[TÁC PHẨM DỰ THI SỐ 95: VỤ ÁN ĐƯỜNG TỚI KHU CẮM TRẠI]
- Thể loại: TRuyện ngắn trinh thám
- Tác giả: Kyu
**Mọi người đọc xong nhới like, share, cmt ủng hộ bạn Kyu nha :

Đó là một ngày chủ nhật, Kiệt đang chuẩn bị đồ đạc vào balo để đến trường vì hôm nay lớp 9A sẽ đi cắm trại. Bên ngoài căn nhà, một giọng nói kêu lớn:
_ Giám đốc! Nhanh lên trễ giờ rồi.
Kiệt ngó đầu khỏi phòng nhìn ra bên ngoài, đó là Nhật – học sinh cùng lớp và là nhân viên trong công ty do Kiệt thành lập. Công ty gồm 4 thành viên: Kiệt, Nhật, Triết, Tân và họ đang trong quá trình thiết kế một tựa trò chơi thẻ bài đối kháng mang tên “K-card: trỗi dậy”. Triết, Tân không có gì đáng kể. Nhật là người có IQ cao nhất trong nhóm và cũng có thành tích thuộc “top” của lớp. Còn giám đốc, Kiệt ít nói, dường như không để lộ cảm xúc qua nét mặt, cậu cũng là người ra ý tưởng trò chơi và tuyển nhân viên tham gia. Trên con đường từ nhà Kiệt đến trường để tham gia chuyến xe đến nơi cắm trại, Nhật có vẻ rất vội vã, nét mặt biểu lộ hai chữ hồi hộp, cậu đi bộ nhưng từng bước chân lại cứ như muốn chạy. Kiệt không chú ý đến điều đó chỉ chăm chú nhìn vào màn hình máy Ps Vita để hoàn thành nốt game trong đó. Một lúc sau cậu cất máy vào trúi áo khoác, hỏi:
_ Tân và Triết đâu rồi?
_ Bọn họ á hả? – Nhật nói – Hai người đó đi ăn sáng trên đầu huyện rồi lên thẳng trường. À mà giám đốc đã nghĩ ra ý tưởng gì thêm vào cho trò chơi chưa?
_ Có một thứ rất thú vị. Cậu có biết tính năng hợp kích trong game “Bá vương tam quốc” không?
_ Không.
_ Vậy thì để sau vậy, giờ không kịp giải thích đâu vì sắp tới trường rồi.
Chỉ hai, ba phút sau hai người đã có mặt trên trường. Thấy họ, thầy Hoàn Tôn – giáo viên chủ nhiệm lớp 9A nói:
_ Các em đến đúng lúc quá. Đang có một vấn đề đó là cả hai xe đã đầy và thiếu chỗ cho ba người… nhưng đừng lo, cũng may là thầy biết hôm nay có nhóm học sinh cũ của thầy cũng đi cắm trại gần nơi ta cắm nên thầy có thể xin đi nhờ. Giờ thì Kiệt, Nhật, Tân, ba em sẽ ở lại đây một lát đợi xe của họ. Thầy và cả lớp đi trước đây.
Và thế là ba học sinh phải ngồi lì ở sân trường hơn ba mươi phút đợi xe. Cuối cùng xe cũng đến. Sang – tài xế xuống xe và giới thiệu về mình sau đó bảo Kiệt và bạn lên xe. Nhìn qua thì trên xe cũng có tới mười một người tính cả tài xế, trong đó có tám người mặc bộ áo khoác màu xanh dương giống nhau, cả khẩu trang và mũ. Chắc là một nhóm chơi thân với nhau từ lâu. Kiệt, Nhật, Tân ngồi hàng ghế cuối cùng. Chiếc xe rất nặng mùi vì thế mà Sang đã đưa khẩu trang cho ba cậu đeo. Xe bắt đầu lăn bánh, cứ thế đi trên con đường nhựa cho đến giữa trưa dừng lại để ăn trưa. Cũng may thầy Tôn cũng nhờ vả chuyện này nên ba cậu cũng được ăn cơm. Chiếc xe chở những học sinh khác ăn ở nơi đã đặt chỗ nên có lẽ sẽ không gặp nhau cho đến khi tới nơi cắm trại. Bữa trưa đã xong, mọi người bắt đầu ngủ. Sang cũng nhường ghế cho Phương để nghỉ ngơi. Xe tiếp tục đi và không có gì xảy ra. Trời bắt đầu tối, mọi thứ dần đang được ánh đèn đường soi sáng. Phương cho xe dừng lại ăn tối, mọi người đã xuống xe nhưng chỉ có Huỳnh, một gã khá to con đang ngủ say như chết và hắn chả nghe thấy ai gọi. Nghĩ có thể Huỳnh sẽ tỉnh dậy và xuống xe dùng bữa tối nên Phương không khóa chốt xe. Lúc này là 8:15 và mọi người bắt đầu lên lại xe. Thế nhưng lần này lại khác, khi đi ngang qua hàng lang để về chỗ ngồi, Kiệt đã linh cảm một điều gì đó “sai sai” nhưng vì trong xe quá tối do chưa bật đèn nên cậu không thể biết đó là gì. Nga, thành viên nữ trong nhóm nói:
_ Bật điện và máy lạnh lên đi Phương.
_ Okkkkay!
Điện vẫn chưa bật được.
_ Kì lạ – Phương nói – nãy trước khi ăn vẫn bật được mà, cả máy lạnh cũng không hoạt động. Mọi người đợi tí để tôi kiểm tra… Hừm, máy lạnh và đèn đã bị ai đó phá hư. Có thể lúc nãy do tôi quên khóa cửa nên có kẻ đã vào phá đám… mọi người cố gắng chịu đi phải đi qua một đoạn đường dài nữa mới có gara.
Tiếng than phiền của mọi người trên xe hỗn loạn nhưng rất rõ ràng đến nỗi có thể xác định được nó xuất phát từ đâu. Điều đó khiến linh cảm trong Kiệt lại càng nặng nề thêm, cậu có thể cảm nhận được cái gì đó đang diễn ra, một điều tồi tệ. Điện thoại của cả ba đều bỏ lại trên xe buýt của lớp. Kiệt cũng không thể mượn điện thoại của các thành viên trong nhóm học sinh cũ của thầy Tôn vì nghi ngờ. Cậu đành chỉ biết khoanh tay lại và gục đầu xuống đánh một giấc, mong khi tỉnh lại sẽ không còn cảm giác đó.
