[TÁC PHẨM DỰ THI SỐ 101: THỨ TÔI CĂM GHÉT MANG TÊN "THANH XUÂN" ]
- Thể loại: Truyện ngắn kinh dị
- Tác giả: Lê Tường Vy ( Tác giả nhanh chóng inbox page có việc nhé)
***Mọi người đọc xong thì nhớ like, share, cmt ủng hộ bạn Vy nha <3
PS: CUỘC THI VẪN ĐANG DIỄN RA ĐẾN HẾT NGÀY 24/8 MỚI LÀ HẠN CUỐI NỘP BÀI DỰ THI. Vì vậy, bạn nào có tác phẩm sáng tác thì hãy gửi bài tham gia dự thi nhé :

Thanh xuân à? Biết sao tôi nói nó là thứ tôi căm ghét đến tận trong xương tủy không?
Đơn giản vì nó có vị ngọt, cái vị mà người ta gọi là "ngọt ngào". Và nó mang chỉ mỗi màu hồng.
Đối với mọi người, nó đáng nhớ. Nhưng nó chỉ là một bịch rác kí ức đối với tôi mà thôi.
Màu hồng, vị chocolate, đó là những thứ họ mơ ước trong đời.
Nhưng chúng hoàn toàn là những thứ hoang tưởng. Hoàn toàn hoang tưởng.
Đọc đến đây, ai cũng nghĩ tôi là một kẻ vô cảm. Chúc mừng bạn, bạn đã đoán đúng.
Một kẻ như tôi thì sao thấu hiểu được những thứ mà những người bình thường hiểu?
Trà sữa, tiểu thuyết ngôn tình, kỉ nghỉ,... hay thậm chí là bạn bè mà tôi cũng không hiểu tại sao người ta cần những thứ vô dụng đó.
Chắc chắn sau khi bạn đọc xong câu đó thì bạn nghĩ tôi điên.
Đúng, tôi điên. Và có một câu rất hợp với tôi.
"Tôi không hiểu tại sao tôi không thể bình thường như những người bình thường những tôi cũng không thể không bình thường với những người không bình thường."
Chắc ai cũng nghĩ tôi có khả năng chơi chữ.
Không đời nào.
Thực sự lí do tôi ghét nó là vì...
Tôi là một kẻ vô cảm.
Không bạn bè.
Không cảm xúc.
Không gia đình.
Không nhà cửa.
Nhưng tôi thích làm việc.
Họ nghĩ tôi điên.
Họ chế nhạo tôi.
Họ sỉ nhục tôi.
Họ bắt nạt tôi.
Họ khinh bỉ tôi.
Họ đem tôi ra như một trò đùa của họ.
Họ sẵn sàng tước đoạt mọi thứ của tôi.
Kể cả sở thích của tôi.
Họ đã đập nát cái cây gậy đánh bóng của tôi - món quà khi tôi tốt nghiệp tiểu học khi tôi xin vào câu lạc bộ bóng chày. Rồi nói "Xin lỗi nha, tớ không cố ý đâu."
Sau đó họ nói:
"Mày chỉ là một kẻ vô dụng mà thôi, haha."
Ngày hôm sau, tôi quyết định giết những con quỷ đội lốt người đó. Không chừa một ai. Điều này đơn giản với cái lớp nhỏ có 12 người và căn phòng ở trên tầng ba, kế trường là bãi rác.
Những cái xác vô hồn được đặt đúng vị trí ngồi thường ngày của họ. Tôi cười khẩy rồi nói một câu duy nhất để tiễn họ đi.
"Đừng quay lại nữa, đồ phản bội."
Sau đó, tôi tưới máu của họ lên khắp phòng.
Căn phòng nhuộn đỏ máu dưới ánh chiều tà.
Tôi đứng trên bục giảng chơi bài Gloomy Sunday.
Sau khi tôi biến cái lớp của mình thành một cái nghĩa trang nho nhỏ thì tôi cũng đã học xong cấp hai rồi. Tôi rất lấy làm mừng vì tôi có thể đóng lại cái vai diễn đó.
Vai diễn của một con người hoàn hảo…
Ngày trường tôi làm lễ tốt nghiệp, ai cũng lấy làm buồn bã khi biết cái tin lớp tôi đã chết trong một vụ thảm sát, riêng tôi thì cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh và lạnh lùng... vì tôi không muốn cái mặt nạ tôi đã đúc kết một cách tỉ mỉ nhất bị phá vỡ bởi những cảm xúc ngu xuẩn của con người. Tôi không thích như thế chút nào cả.
Khi lễ tốt nghiệp được hoàn tất thì tôi lấy xe đạp của mình và đi về nhà. Nhưng một cảnh tượng khủng khiếp đã hiện ra trước mắt tôi, khiến tôi cứ tưởng tưởng rằng mình đang đọc lại tiểu thuyết của Agatha Christie vậy. Tôi nhếch mép cười một cách vui sướng.
Cảnh tượng đó là…
… mọi thứ đều chìm sắc đỏ của máu, những người tôi đã gặp lúc nãy đều nằm la liệt với nhiều nhát chém khác nhau, những vết thương đó bắt đầu lở loét và bài hát mà tôi đang nghe là…
Là…
… Gloomy Sunday!!!
Đến khúc này tôi mới nhận ra rằng là ngoài tôi ra chắc chắn phải còn có một ai đó nữa. Nhưng tại sao hắn ta lại để tôi sống?
“Có khi nào … ?” Câu hỏi của tôi đã bị cắt đứt bởi một bóng đen, không, …
Mà là một nhóm bóng đen hiện ra trước mắt tôi.
“Y13! Xem ra mọi chuyện vẫn khá suôn sẻ nhỉ?” Anh chàng cao to nhất nhóm đó nhìn tôi một khinh bỉ.
