
Đây là ý tưởng khá mới mà mình thấy không được khai thác quá nhiều trong truyện trinh thám, chỉ điển hình trong Sherlock Holmes!!! Đó chính là giai đoạn thẩm vấn tội phạm.
Mong mọi người đọc hết để ủng hộ em!!!
Cái bóng đổ dài trên nền bê tông lạnh ngắt. Từng hòn sỏi run rẩy, bấu chặt lấy nhau, co ro quay lưng lại với cái rét. Mấy hạt bụi nhỏ hấp tấp, tíu tít tìm chỗ trốn. Vài chiếc lá khô lang thang, cưỡi gió nỗi lềnh bềnh. Trời đã vào đông được quá nửa nhưng những hạt nắng vẫn chưa dứt. Chúng nhợt nhạt như các lão già, nằm thoi thóp thở, cố gắng níu giữ chút ít khoảng khắc huy hoàng còn sót lại trước khi màn đêm ập xuống, xua chúng vào cõi tối tăm. Ánh sáng yếu thế dần rồi tắt lịm, bỏ ngỏ thế giới cho bóng tối – thứ chất lỏng đen, đặc quáng, trải dài, ôm trọn lấy bầu trời vô định.
Gian phòng nằm trọn trong bóng tối, thấp thoáng vài hạt sáng yếu ớt lập lòe, bừng lên rồi lại tắt lịm. Đêm đông, cái rét pha lẫn cái lạnh đổ ào xuống thế gian. Gió vẫn kêu rin rít, vụt sà sã vào chàng thanh niên hốc hác tựa mình bên ô cửa sổ. Trông hắn chẳng khác gì một hồn ma sống lại, đủ để đốn hạ tất cả cặp mắt nhìn vào cho dù người đó là người gan dạ nhất. Dáng người mảnh khảnh, khoác lên mình chiếc áo phông trắng mỏng manh, bê bết vứt bẩn. Khuôn mặt vô hồn, đờ đẫn. Hốc mắt sâu, nhưng hai mắt lại lồi ra to tướng. Đôi môi khô khốc, nứt nẻ như lớp đất bị hạn hán lâu ngày. Hai tay anh xương xẩu, gầy guộc, được ôm trọn bởi chiếc còng số 8 bóng loáng, nằm vắt vẻo trên thanh sắt lạnh ngắt. Cổ tay chằng chịt những vết xước cũ và mới nằm xen kẽ lẫn nhau vẫn còn rơm rớm máu. Không hiểu cái lạnh thấu xương, hay sự cô đơn gai góc đã tàn phá cảm xúc, xé tan đi sự sống mãnh liệt vốn có và để lại cái thể xác đau đớn đến vậy. Có lẽ, thứ còn hoạt động duy nhất trên cơ thể anh bây giờ là những đót ngón tay thô thiển, vẫn miệt mài cào vào bức tường vôi bất hạnh.
Một bóng sáng đang tiến đến gần anh, tỏa ấm áp đến lạ kỳ, nhẹ nhàng chạm vào thứ xúc cảm đã hóa đá.
- Anh lại tự hành hạ mình đấy hả? – Cô gái từ tốn hỏi, hai tay đỡ lấy đôi tay đầy thương tích, máu me đang treo lủng lẳng.
Hắn không trả lời, chỉ đánh mắt về phía cô. Cô dường như cũng phải lạnh toát vì ánh mắt ghê rợn ấy. Đã bao nhiêu năm gắn bó với công việc thẩm tra tội phạm, vén lên bức màn bí ẩn của biết bao vụ án, nhưng chưa bao giờ, cảm xúc của cô lại hỗn độn, lo sợ và rụt rè đến thế. Phải chăng, đây là lần đầu tiên cô dành sự thương cảm cho một con quỷ, một tội ác đáng thương.
- Đừng nhìn tôi như vậy, anh không dọa được tôi đâu – Cô tự trấn an mình bằng nụ cười gượng gạo – Chỉ có nạn nhân bị anh giết mới mang lại cho anh thứ cảm xúc mà anh muốn thôi. Sự sợ hãi trước anh, run rẩy trước anh, và khóc lóc tỉ tê cầu xin anh tha mạng.
Mỉm cười. Hắn đã mỉm cười, nhưng vẫn im lặng. Cái bộ mặt thờ ờ của hắn thật đáng ghét và dễ làm người ta tức giận. Như mấy vụ án thông thường đã qua, có lẽ cô đã không ngại ngần tặng hắn vài dấu giày lên mặt làm kỷ niệm. Nhưng không, phải thật bình tình, cô tự dặn mình không được để cảm xúc dâng lên quá mức. Bồng bột là một thứ không tốt và cũng là thứ không đáng có trong một người dày dặn kinh nghiệm như cô. Cũng giống như Starling, để chinh phục một kẻ như Hannibal, tận tình là cách hiệu quả nhất.