Két… két … Một tiếng kêu lớn đã khiến cậu tỉnh dậy. Tiếng xôn xao của mọi người cùng một chủ đề: chuyện gì đang xảy ra? Sang mở cửa, ra hiệu cho Phương cùng xuống. Một lát sau Sang nói vào trong xe:
_ Hey mọi người. Xe của chúng ta đã bị thủng lốp vì mấy cây đinh rải trên đường.
Kiệt là mẫu người tiết kiệm năng lượng nên đã bảo Nhật xuống xem có chuyện gì. Nhật mượn đèn pin của Sang soi xung quanh sao cho đúng tầm nhìn của giám đốc của mình đang ngồi trên xe. Mặt đường là một con đường đất, nhận ra đây không phải là đường đi tới nơi cắm trại, Kiệt hỏi Phương:
_ Như vậy là sao?
_ Bọn anh thường dùng đường tắt để đi, nhưng không hiểu sao hôm nay lại có đường và con đường này dường như không có xe đi qua bởi lối vào đã bị che khuất bởi đám cỏ dại dài trên 2 mét. Ở đây lại không có sóng, chúng ta không thể gọi người giúp. Không thể ngủ trên xe vì không có máy lạnh. Cũng may bọn anh biết gần đây có một ngôi nhà bỏ hoang và chúng ta sẽ tới đó ngủ qua đêm. Bây giờ tất cả xuống xe để đẩy chiếc xe đến gần cây cầu đi tới căn nhà để tiện sử dụng đồ bên trong xe.
Mọi người nhau đồng thanh hô to, trên xe chỉ còn mỗi Huỳnh vì hắn còn ngủ. Đến gần cây cầu, Sang nói mọi người mang những món đồ cần thiết để, còn lại thì để lại xe. Mười người cùng với ba cậu học sinh đã chuẩn bị xong đồ vì cũng chỉ còn mỗi Huỳnh trong xe, Sang vào xe tới chỗ ngồi của Huỳnh định gọi thì hắn vẫn đang ngủ, hai chiếc áo khoác to đùng đã che hết toàn bộ thân hình to béo của hắn, Sang soi đèn vào thì thấy tờ giấy với hàng chữ: “Tôi sẽ ngủ ở trên xe, đừng làm phiền”. Vì thế mà mọi người quyết định bỏ sang lại. Từ cây cầu đi bộ khoảng mười lăm mét là tới một ngôi nhà hai tầng đã bỏ hoang. Bề ngoài khá là to. Sơ qua cũng biết là đã vài năm qua chưa có ai đặt chân đến, mặc dù thế khi vào bên trong, những cánh cửa của các phòng vẫn còn tương đối chắc chắn. Nga dùng đèn dự phòng có thể soi sáng một vùng khá lớn của phòng khách. Cầu thang dẫn lên tầng trên sát mép với tường bên phải và có 4 căn phòng xếp hàng ngang bên cạnh cầu thang, sát mép bên trái là nhà bếp, sau đó đến nhà tắm và nhà vệ sinh. Tầng trên cũng có 4 phòng và 1 nhà vệ sinh, cũng đều xếp hàng ngang, nhìn từ tầng dưới có thể thấy lan can. Lúc này Kiệt mới có thể nhìn thấy khuôn mặt của từng người, họ cũng tự giới thiệu: Đặng, Hương, Tố Hương, Phương, Nga, Hải, Lương, Chân, Khải. Hai người còn lại là Huỳnh và Sang. Sau khi chia phòng theo hình thức nam với nam và nữ với nữ: Kiệt, Tân, Nhật ở một phòng nằm cạnh cầu thang, các phòng đều được đánh số theo thứ tự từ 1 đến 8. Phòng của Kiệt là phòng số 1. Phòng số 2: Hương và Tố Hương; số 3: Đặng và Nga (vì họ là tình nhân); số 4: Phương và Sang. Tầng trên theo thứ tự từ cầu thang đi vào gồm có phòng số 5: Lương, Chân, Khải. Còn phòng số 6 và 7 để trống. Nhưng sau đó Phương và Sang phải dời lên phòng số 6 vì phòng số 4 có mùi hôi tanh của xác chuột chết. Vì là trên đường đi cắm trại nên ai cũng mang theo lều dựng của mình. Trong khi mọi người chìm vào giấc ngủ say, Kiệt vẫn đang còn thức và suy ngẫm về linh cảm kì lạ của cậu. Mải cuốn theo dòng suy nghĩ, đột nhiên Kiệt nghe thấy tiếng hét thất thanh của ai đó khiến mọi người tỉnh giấc. Kiệt chạy ra và vì cậu đang còn thức nên là người đầu tiên chạy tới chỗ tiếng hét. Đặng đang trong tư thế ngã quỵ xuống sàn nhà, mắt hướng về phía căn phòng số 4 đang hé cửa và có ánh đèn bên trong, đôi mắt toát lên sự sợ hãi tột độ. Cùng lúc đó, Sang cùng mọi người cũng đến và anh nhìn vào. Kiệt cũng nhìn theo, một cảnh tượng kinh hoàng hiện ra trước mặt họ: Huỳnh nằm ngửa bất động trên mặt đất, con dao cắm sắc bén cắm vào tim hắn ta và xung quang chỉ toàn là máu…
Gần nửa tiếng sau khi ổn định tinh thần của mọi người. Trong khoảng thời gian ấy: Lương, Đặng và Sang đi đến chỗ chiếc xe; số còn lại ngồi trên những chiếc ghế đã phần nào hư hại, họ như người mất hồn, dễ hiểu bởi đây có thể là lần đầu được nhìn thấy xác chết và dường như không ai để ý đến việc Kiệt và Nhật đang ở trong căn phòng chứa xác chết của Huỳnh.
_ Đầu tiên phải đeo bao tay vào – Kiệt nói với Nhật – Nó trong balo của tớ, đi lấy đi.
Nếu Kiệt không để Nhật ra khỏi phòng thì có lẽ Nhật đã ọe ra một bãi. Nhật đưa bao tay cho Kiệt và cậu đã quen với mùi hôi tanh và hình ảnh của cái xác chết. Kiệt quan sát cửa sổ, cửa chính một lúc:
_ Hừm! Cửa sổ có rất nhiều bụi và không có dấu hiệu đã trèo vào hay trèo ra căn phòng. Ở đây cũng không có ai sống. Hiển nhiên hung thủ sẽ là một trong những người của đoàn cắm trại. Thi thể mới chết không thể bốc mùi như thế…
_ Lúc ta đến đây thì máu vẫn còn chưa đông lại – Nhật ngắt lời – Nạn nhân chỉ vừa mới chết.