Y13 là mật danh của tôi. Vì sao tôi có à? Chuyện dài lắm, nhưng tôi sẽ cố gắng kể cho bạn nghe:
-13 năm trước-
Lúc đó, tôi còn ở Hokkaido – nơi tôi được sinh ra, và vẫn như mọi ngày, tôi đi học một cách thẫn thờ.
Không bạn bè.
Không trò chuyện.
Tôi đi học, chỉ chăm chăm với những bài giảng buồn tẻ. Giờ nghỉ thì ngồi một mình góc hành lang với chồng sách to đùng mà người ta gọi họ là “mọt sách” hoặc “điên khùng”.
Những kẻ điên học chung với tôi thấy tôi quật đổ chồng sách hoặc đổ nước lên đầu tôi. Tôi muốn cầm compa trong túi ra đâm vào con mắt quỷ của họ thôi. Nhưng tôi không muốn tương lai của tôi bị đổ sập chỉ vì những hành động ngông cuồng, điên dại đó nên tôi đành phải câm lặng chịu đựng.
Nhưng ngày hôm đó, họ bỗng dưng ra tay giúp tôi.
Họ được gọi là “Những mặt nạ”.
Lúc đó, tôi cũng có nghe đến họ.
Họ là những con người thông minh, lạnh lùng và họ sẵn sàng bảo vệ đồng đội. Họ còn là những con người chăm chỉ nữa. Họ luôn xử lý vi phạm theo đúng luật theo phong kiến. Điều này khiến tôi muốn tham gia lắm nhưng tôi đã bị họ đánh trượt mà. Nhưng sau khi tham gia nhóm đó và khiến tôi trở thành một con người khác. Và dưới con mắt của tôi, tôi có thể rất nhiều chuyện trong cái ngôi trường đó mà chẳng cần nghe lén. Facebook, Twitter, Instagram, Gmail, ... đối với tôi là đủ cho một vở kịch mà tôi ngồi ở hang chót để xem nó. Trong tay tôi có vô số các mặt nạ khác nhau để thay phiên sử dụng trong vài trường hợp nhất định. Mọi rào cản lúc đó cũng chẳng còn nữa. Thật thuận tiện cho mọi kế hoạch.
_ Tôi đã làm gì sai? – Tôi hỏi lại.
_ Muốn biết à? – Thủ lĩnh của băng nhóm đó nói rồi ra lệnh cho người của hắn tàn sát tôi – Tự hiểu đi! Đồ phản bội!!!
_ Đồ phản bội? Chuyện này nghĩa là sao? Tôi có làm gì sai đâu? – Tôi vẫn đứng chết trân ở đó và ngơ người ra trước những vũ khí sắc bén, dĩ nhiên là họ có thể giết tôi ngay lúc này. Những câu hỏi của tôi chủ yếu nhằm để kéo dài mạng sống của mình mà thôi.
_ Muốn biết à? – Cậu ta lặp lại câu hỏi hồi nãy – Cô biết mình làm gì không?
_ Đáp án là không – Tôi nhếch mép cười rồi quay lưng chạy đi.
“Mọi chuyện bại lộ nhanh vậy sao? Nếu chuyện này là thật thì…"
_ Bản ản của cô là tử hình, cô gái à. Tội giết người hàng loạt. – Một giọng nói the thé vang lên ở sau lưng tôi. Tôi hiểu mình cần chạy ngay lập tức trước khi bị một viên đạn bắn vào tim, một mũi tên hay cây phi lao thẳng vào gáy, hay tệ hơn là một nhát dao kề ngay cổ và cắt phang đầu mình. Tôi từng thấy những tên tội phạm đã bị xét xử đúng một bản ản duy nhất …
… Tử hình.
Nhưng không phải theo cách bình thường như uống thuốc độc, họ luôn sở hữu hàng loạt vũ khí có trong tất cả bảo tang thế giới. Thậm chí họ có luôn cả những vũ khí mà chỉ quân đội hay cảnh sát mới được phép dùng.
Cách họ tàn sát người khác còn ghê tởm hơn cả Hannibal Lecter trong bộ tiểu thuyết kinh dị và trinh thám của Thomas Harris nữa. Sau khi họ khiến người khác bất tỉnh thì họ sẽ tìm cách để lột da họ, móc 2 con mắt, lấy tim và não của người chết ra. Những thứ họ lấy được thì họ sẽ đem ra làm môt người thay thế giống hệt như nạn nhân. Chỉ khác là nó hoàn toàn tuân thủ những thủ lĩnh cấp cao. Tôi không thể nào kể công đoạn họ moi nội tạng ra được vì tôi hoàn toàn không được phép vào nơi đó. Tôi chỉ biết được qua một người bạn mà thôi. Cô ấy cũng bị giết do tiết lộ thông tin mật. Tôi còn sống là do may mắn đó.
Hiện tôi đã cách họ 50m. Một khoảng cách đối với tôi bây giờ là an toàn. Tôi đang ở trên một chuyến tàu từ Okinawa tới Tokyo. Nhưng…
Khi tôi nhìn lên kính cửa sổ thì tôi thấy…
Họ đã lọt vào chiếc xe lửa!!!
Giờ thì tàu đã chạy, tôi gần như không còn cách nào để ra khỏi đây cả. Trong lúc tôi đang tìm mọi cách để bảo toàn tính mạng trước những con người đáng sợ này thì một nhát dao đã đâm thẳng vào gáy tôi.
Tôi chỉ nghe loáng thoáng mấy từ cuối cùng:
“You lose. Game over.”
Nguồn : https://www.facebook.com/truyenkinhditrinhtham/photos/a.327239321068397/336442646814731/?type=3&theater