||10h tối tại nhà giam XX||
Tút...tút...
Tôi: Alo... alo... anh Hùng! anh có bắt được tín hiệu từ phòng điều khiển không ạ?
Hùng: Alo! Tôi nhận được tín hiệu rồi, có việc gì không?
Tôi: Bây giờ anh đang ở đâu vậy?
Hùng: À tôi đang canh ở buồng giam thứ 12, có chuyện gì không?
Tôi: Thật ngại phải làm phiền anh quá nhưng mà tôi vừa nhận được thông báo về lỗi mạch điện ở tầng hầm buồng thứ 13, anh có thể tới đó kiểm tra được không?
Hùng: (giọng hơi ngáp ngủ) à được thôi! Đợi tui một chút.
Tôi: Cảm ơn anh rất nhiều... chìa khóa ở phòng bảo vệ buồng 13 đó.
||10h30 Tối||
Hùng: Alo?
Tôi: Alo! Anh làm gì lâu quá vậy?
Hùng: À tên bảo vệ không hiểu sao mất tích đi đâu, tôi phải quay lại phòng lấy chìa khóa để mở cửa ấy mà. Cô biết hắn đi đâu không?
Tôi: Tôi... cũng không biết nữa, tôi không nhìn thấy hắn qua camera mà chết tiệt! Sao họ lại dùng camera đen trắng nhỉ.
Hùng: Cô nhìn thấy tôi chứ?
Tôi: Tất nhiên rồi tôi không bị mù đâu Hùng.
Hùng: (Cười) Thôi được rồi để tôi mở của hầm mà sao buồng số 13 này vắng vẻ vậy? Tôi đếm chỉ thấy 2 - 3 tù nhân.
Tôi: Tôi cũng không biết nữa, tôi cũng khó hiểu cái cách sắp xếp của họ.
Hùng: Tôi mở được cửa hầm rồi, trong này hơi tối, may tôi có đem theo đèn pin (cười nhạt)
Tôi: Ừm... mà tôi có cuộc gọi khác đến, anh cứ đi kiểm tra đi nhá.
Hùng: À được thôi!! (Giọng hơi trầm xuống)
Tôi: Alo!! Phòng điều khiển xin nghe?
Người phụ nữ: Alo! Tôi là Vân, phụ trách phòng điều khiển khu 2, cô là người phụ trách khu 3 đúng không?
Tôi: À vâng tôi phụ trách khu 3, có chuyện gì không ạ?
Vân: Chả là sếp Quang - lão già chết tiệt đó cứ gọi cho tôi là không thấy tên bảo vệ của buồng thứ 13 đâu. Mà buồng thứ 13 đâu phải khu phụ trách của tôi đâu chứ!! (Giọng nghe có vẻ hơi tức giận)
Tôi: Thôi bình tĩnh lại đi! Tôi cũng không thấy bảo vệ của buồng 13 ở đâu cả? Anh ta mất tích từ tối đến giờ.
Vân: Rồi cảm ơn cô rất nhiều! Nếu có làm ơn gọi hắn đến gặp lão Quang đi nhá! Nhớ báo cho tôi để tôi báo lại với lão.
Tôi: À... ừm được thôi... (Tiếng bấm nút) Alo Hùng à? Anh có nghe thấy tôi nói không? Alo?
Hừng: Tút... tút...
||12h Đêm||
Hùng: Alo... (giọng hơi sợ hãi)
Tôi: May quá anh đã trả lời rồi, tôi vẫn chưa thấy tín hiệu có điện ở buồng 13, anh chưa sửa nó hả?
Hùng: Tôi.. tôi... tôi không biết nữa.. chết tiệt.. (run run)
Tôi: Có chuyện gì vậy? Có gì không ổn à
Hùng: Tôi.. tôi đang trốn trong tủ, cái hầm này chứa đầy thứ kỳ dị, tôi không tìm thấy máy phát nào ở đây cả?
Tôi: Tôi đã mở được camera dưới hầm... mà anh đang ở tủ nào vậy? Tôi không thể nhìn rõ được anh... mà sao anh phải trốn?
Hùng: Tôi... tôi nhìn thấy một xác người phụ nữ...
Tôi: Một xác người phụ nữ? Anh có nhìn nhầm không? Tôi nghe nói trong đó toàn máy móc thôi mà?
Hùng: (càng ngày càng hoảng sợ) Tôi không biết nữa... nhưng cô ta... cô ta cứ nhìn chằm chằm vào tôi...
Tôi: Tôi nhìn thấy anh rồi mà... anh có thể chiếu cái đèn pin vào cái xác anh thấy được không?
Hùng: Cô nhìn thấy chưa? (Tiếng lạch cạch mở đèn pin)
Tôi: Ôi... trời đất ơi... tôi thấy rồi, cô gái bị xích đó hả? Nhưng tôi không thể thấy rõ lắm
Hùng: Cô ta bị đứt nửa người, khuôn mặt nổi đầy mụn cóc, lòng trắng nhiều hơn lòng đen, chảy máu rất nhiều... nhưng hình như cô ta còn sống và đang gầm gừ nhìn tôi. (Nghe tiếng phụ nữ gào thét)
Tôi: Anh Hùng... giờ anh đang ở chỗ nào trong hầm?
Hùng: Tôi... tôi ở khá sâu...
Tôi: Bây giờ anh hãy giữ bình tĩnh và ra khỏi đó đi! Tôi sẽ gọi người tới.