_ Tạm thời có thể kết luận như vậy. Nhưng khoan… – Kiệt dùng tay nâng cằm của Huỳnh để nhìn xuống cổ – Đây! Một vết bầm tím do dây thừng gây ra. Đó mới chính nguyên nhân thực sự dẫn đến cái chết. Thi thể lạnh ngắt, chết từ lâu rồi. Ít nhất là đã chết trước khi chúng ta chia phòng. Nhưng tại sao có tại sao lại có tiếng hét…
_ Chẳng phải là do chị Đặng khi phát hiện ra thi thể vì sợ hãi mà hét lên sao?
_ Hả? Cậu không thấy hả?
_ Đang ngủ thì bị tiếng hét làm thức dậy. Tiếng hét rất lớn.
_ Không phải cái đó… điều kì lạ ở đây là tiếng hét có tới hai tiếng hét .
_ Cái gì?
_ Cũng không thể trách cậu được. Tớ nghe thấy là do đang còn thức.
_ Nào giám đốc. Giả thuyết của cậu là gì?
_ Bên trái căn phòng này là hành lang nhà bếp đúng không?
_ Đúng.
_ Chúng ta đi xem thử nào.
Hai học sinh đi tới hành lang dẫn vào nhà bếp, bên góc trái của nhà bếp gần hành lang tới nhà tắm là một cái cầu thang dẫn tới tầng 2.
_ Giả thuyết đặt ra là thế này – Kiệt nói – Thời gian nghe thấy tiếng hét là 22:00. Hung thủ sau khi sắp xếp vị trí chỗ chết của nạn nhân, sau đó dùng dao đâm vào tim để máu chảy ra nhưng thực sự nạn nhân đã chết từ lâu rồi, chắc chắn chết trước khi chúng ta chia phòng là 21:35. Hắn để lại cây đèn pin đang bật để mọi người chú ý. Lúc này chia ra thành hai trường hợp: Hung thủ là người trên tầng và dưới tầng. Nếu là người trên tầng hắn sẽ núp ở hành lang nhà bếp và hét lên, khi có động tĩnh của mọi người thì chạy lên tầng 2 với cầu thang trong nhà bếp và theo những người trên đó xuống tầng 1. Nếu là người dưới tầng thì hắn sẽ về phòng của mình và hét lên. Chuyện hắn không ngờ là Đặng đang tới nhà vệ sinh và hét lên cùng một thời điểm với hắn. Nhưng trường hợp là người dưới tầng thì phòng 2 sẽ bị loại khỏi danh sách tình nghe vì nếu hét ở phòng 2 tớ sẽ nhận ra hai tiếng hét ở hai nơi khác nhau.
_ Hay thật!
_ Còn một chuyện, sau khi dùng bữa tối lúc đang còn đi trên đường. Khi đi ngang qua hành lang để đến chỗ ghế ngồi tớ đã có một linh cảm lạ. Nếu giả thuyết về thời gian tử vong của Huỳnh là đúng thì linh cảm của tớ chính là: Huỳnh đã chết trong lúc mọi người xuống xe đi ăn tối. Hung thủ lợi dụng Phương không khóa cửa xe đã lẻn vào làm hư đèn và máy lạnh. Đèn là để che dấu việc Huỳnh đã chết. Máy lạnh chính là hắn đã tính toán được chúng ta sẽ đi tới nơi cắm trại bằng đường tắt, hắn đã rải đinh trước đó để xe chúng ta không đi được và vì không có máy lạnh nên chúng ta phải vào trong ngôi nhà hoang này để hắn có thể thực hiện được kế hoạch giết người.
_ Vậy là tờ giấy đã có trước khi tất cả mọi người xuống xe để đi qua cầu.
_ Đúng, nhưng dù thế tớ vẫn còn linh cảm đã bỏ sót thứ gì đó.
Đột nhiên giọng nói của Sang la lớn ở bên ngoài:
_ Mọi người ơi có chuyện rồi.
Bước vào phòng khách, không đợi ai hỏi gì. Sang trình bày:
_ Đầu dây cầu bên phía ngôi nhà đã bị đứt. Chúng ta không thể ra khỏi đây được…
Chưa nói hết Lương cũng chạy vào và nói bằng giọng điệu lắp bắp:
_ Không… xong rồi… Phương mất tích rồi.
Chỉ mới 30 phút trước khi xảy ra chuyện thì lại có chuyện khác. Khung cảnh bây giờ một màu tối sầm, sợ hãi. Tân ngã xuống khỏi ghế và khiến chiếc ghế vốn đã mục nát sẵn tan tành. Thứ mọi người nghĩ lúc này là sẽ phải làm sao để thoát ra khỏi nơi cô lập này khi mà cây cầu là lối đi duy nhất đã bị phá hủy. Nhưng Kiệt thì không, cậu suy nghĩ khác, suy nghĩ về một thảm kịch sắp tới. “Khoan!” cậu nghĩ thầm trong đầu: “Nghĩ cho cùng, Phương là kẻ khả nghi nhất. Nếu hắn là hung thủ thì chắc chắn lúc này hắn sẽ đến một con đường bí mật nào đó thoát khỏi đây”. Kiệt nói lớn:
_ Mau đi tìm Phương đi. Rất có thể hắn là hung thủ và đang chạy trốn bằng một con đường nào đó và bỏ mặc chúng ta ở đây.
Mọi người cuống cuồng lên. Sau đó chia thành 2 người một cặp để đi tìm chỉ có Kiệt, Nhật, Tân và Đặng ở lại nhà. Kiệt ngồi co chân trên chiếc ghế sofa cũ, hai tay đan xen vào nhau, mặt cúi gằm, lẩm bẩm vài dòng suy luận:
_ Nếu hung thủ không phải là Phương. Vậy Phương chính là nạn nhân và sẽ còn chuỗi án mạng. Mục đích của hung thủ là gì? Báo thù sao? Nếu vậy thì đã có chuyện gì xảy ra giữa nhóm thanh niên này trong quá khứ và hung thủ thực hiện việc trả thù. Ở đây chỉ còn mỗi Đặng. Nhân lúc tinh thần của cô ta còn ổn định, có thể dò hỏi được vì nếu cô ta tỉnh táo sẽ đề phòng bí mật mà không nói.
Kiệt đứng dậy và tiến lại chỗ Đặng lúc này đang ở trong phòng:
_ Chị Đặng à! Cho em hỏi trong nhóm của chị trước đây có xảy ra chuyện gì không? Kiểu như đã có người chết hay gì đó.