- Anh có muốn chia sẻ cái gì không. Tôi cá là anh đang có khá nhiều thứ cần giãi bày. Trông anh thật khổ sở. Anh đang tự vấn lương tâm sao? Lương tri của anh bắt đầu cảm thấy tội lỗi.
Hắn cười rống, nụ cười như điên dại. Hai mắt hắn rướn lên, uống cong ngập tràng niềm vui sướng cực độ.
- Tội lỗi – Hắn bắt đầu nói – Mày bảo tao cảm thấy tội lỗi sao??? Á hahahaha...!!
Gã lại rít lên, những âm thanh điên loạn. Cô cố giữ cho mình thở bình thường, cố tỏ ra thản nhiên trước thái độ của gã.
- Đúng vây, tôi thấy được sự giận dữ, nhưng bên trong sự giận dữ đó là một sự hối hận. Anh đang tự hành hạ bản thân, đang tự đưa ra bản án cho mình. Anh giết cô ấy bằng lý trí, nhưng lại khóc thương cô ấy bằng con tim.
- Câm ngay! – Hắn quát lên, khuôn mặt không còn hả hê như trước.
- Sự lạnh lẽo, cô đơn đã làm nguội đi ngọn lửa hận thù trong anh. Anh đang bơ vơ, anh đang lạc lõng, anh đang không biết được rằng ý thức mình đang đi về đâu. Anh đang tự trách mình rằng lẽ ra mình không nên giết cô ấy. Anh bỗng chợt nghĩ rằng, cô ấy không đáng chết, cô ấy không đáng lãnh chịu sự trừng phạt từ anh.
Cô dần mỉm cười, đòn đánh của cô đã có tác dụng thay đổi tâm lý gã. Gã bỗng gào lên, tức giận.
- Câm mồm. Tao không hề cảm giác ân hận hay tội lỗi, thậm chí tao còn đang tự hào về hành động của mình. Một hành động của sự quyết đoán, một hành động nhân từ. Tao, tao không hề có tội. Tội là tội của Chúa. Chính Chúa để ủy thác cho tao, chính Chúa đã cho tao khả năng nhận diện tội ác. Tao sinh ra để thanh tẩy mọi tội lỗi. Đó là sứ mệnh tao được giao phó. Tao đã ban cho ả cái quyền được chết!! Đó là một ơn huệ, một phép màu. Ả ta sẽ sớm cảm thấy hạnh phúc vì được quỳ lạy chuộc tội dưới chân Chúa.
Người hắn rung lên dữ dội, hai bàn tay đan lại với nhau. Đôi mắt giãn ra to hơn, đồng tử thì dần bị thu bé lại. Cô lặng người, chứng kiến sự biến đổi trong tâm lý của hắn.
- Là sứ mệnh? Anh thanh tẩy tội lỗi bằng chính tội ác của mình sao?
- Ngươi không có quyền để phán xét ta, vì ta là thần, ta là đấng tối cao, là chính là công lý!!
Gã gồng mình lên, chiếc còng số 8 gõ leng keng vào song sắt.
- Công lý ư? Công lý không phải là thứ bẩn thiểu hèn kém như trong suy nghĩ của anh. Đừng lấy công lý ta để biện hộ cho sự xấu xa trong con người của mình. Mạng người là thứ tối thượng, là vật quý giá nhất Chúa từng mang lại cho Trái Đất. Ngày sẽ không bao giờ nhẫn tâm với chính sự đẹp đẽ cho ngài tạo ra.
- Nhưng Chúa sẽ làm gì đây nếu một ngày chúng quay lại phản bội chính những thứ tốt đẹp ngài đã dành cho chúng. Chúa đã vứt phước lành vào sọt rác. Chúng kinh bỉ ngài và Chúa không cò một cách nào khác là tiêu diệt chúng. Và ta đã thay ngài làm chuyện này.
Cô chợt cảm thấy bất ngờ. Giọng hắn đã thay đổi, không chính xác hơn là trái tim hắn đã trở lại. Hắn đã nói được một câu giống người, hơn nữa, giấu trong đó là một niềm xúc cảm. Đau khổ?? Hắn cũng biết đâu khổ ư? Hắn đang giả tạo? Không, không hề, đôi mắt của hắn đã nói lên tất cả. Dần ướt át và đỏ hơn.
- Vậy anh vẫn cho mình là đúng sao? Anh đang xem mình như một kẻ bị hại?
- Đúng vậy, cái kết ngày hôm nay là do cô ta chuốc lấy, là sự trả giá xứng đáng, sự đền bù tương thích, và cũng là niềm an ủi cho cõi lòng của tôi.
