướp của giết người. Anh Trần, kết quả khám nghiệm sơ bộ thế nào?
- Nhiệt độ cơ thể nạn nhân là 25.8 độ. Tôi đoán nạn nhân tử vong khoảng từ mười hai đến mười bốn tiếng trước, nguyên nhân là do va chạm mạnh với góc giường. Không có vết máu, dấu vân tay, dịch, lông tóc,... của người thứ hai ở hiện trường, xác chết cũng không có dấu hiệu bị di chuyển - Anh Trần, tổ trưởng tổ pháp y, báo cáo ngắn gọn.
- Theo lời khai của các nhân chứng và người kiểm tra camera bên chúng ta, không có bất cứ ai đến hiện trường ngoài nạn nhân trong vòng bốn mươi tám giờ đổ lại... - Đội trưởng, người đàn ông nom trẻ hơn tuổi thật, chỉ tay vào góc giường dính máu - Anh Trần, phiền anh mang mẫu máu này về, đối chiếu ADN với nạn nhân. Nếu vết máu là của Hoàng Hiền, vụ án này sẽ trở nên vô cùng đơn giản: anh ta lên cơn kích động hoặc gặp ác mộng, vô tình đập vào góc nhọn.
Dương những muốn nhắc đội trưởng về vết thâm tím khả nghi ở cổ chân phải - bị che dưới ống quần âu - của nạn nhân, nhưng rồi lại thôi. Một người trở thành đội trưởng tổ chuyên án ở độ tuổi trẻ đến đáng kinh ngạc - hai mươi lăm - hẳn phải có nhiều kinh nghiệm và năng lực hơn thực tập sinh như cậu.
Một cách thành thạo, đội trưởng nhanh chóng phân công từng thành viên trong tổ vào các công việc khác nhau, chủ yếu là lo liệu phần thủ tục. Không ai là nhàn rỗi - ngay cả Dương cũng bị điều đi.
Đội trưởng ở lại hiện trường một mình để rà soát lại, phòng trường hợp có phát hiện mới.
Cuối cùng Thành - "đội trưởng" trong miệng Dương - cũng đuổi được đám cảnh sát còn lại đi.
Hắn không ngừng nhìn quanh căn phòng đơn sơ đến trống trải, tìm kiếm thứ gì đó. Bỗng, Thành ngồi sụp xuống, một tay mò mẫm vào trong gầm giường thấp lè tè, vừa tối tăm vừa ẩm ướt, nhanh chóng chạm vào một vật lạnh đến run người. Nụ cười thường trực trên môi Thành càng thêm rực rỡ khi năm ngón tay gần và xương xẩu nhẹ nhàng nắm lại tay hắn.
- Tìm thấy anh rồi nhé, Minh của em.