Đặng im lặng, ngẩng mặt lên trên nhìn trần nhà một lúc rồi kể:
_ Cách đây 2 năm trước khi bọn chị còn là sinh viên đại học. Nhóm của chị có tới mười ba thành viên. Mười một người thì em đã biết rồi đó, còn hai người còn lại là tình nhân của nhau: Ly và Kỳ. Nhưng thời gian đó vì lý do gì đó mà Ly đã tự tử. Kỳ sau khi tốt nghiệp đại học xong đã biến mất nên giờ nhóm chỉ còn lại chừng đó. Có chuyện gì sao?
_ Không ạ! Chị hãy nghĩ ngơi đi để lấy lại sức.
_ Chị cũng định vậy. Em đi ra nhớ đóng cửa hộ chị với.
Kiệt ra khỏi phòng của Đặng, ra hiệu cho Tân ở lại phòng khách canh chừng có gì bất ổn thì cứ hét lên còn Nhật đi với cậu dò xét xung quanh bên ngoài căn nhà.
_ Tìm ra được gì chưa? – Nhật hỏi.
_ Chưa nhưng đã có giả thuyết mới về vụ án này rồi.
_ Giả thuyết về sự có mặt của kẻ thứ mười hai.
_ Vậy là hắn đã ở trong ngôi nhà này chờ chúng ta tới sao?
_ Không! Nếu vậy hắn không thể giết được Huỳnh.
_ Phức tạp thật.
_ Ngay từ đầu, kẻ sát nhân và cũng là kẻ thứ mười hai đã… ở trên xe với chúng ta, hơn nữa hắn còn hiện diện ngay trước mặt chúng ta khi ở trên xe.
_ Nhưng bằng cách nào? – Nhật hỏi – Tại sao hắn có thể lừa được chúng ta
_ Rất đơn giản. Nhưng giờ nói ra thì cũng chẳng giải quyết được gì. Tôi sẽ gợi ý cho cậu, có 2 gợi ý: Vị trí ngồi của Huỳnh trên xe và chiếc xe không khóa cửa khi mọi người xuống ăn.
_ Thật sự là khó để biết nó là gì.
_ Hãy suy nghĩ đi… Tạm thời chúng ta hãy đợi.
_ Đợi?
_ Một cái xác nữa.
_ Ý cậu là sao?
_ Chặt đứt cầu, Phương mất tích và nếu Phương không phải hung thủ thì mục đích của hung thủ là muốn cô lập chúng ta để thực hiện thêm nhiều thủ đoạn giết người nữa… và động cơ của hắn chắc chắn là báo thù…
_ Này! Cậu có bị điên không?
Nhật vừa nói vừa túm lấy cổ áo của bạn mình, trợn con mắt nhìn vào đôi mắt đang tỏ vẻ kiêu ngạo của giám đốc.
_ Chứ cậu muốn sao? – Kiệt dùng sức lấy bàn tay đang siếc chặt cổ áo – Vụ của Huỳnh chắc chắn sẽ không thể có bằng chứng gì. Có điều tôi chưa nói chính là mùi hôi của xác chết, hôi như thế đã chết gần hai tuần rồi nhưng trong nhóm đó không ai để ý chứng tỏ hắn ta vẫn còn sống cho đến hôm nay. Hung thủ đã chuẩn bị kĩ lưỡng tất cả và ta chỉ có thể đợi chờ sơ hở của cái chết tiếp theo thôi.
_ Cậu… không quan tâm đến sinh mạng của con người sao?
_ Nghĩ cho cùng thì bọn chúng đã tới lúc bị quả báo vì hành động gì đó của chúng trong quá khứ. Tôi không quan tâm đến bao nhiêu nạn nhân sẽ ngã xuống mà thứ tôi quan tâm là danh tính của hung thủ.
_ Được rồi, cậu hãy trở thành con rùa rụt cổ mà đợi vụ án tiếp theo đi, tôi sẽ phá vụ này mà không cần cậu.
_ Muốn làm gì thì tùy.
Nhật quay lưng đang dần tiến gần với cánh cửa của căn nhà.
_ Hãy nhớ điều này nếu cậu muốn giải quyết vụ án – Kiệt nói gấp trước khi Nhật vào trong nhà – Kế hoạch, thủ pháp có hoàn hảo đến đâu nhưng khi cậu có bằng chứng thì cho dù nó có khó đến mấy sẽ thành vô nghĩa và hung thủ sẽ bị đưa ra ánh sáng.
Nhật đứng lại, xoay đầu 90 độ nhìn thoáng qua giám đốc sau đó bước vào nhà. Việc đầu tiên của cậu sẽ làm ngay bây giờ vào căn phòng số 4, căn phòng chứa xác chết của Huỳnh. Cậu hi vọng vào một tia sáng sẽ lóe sáng để có thể có được chìa khóa mở ra cánh cổng của sự thật. Thế nhưng trong cuộc nội chiến thì người khó xử nhất là Tân, cậu ta không biết sẽ về phe ai. Vừa nhìn thấy Nhật bước vào phòng xác chết với bản mặt tức tối trong khi Kiệt đang đứng trước cửa với vẻ mặt mệt mỏi. Tân bối rối cho đến khi Kiệt nói:
_ Tân! Còn đứng đó làm gì? Lấy pepsi trong balo của tớ đây. Nhanh lên.
Ẩn đằng sau hình dáng của một học sinh lớp 9 là một kẻ nghiện pepsi và nếu không có nó trong vòng 2-3 ngày thì sẽ chỉ là một người lúc nào cũng mệt mỏi. Khác với những người khác, Kiệt tiêu hao năng lượng qua việc suy nghĩ là rất nhiều vì thế mà cậu đã tự đưa ra cho mình một phương châm sống tiết kiệm năng lượng chất xám nhiều nhất có thể, kể cả khi kiểm tra: chỉ ước chừng số điểm đủ để tốt nghiệp, còn những câu hỏi khó mà không cần thì bỏ qua. Tân mang một lon pepsi cho Kiệt, Kiệt khui nắp ra và húp một hơi dài. Đoạn cậu dặn dò Tân phải theo sát Nhật đề phòng bất trắc còn cậu về phòng nghĩ dưỡng sau khi trải qua những suy luận.
