
Đó là câu chuyện vào một buổi tối bình thường như bao buổi tối khác. Ai cũng say giấc nồng. Tuy nhiên tôi là 1 người khá kỳ dị bởi tôi cần nến thơm để có thể ngủ được. Một đêm đông cách đây ít tháng, tuyết rơi rất dày, thỉnh thoảng còn có cả mưa đá. Quả thực để chìm vào giấc ngủ trong điều kiện như vậy là điều không thể. Tôi quyết định chuyển sang một phòng kín cách âm không có cửa sổ và tôi đóng kín cánh cửa duy nhất lại. Sau đó như thường lệ, tôi thắp nến, cởi chiếc đồng hồ trên tay ra đặt trên đầu giường và thả người trên chiếc giường. Những tưởng sẽ có thể ngủ ngon nhưng không. Tôi cứ trằn trọc bởi tiếng đồng hồ, tôi tập trung vào nó và như thể nơi tôi nằm chẳng phải căn phòng của tôi. Thực chất tôi đã vô tình thực hiện một nghi thức được người ta gọi là “lắng nghe tiếng đồng hồ kêu". Để thực hiện nghi thức cần 1 căn phòng đóng kín, 1 cây nến, 1 chiếc đồng hồ, thời gian 24h và tôi đã vô tình thực hiện nó. Đó là một trải nghiệm chẳng mấy thoải mái với tôi. Trải nghiệm này tôi sẽ kể theo thứ tự từng giờ.
Ba giờ đầu là ba giờ yên bình chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Đó là quãng thời gian im ắng, bình lặng và câu chuyện chỉ thực sự xảy ra sau đó.
Giờ thứ 4: có một tiếng động nghe như máy hàn kim loại ở bên ngoài, tôi biết có chuyện chẳng lành nên tôi bật dậy mở cửa nhưng chẳng có kẽ hở nào trên cửa cả. Nó đã bị hàn kín, tôi biết mình đã bị nhốt trong chính căn phòng của mình, có lẽ việc tốt nhất tôi nên làm là cam chịu hết khoảng thời gian sau đó thay vì đâm đầu vào chiếc cửa ấy.
Giờ thứ 5: thời gian này giống như ba giờ đầu vậy. Nó yên ắng đến đáng sợ. Tôi bắt đầu vã mồ hôi, trông tôi chẳng khác gì đi tắm cả. Bỗng một thứ gì đó làm tôi nổi da gà, tôi nghĩ rằng có một thế lực siêu nhiên nào đó đang ở phía sau lưng mình. Tôi bắt đầu ngoái về phía sau nhưng chẳng có gì, chỉ có nguồn sáng le lói từ ngọn nến và tiếng kêu vô vị của chiếc đồng hồ. Nhưng cái cảm giác ây vẫn tồn tại, tôi cứ ngoài nhìn phía sau lưng nhưng mọi thứ chẳng thay đổi.
Giờ thứ 6: bây giờ thì chẳng còn là cảm giác nữa mà là những tiếng động. Đó là những tiếng va chạm mạnh. Chúng chẳng phải phát ra từ bên ngoài hay bên trong phòng mà đó là những âm thanh vang vọng trong không trung, chúng cứ vang lên mỗi 10 phút một lần. Tôi cứ bịt lấy tai của mình nhưng cái âm thanh ấy cứ ngày càng lớn. Nó khiến tôi phát điên.
Giờ thứ 7: mọi thứ chấm dứt. Tôi bắt đầu thiếp đi và mơ. Tôi đang trải qua những khoảng thời gian tôi từng rất hạnh phúc. Tôi gặp lại những người bạn bao năm qua tôi chẳng thể gặp lại. Tôi trở về với vòng tay của ba mẹ tôi, tôi như 1 đứa trẻ vậy, điều tôi luôn muốn nhưng những bộn bề của cuộc sống chẳng thể khiến tôi trở về quê thăm họ. Tôi gặp lại người yêu của tôi, tay trong tay dạo phố. Đây là giấc mơ đẹp nhất cuộc đời tôi.
Giờ thứ 8: tôi tỉnh dậy. Một cảm giác tuyệt diệu bắt đầu chiếm lấy cơ thể tôi. Tôi bắt đầu cảm thấy lâng lâng giống như phê thuốc vậy.
Giờ thứ 9: cảm giác tuyệt diệu ấy trở thành một cảm giác kích động. Tôi bắt đầu đập phá mọi thứ, nhảy nhót. Trông tôi như một kẻ tâm thần vậy.
Giờ thứ 10: tất cả cảm giác ấy chấm dứt, tôi bình thường trở lại nhưng khắp cơ thể tôi vết thương là máu chảy. Xung quanh tôi chỉ toàn những mảnh thủy tinh vỡ. Nhưng cái đau đớn thể xác ấy chẳng kéo dài bao lâu khi mà có tiếng của một đứa bé gào khóc. Tiếng khóc uất ức, oán hận một thứ gì đó. Sau đó tiếng một gã đàn ông gào thét, tiếng hét bị bóp méo đến đáng sợ. Rồi từ từ tiếng hét càng trở nên ai oán hơn, nó giống như cả triệu người gào thét chứ chẳng phải của bất kỳ ai. Đó là một giờ vô tận.