Hùng: Tôi đang đi ra đây mà hình như... tôi nhìn thấy ai đó. (Tiếng la hét)
Tôi: Alo!! Alo!!
||1h20 sáng||
Hùng: Tôi đây!!...
Tôi: Ôi!! Cảm tạ trời đất!! Thứ chết tiệt gì đang xảy ra vậy? Mà anh đang ở đâu?
Hùng: Tôi đang ở phòng của sếp Quang... cô không thể tin được đâu... tôi đã nhìn thấy tên bảo vệ buồng số 13 rồi. Nhưng mà hắn...
Tôi: Hắn làm sao?
Hùng: Hắn... hắn bị đứt nửa đầu, con mắt lòi ra, miệng tràn đầy nước dãi, quần áo đầy máu và.... nãy giờ hắn cứ đập đầu vào cửa kính đến nát hết cả phần đầu trước... tôi... tôi còn có thể nhìn thấy rõ não của hắn.
Tôi: (buồn nôn) Ôi mẹ ơi... tôi vừa nhìn qua camera... mọi người... đang ăn thịt nhau đấy à?
Hùng: Là lỗi của tôi, chúng đi ra từ căn hầm... tôi đã không đóng cửa hầm lại. Nghe này, giờ cô hãy khóa chặt cửa vào, lấy bất cứ thứ gì to lớn để chặn cửa đi.
Tôi: Phòng của khu 3 luôn được cách ly đặc biệt... mà anh đang ở phòng của lão Quang tức là anh đang ở khu 2. Có một cô gái tên Vân phụ trách phòng điều khiển ở đó...
Hùng: Cô ta chết rồi... cô ta... đang rút ruột của một tên bảo vệ khác...
Tôi: (Hoảng sợ phát khóc) Ôi... giờ tôi phải làm gì đây?
Hùng: Cố gắng tìm xem xung quanh mình có gì phòng vệ bản thân không đi... kho vũ khí bị khóa rồi, tôi... cũng chỉ còn ít đạn..
Tôi: Tôi không thể mở được các cửa.... (tút tút) alo alo!!
||3h sáng||
Hùng: Alo... cô còn ở đó không?
Tôi: Có tôi đây... may quá... tôi mất hết tín hiệu camera rồi...
Hùng: Tôi biết chuyện gì đang xảy ra rồi, chúng... chúng đều là những tù nhân của buồng giam thứ 13 bị nhiễm những con virut chết người...
Tôi: Virus? Virus nào chứ? Tôi không hiểu...
Hùng: Tôi đã đọc được những thông tin mật của lão Quang... cô chắc cũng nghe đến lễ rửa tội của các tù nhân rồi đúng không? Họ đều là những kẻ tội lớn đáng ra phải xử tử... nhưng chúng ta đã mở ra một nghi lễ rửa tội để giữ mạng cho họ...
Tôi: Tôi có nghe qua, họ bị bắt uống thứ nước thần thánh gì đó phải không?
Hùng: Thứ nước đó chính là nguyên nhân dẫn đến những việc này, họ đã tống giam những người đó xuống dưới hầm... họ gọi đây là thử nghiệm vũ khí quân đội...
Tôi: Thật tàn ác mà.... tôi nói này! bây giờ anh vẫn ở phòng lão Quang đúng không?
Hùng: Không... tôi đang tự nhốt bản thân trong phòng canh của mình...
Tôi: May quá, buồng canh của anh tuy cách chỗ tôi hơi xa nhưng anh hãy đi theo hành lang buồng số 9, tôi bắt được tín hiệu camera rồi, buồng 9 không có bọn chúng, chạy ra đấy tôi sẽ đón anh.
Hùng: Tôi... (Tiếng nôn mửa)
Tôi: Hùng! Anh có ổn không thế?
Hùng: Tôi... tôi bị cắn rồi... (giọng yếu ớt)
Tôi: Không... không đừng mà... (bật khóc)
Hùng: Tôi xin lỗi... chúng quá đông... tôi....
Tôi: (khóc nức nở)
Hùng: Thực ra chúng ta đã làm việc với nhau lâu rồi... tôi...tôi đã nhìn thấy cô rất nhiều lần... nhưng chưa từng có cơ hội được trò chuyện cùng cô. Nay tôi mới được nhưng hình như... không đúng thời điểm lắm nhỉ? (Giọng yếu đuối)
Tôi: (Vừa khóc vừa nói) Anh đừng nói nữa!... anh mau đến chỗ tôi đi! tôi có thể giúp đỡ anh..
Hùng: Tôi không thể... chúng đang bao vây phòng của tôi rồi. Đừng khóc nữa mà... nghe này, nếu cô có thể sống sót khỏi đây, hãy nói với mọi người về tất cả những việc xảy ra ở đây được chứ? Hãy vạch trần tội ác của họ... đừng bao giờ để cơn ác mộng này lan tỏa ra ngoài. Tôi tin cô có thể làm được.
Tôi: Làm ơn đừng mà... đừng bỏ tôi một mình mà... (khóc không thành tiếng)
Hùng: Cố sống tốt nhé.... Nhi! (Tiếng mở cửa và sau đó tràn ngập những la hét và gào thét)
Tôi: Không... làm ơn đừng mà... Hùng!!!( Nhìn vào camera, chứng kiến cảnh tượng người đàn ông bị chúng xé xác, rút ruột, chỉ còn lại khuôn mặt của anh ấy vẫn nhìn về phía camera, mỉm cười...Bộ đàm rơi xuống đất và chỉ còn vọng lại tiếng khóc) Tút... tút...
||Cuộc gọi đến phòng điều khiển kết thúc||