Nhật đã đi xung quanh căn phòng hai, ba lần nhưng không thể tìm được gì. Mùi hồi của căn phòng đã khiến cho cậu cảm giác tê liệt các giác quan, giờ đây cậu không cảm nhận được gì ngoài sự choáng váng đầu óc. Tân thấy thế, kéo Nhật ra khỏi phòng để hít thở. Hít một hơi thật sâu, Nhật nói:
_ Cảm ơn cậu! Giám đốc đâu rồi?
_ Cậu ấy đang nghĩ ngơi, có phát hiện gì chưa?
_ Chưa hề, điều giám đốc nói đúng: Thi thể chỉ bốc mùi khi chết hơn một tuần trong khi cái xác chỉ mới chết cài đây hơn 5 tiếng là ít nhất.
_ Hung thủ cũng tài thật, biết được cả việc Phương và Sang sẽ chuyển phòng…
_ Khoan! Cậu nói mới để ý, tại sao lại phải chuyển phòng?
_ Tớ không rõ, nhìn như là do mùi hôi của xác con gì đó.
_ Có nghĩa là…
Bất thình lình, Nhật chạy vào phòng 4. Cậu cố gắng không thở, tìm kiếm xung quanh. Và rồi cậu nhận ra, thứ gì đó bị cái xác đè lên. Đeo bao tay vào, Nhật dùng sức hất Huỳnh ra và nhìn thấy xác của hai con chuột trù đang bị phân hủy. Cậu nghĩ: “Vậy giả thuyết của giám đốc là đúng”. Dù thế vẫn chưa thể nói lên điều gì, nhưng theo cậu thì khả năng kẻ thứ 12 là cao nhất và cậu cũng phải chấp nhận sự thật rằng chỉ có thể đợi vụ án tiếp theo mới có thể có manh mối.
Những người trong đoàn đã trở về, không ai nói gì nhưng cũng đủ biết họ không tìm thấy Phương. Với tư cách là trưởng nhóm, Sang yêu cầu tất cả mang lều của mình tập trung ở phòng khác và đi nghĩ nhưng sẽ có hai người thức để canh chừng trong ba giờ, hết thời gian sẽ chuyển sang cho người khác, các cặp sẽ được lấy theo người cùng phòng. Sang bảo Nhật vào phòng gọi Kiệt để tập trung. Nhật cũng muốn xin lỗi, cậu đứng trước cửa phòng gọi, không có động tĩnh. Nhật gọi là vài lần như thế cũng không có hồi âm từ giám đốc. Cậu tiến lại lều của bạn mình, mở ra nhưng không có ai trong đó và một tờ giấy với nét chữ nghệch ngoạc: “Hãy chết hết đi!”…
8:00 sáng, việc mất tích của cậu học sinh đã làm rung động tinh thần của những người đang ở ngôi nhà hoang, kể cả những kẻ trước đây chưa biết sợ là gì cũng phải e dè khi đi một mình. Nhật vẫn đang tìm kiếm xung quanh lều của giám đốc, không có dấu hiệu của việc giằng co, chuyện xảy ra một cách êm dịu, nếu hung thủ đột nhập từ cửa sổ để vào thì chắc chắn Kiệt sẽ nhận ra và chống cự hoặc lên tiếng cho người bên ngoài. Lúc này cậu mới bắt đầu xem xét cửa sổ, dấu giầy rất rõ và cỡ giầy là 49, là giầy của một thiếu niên. Mép cửa chỉ toàn là bụi, Nhật nhìn kĩ vào những hoa văn dấu giầy để lại, cùng cỡ giày của giám đốc nhưng dường như đã bị thay đổi: có 1 đường chéo kéo thẳng và đầu hướng phía ngoài là một hình tròn. Điều này đã làm cho Nhật ra một giả thuyết, một giả thuyết chắc chắn về sự biến mất của bạn mình. Cậu ngồi xuống mặt sàn đã phủi qua lớp bụi, nghĩ: “Nếu là giám đốc thì cậu ta chắc chắn đã kịp để lại manh mối và đó chính là vết trong bình thường trên hoa văn của dấu giầy, đó là kí hiệu của lá bài phép trong K-card mà giám đốc sáng tạo ra nhưng mình không thể nhớ ra là gì… Nếu giả thuyết của mình là đúng thì giám đốc đang ám chỉ lá “Lá chắn”… Nhưng tại sao giám đốc lại làm thế? Không lẽ là hung thủ đã nghe thấy cuộc trò chuyện của mình và giám đốc… Haha! Như vậy là Kiệt đã đi trước tên sát nhân kia một bước, mình sẽ để chuyện này cho giám đốc, việc bây giờ là theo manh mối của giám đốc: Ngăn chặn án mạng tiếp theo”. Tân bước vào phòng bảo Nhật ra ăn sáng, cũng may là nhóm có đồ ăn để dành cho cắm trại và lượng nước đủ dùng tiết kiệm trong ba ngày.
Mọi người xếp thành vòng tròn bắt đầu dùng bữa, Nhật thì không, cậu ngồi ăn trên chiếc ghế sofa. Cậu ngồi theo tư thế suy nghĩ của Kiệt, tiếp tục suy nghĩ: “Hắn đã nghe thấy cuộc trò chuyện của mình, chắc chắn hắn sẽ tìm cách tiếp cận mình, mình phải theo sát đám đông cho đến khi có ám hiệu tiếp theo của giám đốc… và ngay lúc này mình phải tìm nạn nhân tiếp theo. Được rồi! Hành động thôi”. Nhật xuống ngồi kế bên Tân, nói:
_ Các anh chị, em sẽ nói toàn bộ sự thật. Huỳnh đã bị hung thủ giết chết và Phương có thể là người tiếp theo. Nhưng chắn chắn sẽ có một người chết nữa.
Mọi người đưa mắt qua lại nhìn nhau, Sang hỏi:
_ Ý em là sao?
_ Rất đơn giản mục đích của hung thủ là trả thù và Kiệt đã xác định được danh tính hung thủ…
_ Hung thủ là ai? – Lương ngắt lời – Và hắn trả thù việc gì?
“Kẻ có tật giật mình đây rồi”. Nhật nghĩ, cậu nói tiếp:
_ Em đã nghe Tân kể chuyện chị Đặng nói cho Kiệt chuyện của hai năm trước. Và Kiệt đã xác định được hung thủ chính là người yêu của chị gái đã chết: Kỳ.
Chính khoảng khắc ấy, nét sợ hãi đã hiện hữu trên khuôn mặt của từng thành viên trong nhóm. “Vẫn chưa đủ để xác định chính xác”.
_ Chẳng lẽ hắn đã đợi chúng ta ở đây? – Sang nói – Nếu là thế làm cách nào hắn biết Huỳnh sẽ ở trên xe?