Giờ thứ 11: ngọn nến vụt tắt. Chỉ còn tiếng kêu của đồng hồ. Mọi thứ một lâcn nữa yên bình. Tôi ngồi ttong bóng tối, tôi hối hận vì mọi thứ. Tại sao tôi phải trải qua điều này....
Giờ thứ 12: nguồn sáng duy nhất đã sáng trở lại. Đây là một giờ bình yên nữa. Chỉ thế thôi.
Giờ thứ 13: tôi lại chìm vào giấc ngủ và một lần nữa đi vào giấc mơ. Những gì tôi mơ thây là một chuỗi đen tối trong cuộc đời tôi. Bị thầy cô miệt thị vì nghèo khổ, bị chèn ép trong chính lớp học, bị phá sản khi tuổi chưa tới 25, bị người ta gọi là kẻ bất tài... Đó là giấc mơ tệ hại nhất cuộc đời tôi.
Giờ thứ 14: tôi tỉnh dậy. Tôi khóc, khóc nức nở. Tôi vừa trải qua một giờ tồi tệ trước đó.
Giờ thứ 15: tôi bắt đầu đối thoại với một người. Hắn ta bảo tôi có thể gọi hắn bằng bất cứ tên gì và tôi gọi hắn là Jack. Hắn trả lời tất cả câu hỏi mà tôi đưa ra. Nhưng tôi chỉ hỏi hắn cách để thoát khỏi việc này và hắn chỉ bảo tôi cố gắng vượt qua hết 24h. Sau đó tôi im lặng, chuẩn bị tinh thần cho sự kiện tiếp theo.
Giờ thứ 16: tôi đối diện với cha mẹ mình. Họ bắt đầu hỏi tôi về các sự kiện trong đời tôi, tình cảm của tôi với họ. Duy chỉ có câu hỏi khiến tôi nhớ mãi chính là: “Con sẽ liều chết vì cha mẹ chứ?”. Dĩ nhiên tôi bảo có và họ dần biến mất.
Giờ thứ 17: tôi gặp người bạn thân nhất đời tôi. Hắn vẫn hỏi mọi thứ và tôi trả lời chính xác cho tới khi hắn hỏi ai là kẻ giết hắn. Tất nhiên tôi bảo không phải tôi. Hắn bắt đầu dí sát vào tôi lẩm nhẩm câu hỏi ấy. Tôi đấm hắn nhưng chẳng thể, tôi chẳng làm gì được.
Giờ thứ 18: tôi gặp phải cô ấy - người yêu của tôi. Thực chất bây giờ tôi chẳng còn mối quan hệ gì nhưng cô ấy vẫn rất quan trọng với tôi. Cô ấy hỏi về quá khứ và hiện tại của tôi. Và một lần nữa cô ấy hỏi câu y hệt tên bạn thân tôi. Tại sao lại giết cô ấy. Tôi trả lời thật lòng, lý do tôi phải giết họ bởi họ cắm cho tôi một cái sừng khổng lồ trên đầu. Quá tức giận tôi đã giết hai người họ.
Giờ thứ 19: tôi gặp chính tôi. Hắn kể về quá khứ, hiện tại và tương lai của tôi. Hắn chỉ kể nhứng thứ đen tối về tôi. Mỗi lời hắn nói nhưng một nhát dao cứa vào tim tôi. Ước gì tôi có thể giết hắn.
Giờ thứ 20: tôi bắt đầu phát điên. Tôi tổn thương chính bản thân mình, tôi đập đầu vào tường, cào cấu lồng ngực,... Trên người tôi chỉ toàn máu tươi.
Giờ thứ 21: tôi nằm thoi thóp chẳng còn chút sức lực. Bỗng tiếng nhạc tràn ngập căn phòng. Đó là thánh ca, nó hay hơn bình thường gấp trăm lần, thánh thót gấp nghìn lần. Tôi say mê chìm đắm vào nó mà chẳng để ý cơ thể tôi đã hoàn toàn bình phục.
Giờ thứ 22: tiếng nhạc ngưng. Nến bắt đầu đổi sắc, nó biến thành màu quang phổ, nó trình diễn ánh sáng một cách tuyệt vời. Đó là quang cảnh đẹp nhất tôi từng thấy.
Giờ thứ 23: tôi bắt đầu hát thánh ca. Tôi chưa từng biết giọng tôi hay đến thế. Tôi hát mãi hát mãi.
Giờ cuối cùng: tôi ngưng hát. Những tưởng sẽ được gặp Chúa sau những gì xảy ra nhưng không, tôi đã bị những khúc thánh ca lừa. Trước mặt tôi là quỷ Satan. Hắn chấp vấn trí nhớ của tôi bằng nhưng câu hỏi những giờ trước tôi trả lời nhưng tôi chẳng nhớ gì. Hắn vụt mất và trở lại với cha mẹ tôi. Tôi có hai sự lựa chọn rằng tôi sống và cha mẹ tôi bị vứt xuống địa ngục hoặc ngược lại. Tôi chọn ngay mà chẳng đắn đo.
Sau đó cánh cửa tự mở ra, tôi bước xuống giường, tắt nến, và dọn dẹp đống bừa bộn kia.