Gã đã thay đổi cách xưng hô. Cô đang tiến gần hơn đến thứ mình hằng mong muốn.
- Cô ta đã làm gì anh.
Cô gặng hỏi. Hắn trầm ngâm suy tính rồi nói:
- Cô ta đến với tôi khi tôi đã có đầy đủ mọi thứ trong tay. Tiền tài, danh vọng, địa vị, quyền lực,...chỉ thiếu duy nhất một người bạn có thể luôn luôn bên cạnh tôi, tâm sự, chia sẻ mọi nỗi buồn cùng tôi. Chỉ vậy là đủ. Ước mơ thật nhỏ bé đúng không. Tôi cũng cứ ngỡ rằng tôi sẽ là người đàn ông hạnh phúc nhất thế gian nhưng tôi đã lầm. Ngày tôi mất tất cả cũng là ngày cô ấy rời đó. Đến lúc đó, tôi mới thực sự biết rằng, cô ta chỉ lợi dụng tôi.
- Nếu như vậy anh cũng đâu cần giết cô ấy.
- Đúng. Nếu chỉ như thế thôi, tôi cũng ước chỉ như thế thôi. Ngay sau khi chia tay tôi, cô ấy có ngay người yêu mới và đó không ai khác chính là kẻ thù thương trường của tôi. Đến lúc đó, tôi mới thực sự vỡ lẽ rằng, tất cả từ trước đến giờ là một màn kịch và chú cừu non đáng thương là chính tôi.
- Vậy anh đã làm gì với con chiên đó.
Hắn thôi gầm rú, điều tiết hơi thở nhẹ lại. Hắn húng hẳng mấy cái rồi từ từ kể lại chiến tích của mình. Và cô không ngờ, công việc mà một tháng nay cô chưa hoàn thành giờ lại có được đáp án dễ dàng đến như vậy.
- Tôi, tôi, tôi hẹn cô ấy đến, tôi bảo rằng đây sẽ là một buổi nói chuyện cuối cùng để chấm dứt mọi chuyện và sau buổi nói chuyện này tôi sẽ giải thoát cho cô ấy. Và cô ấy cũng không ngờ đây là những lời nói cuối cùng của mình thật. Lúc đầu tôi nghĩ rằng mình sẽ chẳng bao giờ làm được chuyên này, nhất là với chính cô ấy nhưng khi đứng trước một cái cơ thể tan nát, kinh tởm thì tôi mới nhận ra rằng lý trí mù quáng của tôi đã chiến thắng. Tôi đánh thuốc ngủ cô ấy bằng ly nước cam tôi mời. Cô ấy không hề nghi ngờ mà uống một mạch, dáng vẻ hấp tấp, rồi còn nói rằng tối nay còn có hẹn với chồng sắp cưới, chuyện này không nên lôi thôi. Phải, cô ấy vẫn ngốc như ngày nào mà không biết rằng chính câu nói đó đã hại ngược mình. Giờ cô ấy đã ngục ngã xuống sàn, nằm bất động. Trong tay tôi là sợi dây thét gai nham nhở. Đây cũng chính là lúc tôi đấu tranh nội tâm ghê gớm nhất. Giữa việc đành lòng giết chết người mình yêu hay tiếp tục để người mình yêu giết chết cõi lòng của mình. Vô vàn câu hỏi hiện ra trong đầu tôi. Tôi rất day dứt, quai hàm cắn chặt, bàn tay nắm ngày càng chặt đến nỗi khi những đầu dây thép gai đâm thủng lòng bàn tay, từng giọt màu ứa ra tôi mới như bừng tỉnh và đem ra quyết định. Sẽ là dấu chấm hết.
Hắn thực sự xúc động, hắn thực sự đáng khóc. Nước mắt của một con quỷ cũng thực sự đáng thương? Tâm trạng cô cũng dần trùng xuống. Cô lấy khăn tay đưa cho hắn. Hắn vô cùng ngạc nhiên chưa muốn đón lấy sự quan tâm của cô hay hắn đang muốn giữ lại những cảm xúc đã ngưng đọng của mình. Hắn nghẹn ngào khá lâu, cũng như bất cứ một con người nào, giọng hắn lạc đi.
- Tôi đặt sợi dây thép gai ngang cổ tay cô rồi từ từ ép mạnh xuống đến khi có vết hèn sâu, tôi bắt đầu di chuyển nó sang hai bên. Máu bắt đầu xuất hiện bon nhẹ trên lớp da trắng trẻo rồi chạy ùa xuống sàn. Tôi càng căm hận, càng giận dữ thì chất lỏng màu đỏ chảy ra càng nhiều tựa như cô ấy đang trả lại những tình cảm mà khi xưa cô ấy nhận của tôi. Tôi cũng trả lại cô ấy những kỷ niệm, khoảnh khắc mà chúng tôi có bằng dòng nước long lanh, mằn mặn, rơi từ trên cao xuống, pha loãng sắc đỏ đang nhuộm lên ký ức.