_ Rất đơn giản, các anh chị, em sẽ trình bày cho các anh chị thủ đoạn hắn dùng để giết Huỳnh. Đầu tiên hắn đã theo dõi chúng ta trên đường từ lúc khởi hành từ trường đến giờ, sau bữa tối đó, lợi dụng Phương không khóa cửa hắn đã lẻn vào trong xe giết Huỳnh – người đã bị thấm phải thuốc ngủ qua bịch kẹo bạc hà. Huỳnh được biết là kẻ ích kỷ và nếu hắn trên xe có chia sẽ kẹo cho ai thì người đó cũng chỉ ngủ 2 – 3 tiếng và không thể ảnh hưởng đến kể hoạch của hắn. Sau khi giết chết Huỳnh bằng cách dùng dây thừng siết cổ, hung thủ phá hỏng máy lạnh và đèn, sau đó sử dụng thân hình to lớn của Huỳnh để làm bình phong cho hắn, như vậy không ai biết đến sự nhận diện của hắn. Kiệt nói với em có linh cảm xấu khi đi qua hàng ghế thứ 3, và đó là linh cảm về sự có mặt của Kỳ. Hắn ở yên đó và đợi chúng ta sập bẫy phải vào bên trong ngôi nhà, đợi chúng ta chia phòng xong, hắn đã phải sắp xếp phải có một hiện trường ở tầng dưới vì đương nhiên lên tầng trên sẽ tốn sức và dễ bị phát hiện bởi Huỳnh nặng hơn hắn rất nhiều. Vì thế mà tuần trước Kỳ đã đến đây và chuẩn bị mấy con chuột chết, em biết điều đó là do một nữa bên thân của mấy con chuột đều bị nhiều chỗ không có lông: là dấu hiệu của việc chuột bị lấy từ những con dính bẫy của keo dính chuột. Bước cuối cùng là đặt Huỳnh xuống và dùng dao cắm vào tim hắn ta cho máu chảy máu… Đó là hết luận của em và chắc chắn sẽ có thêm nạn nhân.
Khoảnh khắc ấy, những kẻ có quá khứ hai năm trước mờ ám đã bị phát hiện qua nét mặt tái mét: Lương, Khải, Nga, Tố Hương và Chân. Nhật làm lơ họ, bước vào phòng, cậu ngồi ngay cánh cửa để chặn không cho ai vào. Những dòng suy nghĩ lại bắt đầu hiện trên đầu cậu nhưng không rõ nội dung, Nhật vội đứng dậy đến chỗ balo của Kiệt và lấy ra một lon Pepsi rồi uống. Cậu muốn trở thành Kiệt để giải thích những điều khó hiểu mà cậu chưa thể giải đáp, đó là bằng cách nào hung thủ lại có thể cho thuốc ngủ vào bịch kẹo, hắn đã mất tích 2 năm, không thể xuất hiện mà thực hiện điều đó. Còn nữa, chuyện Phương để cửa cho hắn vào là trùng hợp? Cảm thấy nhức đầu, Nhật nắm chặt lon pepsi, có phần nước tràn ra, cậu tu một hơi khiến gas của nước lên tới mũi. Nhật ợ nhẹ. Bỗng nhiên cậu nghĩ ra, những thứ mơ hồ đã có một giả thuyết. Cậu nghĩ: “Vụ án lần này có tới hai hung thủ… Kỳ là kẻ giết người, còn đồng phạm là… Phương. Nếu vậy hai bọn chúng đã trốn một nơi nào đó trong rừng để bàn kế hoạch… nguy cho giám đốc rồi…”
Choảng! Tiếng kính vỡ phát ra từ tầng trên. Nhật mở cửa, những người ở phòng khác cũng đang dần đứng dậy ngước nhìn lan can.
_ Vụ án tiếp theo ư? – Nhật nghĩ – Không thể nào, mọi người vẫn còn đang ở đây mà… không lẽ là giám đốc? Thôi chết rồi…
Cậu vội vã nói nhưng không nhằm vào ai:
_ Nhanh! Hung thủ có thể ở trên đó.
Sang, Chân, Nhật vội chạy lên tầng trên trong khi những người còn lại căn chừng cửa chính và cửa phụ ở nhà bếp.
_ Phòng 5 mở cửa kìa! – Sang nói.
Cả ba bước vào, Sang và Nhật đứng hình trợn mắt nhìn còn Chân như ai kéo ngã quỵ xuống trước cảnh tượng một người đang nằm với tư thế giống của Huỳnh, khuôn mặt đã bị một vật gì đó như nhiều trẻ xuống nhiều lần khiến biến dạng, máu đã khô...
_ Là Đặng! – Sang nói.
_ Làm sao anh biết? – Nhật hỏi.
_ Nhờ quần áo. Nhưng không chắc.
_ Anh đưa Chân ra khỏi đây đi. Em sẽ theo sau.
_ Được, nhưng cẩn thận.
Đợi Sang đi khỏi. Nhật bắt đầu cuộc điều tra của minh. Dựa vào quần áo có thể xác định được đó là Đặng. Nhưng Nhật không nghĩ thế, cách thức giết người hủy hoại khuôn mặt để biến nạn nhân trở thành người khác Nhật đã “khắc cốt ghi tâm” sau vụ án đối đầu giữa gã điên Joker và giám đốc của mình. So với những án mạng mà kẻ tự cho mình là hoàng tử tội phạm gây ra thì việc phá nát khuôn mặt thế này chẳng khiến Nhật phải ghê sợ. Tuy thân thiết với nhau, hơn nữa khả năng tư duy của Nhật hơn hẳn Kiệt nhưng cậu chưa bao giờ có thể biết được bạn của mình nghĩ gì. Điều đó càng thể hiện rõ hơn là trong vụ án Joker, Kiệt đã biết được “hắn” là ai nhưng Joker không bị bắt. Đơn giản không phải vì không có bằng chứng buộc tội mà là do Kiệt không muốn giải bài toán đó nữa. Nhật không tài nào hình dung được cuộc trò chuyện giữa gã điên và giám đốc của mình. Và hiện tại, Joker vẫn nhởn nhơ ngoài vòng phát luật, may thay chẳng còn người chết nào do hắn gây ra nữa.
Quay trở lại vụ án. Nhật đã hình dung ra được các mảnh ghép của mình. Nhưng cậu không thể ghép được các mảnh ghép đó vì nó thiếu khuôn mẫu. Để tạo ra khuôn mẫu đó, cậu phải làm sáng tỏ ba điều:
Cách thức gây án kì lạ của hung thủ đối với Huỳnh: Tại sao hung thủ lại phải sử dụng cách thức gây án vừa phức tạp lại vừa nguy hiểm như vậy. Chuyện đó sẽ bại lộ nếu chẳng may ai đó để ý đến chỗ ngồi của Huỳnh.
Số lượng thủ phạm trong vụ án: Có tới 2 hung thủ của vụ này. Kỳ và Phương. Cả hai chắc chắn vẫn còn ở trong rừng vì trong nhà đã lục soát rất kĩ. Không có lỗi đi bí mật nào. Vậy tại sao hung thủ có thể giết được Đặng. Trừ khi là người trong nhà thì sẽ chẳng ai có thể nghi ngờ vì họ chỉ tập trung vào sự mất tích của Phương, còn không thì đang sợ hãi. Chắc chắn là có sử dụng mánh, nhưng các giả thuyết Nhật đưa ra bị chính cậu bác bỏ hoàn toàn.
Sự mất tích của Phương: Nếu Phương là hung thủ thì tại sao lại chạy trốn. Nếu hắn muốn tẩu thoát thì chắc chắn sẽ có đường ra, kiểu gì người trong nhóm cũng sẽ tìm thấy và thoát khỏi đây. Việc này sẽ khiến hắn bị truy nã.
Nhật đi xung quanh căn phòng, bất chợt từ phía ngoài một viên đá được ném lên qua cửa sổ. Cậu nhìn ra, một bóng người thấp thỏm sau một cái cây đang ra ám hiệu. Cậu học sinh cười thầm.
_ Như vậy phía cậu ta cũng xong rồi – Nhật tự nói với mình – Cái chết của Huỳnh và người được cho là Đặng ở đây có rất nhiều mâu thuẩn. Từ cái xác của nạn nhân thứ nhất bị xiếc cổ sau đó bị dao đâm. Nạn nhân thứ hai bị phá hủy hoàn toàn khuôn mặt và chỉ có thể nhận diện qua quần áo. Hắn làm việc này là mục đích gì. Tại sao không thủ tiêu xác chết luôn mà còn mất công bày dựng đến thế. Hừm. Nếu cảnh sát đến đây việc chứng nhận cái xác thứ hai là của ai sẽ biết ngay. Và còn thời gian tử vong của Huỳnh sẽ khiến kế hoạch của hắn đỗ vỡ hoàn toàn. Như vậy bước tiếp theo hắn sẽ làm gì? Lửa. Đ*́ng rồi, nếu chỉ cần thiêu trụi nơi đây thì mọi bằng chứng sẽ không còn. Vậy đêm nay chắc chắn hắn sẽ hành động. Giờ mới để ý, phòng mình đang đứng nằm ngay trên phòng có xác của Huỳnh. Hắn đã tính hết rồi. Như vậy không cần bằng chứng nữa, tối nay mình sẽ bắt quả tăng hắn. Nếu xét về mọi phương hứng hung thủ chỉ có thể là người đó…
Nhật chạy ngay xuống nhà, bảo Tân vào phòng sau đó cả hai bàn kế hoạch.
Đêm xuống, không gian tĩnh mịch biết bao. Trong khi không còn một tiếng nói của bất cứ ai trong biệt thự đáng sợ này thì ngoài hành lang, tiếng bước chân nhẹ nhàng của ai đó. Hắn từ từ mở cánh cửa, với can đựng dầu trên tay. Hắn xả hết xung quanh căn phòng. Rồi hắn nhìn xuống sàn, cái xác nằm bất động khiến hắn cười mỉm.
_ Như vậy là xong.
Vừa dứt lời, hắn châm một que diêm. Diêm chỉ vừa cháy thì một luồn ánh sáng chiếu vào người hắn. Là đèn pin. Và người cầm nó là Sang, không chỉ có mỗi Sang: Nhật, Tân và những người khác đang nhìn hắn với con mắt kinh ngạc.
_ Không ngờ phải không! – Nhật nói – Giờ ngươi không còn đường nào để thoát nữa rồi… Đặng à!
_ Làm sao mà mày biết tao chưa chết. Chẳng lẽ cái xác này đã nói lên điều gì sao.
_ Không cái xác đó được ngụy trang hoàn hảo. Nhưng tôi đã dùng cái thứ gọi kinh nghiệm để lật tẩy anh.
_ Không thể nào?
_ Thực ra chuyện anh còn sống hay không tôi không chắc. Nhưng mà tôi chắc chắn tối nay anh sẽ có ý định đốt biệt thự này để tiêu hủy hai điều: 1 là thời gian thời gian tử vong của Huỳnh và 2 là danh tính thật sự của cái xác này. Và cho dù tôi không biết hung thủ là ai thì chỉ cần đêm nay tới bắt quả tang thì cũng sẽ rõ.
_ Tôi… tôi… Vậy cậu giải thích cho tôi tại sao tôi có thể giết Huỳnh được đi. Rõ ràng là điều không thể.
_ Ban đầu giám đốc đã nghi ngờ vụ án này là do Kỳ và Phương gây ra. Nhưng có lẽ cậu ấy đã lầm. Ngay từ đầu chính anh và Phương mới là kẻ thủ ác thật sự. Và để chạy tội cho mình. Anh đã giết Phương và biến Phương thành anh.
_ Nhưng tại sao tôi lại phải làm vậy. Nếu tôi là hung thủ thì tại sao tôi có thể giết Huỳnh trong khi tôi và cả Phương đều đang ăn cơm với mọi người lúc đó. Còn nữa, việc gì tôi phải biến tôi thành người đã chết. Nếu vậy sẽ càng phức tạp hơn sao.
_ Việc này…
Rõ ràng Nhật đã hoàn toàn bị lép vế ngay sau đó. Đặng đã nói đ*́ng, cái xác đó được mặc quần áo của hắn thì chưa chắc đã do hắn gây ra. Thấy Nhật không còn lý lẽ nào, hắn cười:
_ Hahaha… dù gì cậu chỉ là thằng nhóc đang chơi trò thám tử thôi. Tôi chẳng qua là muốn bớt căng thẳng đi nên đã ra ngoài đi dạo sau đó trở về phòng đánh một giấc nên mọi người không thấy tôi thôi. Còn nữa do tôi thức dậy đi tiểu lúc nửa đêm và tình cờ thấy cánh cửa này đang mở nên mới vào. Còn que diêm này là do tôi bật để soi đường.