Tiếng nấc ngày càng rõ hơn, đôi môi khô khan được tưới tiêu dần trở lại mềm mại trở lại. Dường như gã nghĩ mình đang ngồi cạnh một người bạn tri kỷ, nơi hắn có thể dãi bày.
- Tiếp theo, tôi lấy con dao trong túi sách mà tôi biết cô ấy hằng mang theo, con dao mà tôi đã tặng cô ấy và nói rằng “ Hãy nhớ luôn mang thứ này theo mình, em sẽ luôn được an toàn như anh ở bên em”. Tôi lấy nó ra và bắt đầu làm một công việc mà tôi từng kinh tởm khi xem những bộ phim trinh thám, đó là rạch bụng cô ấy ra. Đến giờ nghĩ lại, tôi vẫn thấy kinh hãi nhưng không hiểu sao lúc đó, tôi lại thấy hưng phấn đến vậy. Sau đó, tôi lấy tóc của cô ấy, rồi tỉ mỉ khâu lại, như kiểu tôi đang cố sửa một con búp bê đang hỏng vậy. Cuối cùng, tôi thu dọn và bước đi, lòng đầy thanh thản.
- Thật dã man! Nhưng anh có thể giết cô ấy một cách bình thường hơn. Chỉ có khi anh bị kích động mạnh trong quá khứ nên mới làm vậy.
- Sợi dây thép gai, là tượng trưng cho món quà đầu tiên tôi tặng cô ấy trong buổi đầu tiên hẹn hò, một sợi dây vải chính tôi tự đan. Còn việc tôi mổ bụng cô ấy, là để trả thù cho đứa con......chưa ra đời của tôi.
- Chẳng lẽ...- Cô bàng hoàng.
- Tôi đã xin giữ đứa con lại, nhưng cô ấy không chịu nghe. Cô ấy bảo không muốn dính dáng bất lỳ thứ gì đến tôi nên đã...
- Vậy đó là lý do..??...Đáng lẽ cả anh không lên làm vậy.
Cô nghẹn ngào hỏi. Gã ta khóc như một đứa trẻ con. Từng giọt nước mắt phá tan không gian lạnh lẽo, cô đơn. Ngay từ đầu, đã chẳng có một tên tội phạm máu lạnh nào cả. Cũng chẳng có một vụ kỳ án nghiêm trọng nào cả. Tất cả mọi thứ đều bắt nguồn từ sự tin tưởng cũng như đức tin vào Chúa. Con người không độc ác. Thứ thay đổi con người chính là thứ cảm xúc mong manh dễ vỡ kia. Khi nó bị đánh vỡ, nó sẽ giống như những miếng thủy tinh sắc nhọn, đâm thẳng vào lý trí của con người. Đau đớn tạo nên thù hận rồi thù hận lại tạo nên đau đớn. Hai thứ đó phải chẳng đừng bao giờ gặp nhau. Đừng bao giờ phụ thuộc vào nhau thì đã không có những câu chuyện như thế này. Suy cho cùng, cảm xúc là một thứ tôn quý. Nó sẽ là vĩnh cữu khi yêu một ai đó, tin tưởng một ai đó, nhưng nó cũng có thể chỉ là một biến số dễ dàng thay đổi khi đặt sai chỗ, đặt vào một phương trình không bao giờ tìm ra được nghiệm. Tự bao giờ, cô lại thấy thương cảm đến thế. Cô không biết mình đặt sai chỗ không, nước mắt, sự thương hại dành cho một kẻ giết người. Cô nén nước mắt mình lại, giấu nhẹm sau nụ cười.
- Giờ cô đã thấy, ai mới là kẻ xấu thực sự, ai mới là kẻ đáng thương thực sự? Là tôi, là chính tôi!!
Cô lắc đầu.
- Không, anh không phải là kẻ đáng thương. Nhân cách của anh mới là kẻ đáng thương. Anh vẫn chưa hiểu sao? Người ta giết người theo bản năng, còn anh giết người để thỏa mãn. Và đến khi nào anh mới nhận ra được rằng nhân cách của anh đáng giá hơn mạng sống của cô ta.
- Tôi, tôi,...
- Tội ác không thể bị trừng trị bằng tội ác, mà tội ác, chỉ có thể bị trừng trị bằng chính sự khoan dung của mỗi người. Chỉ như vậy, vòng lặp thù hận, cảm xúc mới có thể kết thúc.