Lời nói dối trắng trợn anh cũng có thể nhận ra. Nhưng cũng chẳng ai có bằng chứng gì để bác bỏ nó.
_ Thằng nhóc con, mày nghĩ…
_ Anh vừa nói là anh và Phương đều đang ăn cơm lúc đó đ*́ng không?
Một giọng nói chen ngang lời của Đặng, không phải đến từ Nhật. Mà là ở phía sau cậu. Mọi người ngạc nhiên bởi người đó từ đâu xuất hiện. Nhật quay lại, một dáng người quên thuộc đang mỉm cười.
_ K… Kiệt!
_ Chú em làm tốt lắm Nhật. Phần còn lại cứ để cho tôi…
_ Thằng nhãi cuối cùng cũng lòi đầu ra… nhưng cũng vô ích.
_ Anh có thể nói lại câu tôi vừa nói không?
_ Được rồi! Làm sao tao có thể giết người khi đang ăn cơm…
Đặng bỗng nhiên trở nên điếng người. Hắn há miệng, đôi mắt trợn ra sợ hãi.
_ Đ*́ng rồi. Anh vừa mới thú tội rồi đó. Làm sao anh biết Huỳnh xảy ra chuyện khi đang ăn cơm.
Nói rồi Kiệt lấy trong túi quần chiếc điện thoại với đoạn ghi âm mà Huỳnh đã nói.
_ Haha! Bằng chứng đây nhá.
Đặng không biết nói gì thêm. Hắn quỵ người, cúi gầm mặt. Không còn đường nào để chạy, vì đây là tầng 2 và khắp vòng chỉ toàn mùi dầu.
_ Vụ này là sao? – Nhật hỏi.
_ Vụ này sẽ cực kì phức tạp nếu không có sự xen ngang của thủ phạm thứ 3. Đ*́ng, kẻ thứ 3 chính là Đặng. Hai kẻ đầu tiên chính là Kỳ và Phương.
_ Vậy cái xác dưới sàn này là của ai?
_ Kỳ.
_ Hả??
_ Phải, nếu là Phương thì sẽ rất dễ bị phát hiện. Còn nếu là một người không liên lạc nhiều năm thì sẽ không phân biệt được. Tôi xin giải thích tường tận vụ án này. Nhưng đầu tiên hãy trói tên khốn này lại và xuống dưới nhà. Căn phòng đầy dầu này thật khó chịu với mùi của nó… Được rồi, mọi người tôi sẽ bắt đầu ngay bây giờ:
Đầu tiên, Kỳ trở về sau bao nhiêu năm. Khi biết được sự thật về cái chết của Ly, Kỳ đã lên kế hoạch nhưng việc này sẽ khó thể thành công. Biết được Phương vẫn còn tình cảm sâu nặng với Ly nên đã nói chuyện với Phương hợp tác để giết chết bọn hại người yêu mình…
_ Nhưng tại sao Ly chết? – Nhật cắt ngang
_ Cậu có thôi ngắt lời người khác được không? Tôi đã lén thoát ra khỏi đây và tìm lối thoát. Đó là một con đường mòn dưới chân cây cầu nơi dòng nước chảy xiết. Sau khi bắt được sóng của điện thoại tôi đã lập tức gọi cho thầy Tôn và nhờ thầy tìm hiểu về cái chết của Ly. Chị ấy bị bắt nạt hay thậm chí bị cưỡng dâ* bởi những người có mặt tại đây. Hiện tại chỉ có thể biết được một kẻ đó là Huỳnh, những kẻ còn lại thì cứ đà này cũng sẽ bị lên vành móng ngựa. Trở lại với cách thức gây án. Kỳ đã làm theo kế hoạch là lên xe và xử lí Huỳnh. Nhưng anh không ngờ là kế hoạch đó đã bị bại lộ bởi Đặng. Hắn cố ý chọn chỗ ngồi sau Huỳnh để theo dõi hành tung của Kỳ. Sau khi Kỳ đặt Huỳnh vào căn phòng và chạy vào rừng thì đã bị Đặng giết chết. Sau đó Đặng nhắn tin cho Phương bằng điện thoại của Kỳ rồi giết Phương. Xác của Phương đã được chôn trong rừng. Tôi nhận ra nhờ bãi đất có dấu hiệu đào bới. Tiếp theo hắn mang xác Kỳ đặt cạnh tường dưới chân của sổ với một sợi dây được buộc chặt nối lên căn phòng số 5 ở tầng 2. Hắn vào nhà và kéo cái xác lên, thay đổi trang phục cho nhau và trở lại phòng bên dưới là phòng của Huỳnh. Với một hòn đã để bên trong gần cửa sổ và được buộc sợi dây chắc luồn qua lỗ kính của cửa sổ được được khoét. Sau đó hắn giật mạnh khiến hòn đá đập vỡ cửa kính vào theo sợi dây xuống cửa sổ phòng hắn đang đứng. Cuối cùng đợi mọi người lên tầng trên thì hắn ra khỏi phòng và đi theo.
_ Vậy là tớ và mọi người ở đây đã hiểu. Nhưng tại sao hắn lại muốn giết Kỳ và Phương.
_ 2 lý do. Thứ 1 là hắn cũng tham gia vào vụ bắt nạt Ly, vì sợ bị giết nên hắn phải ra tay trước. Thứ 2 chính là để trục lợi, nhờ thầy Tôn tôi mới biết Kỳ là giám đốc công ty điện tử. Nếu Kỳ mất tích và Đặng được cho là đã chết thì sẽ thế nào. Đặng sẽ trở thành Kỳ và bí mật này sẽ không bao giờ bị bại lộ nếu sau khi để mọi người nghĩ rằng Đặng đã chết hắn sẽ cho một mồi lửa thiêu trụi nơi này. Đoạn kết sẽ là hắn qua nước ngoài phẫu thuật thẫm mĩ thành Kỳ và dàn dựng một vụ tai nạn để hắn có thể yên tâm giả tạo mình bị mất trí nhớ tạm thời.
Lời giải thích kết thúc. Không ai lên tiếng. Kiệt đã gọi điện cho cảnh sát và họ đã đến đây. Án tử hình sẽ là một mức án thỏa đáng cho việc giết hai mạng người và cưỡng dâ*. Những kẻ còn lại cũng nhanh chóng thú tội chuyện năm xưa nhằm giảm án. Chúng sợ Đặng sẽ khai tất cả nên phải làm vậy. Vụ án kết thúc.
⭐ Nguồn : https://www.facebook.com/truyenkinhditrinhtham/photos/a.327239321068397/335673103558352/?type=3&theater